「Tình cảm không phải thứ có thể dùng đợi chờ để đổi lấy」
Chương : Không thích
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Ngày hôm sau lúc Ninh Lập Hạ đang nghỉ trưa ở phòng làm việc thì Tưởng Thiệu Chinh tìm đến.
"Tìm được tư liệu mới cho em rồi hả?" Ninh Lập Hạ đang ngồi trên ghế xích đu, cô đặt hộp sữa chua ăn được một nửa xuống bên cạnh rồi đứng dậy, "Ngoài trời phải bốn mươi độ, anh gửi mail là được, sao phải đích thân đến đây làm gì."
Trần của căn phòng bằng kính thủy tinh, ngẩng đầu nhìn lên sẽ có cảm giác như mặt trời nóng rực ở gần trong gang tấc, nhưng điều hòa vẫn luôn bật khiến cho cái nóng bức của mùa hè bị chặn lại ở bên ngoài. Bầu không khí mát lạnh quanh người Ninh Lập Hạ còn mang theo hương thơm dịu nhẹ khiến cơ thể đổ mồ hôi của Tưởng Thiệu Chinh trong thoáng chốc trở nên khoan khoái lạ thường.
"Không phải đưa tư liệu, hôm nay anh đại diện Tưởng thị và Vạn Phong đến đặt bánh Trung thu để tặng cho nhân viên."
Từ giờ đến Trung thu còn một tháng, nhưng hai cái tên này đều là công ty lớn, số lượng nhân viên không nhỏ, nhu cầu lớn, đặt trước từ bây giờ cũng không phải là sớm.
Ninh Lập Hạ xem thử số lượng và yêu cầu, le lưỡi: "Lần đầu tiên em nhận được đơn đặt hàng lớn thế này đấy, phía Ninh Ngự cũng phải bận rộn mất một thời gian rồi."
"Bận quá thì thôi, anh bảo Đường Duệ Trạch đổi chỗ khác."
"Không được nha, có tiền thì bận chết cũng xứng đáng, thay em cám ơn Đường Duệ Trạch, hôm khác mời hai người ăn cơm." Cô cười nói, "Càng phải cám ơn anh, công ty nhà anh bây giờ đang là anh họ của anh quản lý nhỉ?"
"Công ty đã có hai người chị họ hỗ trợ, anh chỉ là cố vấn kinh tế trên danh nghĩa thôi chứ không thường ghé qua."
"Cố vấn kinh tế còn phải phụ trách cả phúc lợi cho nhân viên?"
"Vì anh muốn gặp em." Tưởng Thiệu Chinh không biết tìm cớ, dứt khoát nói ra sự thật.
Ninh Lập Hạ nhìn hắn, nụ cười xinh đẹp mà đáng yêu mang theo khó hiểu, Tưởng Thiệu Chinh nhìn thấy khóe miệng của cô có một vệt sữa chua dính lại, không hề suy nghĩ gì trực tiếp đưa tay giúp cô lau đi.
Ninh Lập Hạ nghiêng đầu, hơi nhíu mày.
Hắn đã ba mươi mốt tuổi, nhưng lại là lần đầu tiên theo đuổi con gái. Hắn không biết nói lời đường mật, cũng cảm thấy hành động ôm hoa đứng ngoài cửa cực khổ chờ đợi, hay bày ra trái tim nến này kia quá mức trẻ con, chỉ có mấy cậu nhóc mới làm thế. Vô tình nói ra một câu này, nhìn thấy vẻ mặt không rõ biểu cảm của Ninh Lập Hạ, sau một thoáng bối rối bỗng trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
"Anh rất thích em, mỗi giờ mỗi phút đều muốn gặp em, nhưng lại không tìm được lý do. Anh không mong em có thể lập tức đồng ý làm bạn gái anh, nhưng anh hi vọng em sẽ không vì thế mà phiền lòng."
Ninh Lập Hạ cười, thuận tay cầm một quả cam trong giỏ, cúi đầu vân vê, được một lát thì bắt đầu chậm rãi bóc. Bóc xong, cô đặt quả cam vào tay Tưởng Thiệu Chinh, sau đó xếp từng miếng vỏ chanh theo thứ tự từ lớn đến bé lên cửa sổ phơi khô. Mười ngón tay trắng trẻo dính nước cam, còn tỏa ra mùi hương thanh mát ngọt ngào.
Hắn cảm thấy khung cảnh trước mắt này rất quen thuộc, giống như Nhan Cốc Vũ trước đây cũng có thói quen đó.
"Anh xác định là thích em? Chắc chắn không?"
Tưởng Thiệu Chinh không hiểu ý của cô.
"Em nhớ lúc mới gặp anh vẫn luôn một lòng quan tâm đến tung tích của chị em, liên tục hỏi em về chị ấy. Có thể nào là vì em và chị ấy giống nhau, anh mới xem em thành chị ấy?"
"Không đâu, em là em, cô ấy là cô ấy, anh có thể phân biệt rõ ràng."
Ninh Lập Hạ chợt phì cười: "Chỉ dựa vào một câu này, em có thể khẳng định là anh đánh giá cao vị trí của em trong lòng anh rồi."
Tuy là giọng điệu của cô nhẹ nhàng như nước, nhưng trong ánh mắt lại chỉ có lạnh lùng xa cách, hắn không biết mình đã nói gì sai mà lại khiến cô cảm thấy buồn cười như vậy.
"Tuy là anh không có kinh nghiệm gì về phương diện tình cảm, cũng không biết cách dỗ dành con gái, nhưng anh không ngốc đến mức không biết thế nào là thích. Trước khi gặp em, anh chưa từng có khát vọng được ở bên ai đến bạc đầu giai lão."bg-ssp-{height:px}
"Bạc đầu giai lão? Anh nhất định sẽ tìm được người xứng đáng với bốn chữ này, nhưng người đó tuyệt đối không phải là em."
Ninh Lập Hạ nhớ lại bản thân của trước đây, hèn mọn đến mức có uất ức cũng không dám nói ra, thật là đáng thương đến đau lòng. Tưởng Thiệu Chinh nhìn như ôn hòa nhã nhặn, không bao giờ to tiếng với ai, nhưng cũng vì thế mà đứng bên cạnh hắn chẳng thể nào cảm nhận được hơi ấm. Ở bên một người như hắn, chắc chắn không thể hạnh phúc.
"Em để bụng chuyện trước đây của anh và chị gái em?"
"Hoàn toàn không."
"Vậy thì vì sao nhất định không chịu cho anh một cơ hội?"
"Bởi vì em không thích anh."
Hắn không ngờ cô sẽ trả lời dứt khoát như thế, nhất thời nghẹn lại không biết phải phản bác làm sao. Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên.
Điện thoại đặt trên bàn, hắn vô tình quét mắt qua, là Ninh Ngự.
"Muộn hơn tí nữa đi, có khách."
Ninh Ngự ở bên kia có lẽ là hỏi khách nào, hắn thấy cô đáp: "Là khách đến đặt trước bánh trung thu cho công ty."
Định vị này khiến Tưởng Thiệu Chinh mất hết dũng cảm tiếp tục nán lại, nhanh chóng đứng lên: "Nếu em bận thì anh đi trước đây, gặp lại sau."
...
Trong mắt của Đường Duệ Trạch mỗi ngày đều gọi điện đến hỏi thăm tiến triển của hai người, chút thất bại đó chẳng đáng phải để tâm.
"Con gái đều như nhau, rõ ràng thích đến mức chỉ hận không thể cưới cậu ngay lập tức vẫn phải đỏng đảnh làm giá, vì họ sợ đồng ý quá dễ dàng sau này cậu sẽ không trân trọng." Anh ta ngồi trong thư phòng nhìn ra cửa, thấy vợ mình đang trong phòng dỗ con ngủ, trái tim thoáng mềm mại, "Ngày trước Dụ Bạch cũng thế, thật ra từ đầu đã để ý tôi rồi, thế mà cứ cứng miệng cãi là chưa bao giờ nghĩ tới sẽ lấy tôi."
"... Ai bảo tặng hoa là trò đầu đất chứ, tôi thấy cậu mới là đầu đất! Nhất định phải ngày ngày lượn lờ trước mắt cô ấy, thà người ta thấy cậu phiền còn hơn là không nhìn cậu vào mắt."
Nhớ đến Nhan Cốc Vũ của trước đây, Tưởng Thiệu Chinh cảm thấy lời Đường Duệ Trạch nói cũng không sai. Ban đầu hắn cũng không quá để tâm đến cô, nhưng vì cô ngày ngày xuất hiện ở trước mắt hắn, chẳng biết tự bao giờ đã khiến hắn phải bận tâm nhiều hơn. Thích hay không không quan trọng, ít nhất là có thể khiến người đó không quên được mình.
Tắt máy, Tưởng Thiệu Chinh mới thấy Tưởng phu nhân đang đứng ngoài cửa.
"Duệ Trạch gọi hả?" Bà cầm theo đĩa trái cây đi vào.
Tưởng Thiệu Chinh đáp một tiếng.
"Nhã Nhu đi du lịch hái được ít đào mật còn không quên tặng một giỏ qua đây, thật là hiểu chuyện." Tưởng phu nhân ngồi xuống ghế sô pha, chọn một quả, vừa gọt vỏ vừa nói, "Duệ Trạch nhỏ hơn con hai tuổi mà có cả con luôn rồi, thật là khiến người khác phải ngưỡng mộ. Từ nhỏ con đã luôn hiểu chuyện hơn nó, đến hôn nhân thì lại bị tụt ở phía sau."
Tưởng Thiệu Chinh cười khổ: "Bệnh viện dạo này không bận hay sao mà mẹ lại đi học mấy vị phu nhân đã về hưu càm ràm mấy chuyện vớ vẩn thế này?"
"Không càm ràm chẳng lẽ đợi mấy cô gái tốt bị người ta tranh thủ hết? Dì Đường của con ngày nào cũng khoe con dâu trước mặt mẹ, Du Bạch cũng là một cô gái tốt, vừa khiêm tốn vừa hiểu lễ nghĩa, nào giống cái con bé Trình Thanh Khanh hở ra là la hét kia? Ba mẹ của Trình Thanh Khanh cũng là người có học thức, thật không hiểu vì sao lại dạy con thành dáng vẻ đó. Nhưng Dụ Bạch như vậy cũng quá gò bó, không tự do, so với Nhã Nhu thì kém một chút. Mẹ cũng gặp nhiều cô gái rồi, chỉ thấy Nhã Nhu là xứng với con, chỗ nào cũng xuất sắc, đến cả trái cây mua về cũng ngọt thế này." Tưởng phu nhân đưa quả đào đã gọt vỏ xong đến trước mặt Tưởng Thiệu Chinh, "Nào, nếm thử xem."
Tưởng Thiệu Chinh đặt quả đào sang một bên: "Con không thích ăn đào, ngọt hay không cũng như nhau."
"Vậy con thích cái gì? Đứa nhỏ kia của Nhan gia? Nghe Nhã Nhu nói em gái của Nhan Cốc Vũ về rồi, con tuyệt đối không được quá thân thiết với con bé. Chị gái của nó cũng chẳng khác gì Trình Thanh Khanh, ba còn là loại người đó... Mấy ngày nữa mẹ hẹn mẹ của Nhã Nhu uống trà, con cũng đi cùng đi."
"Con không rảnh."
: Không hổ là con dâu Bát nương chọn hoho, phải cho con zai theo đuổi vài chục chương nữa mới được :>