「Bạn cũng chẳng thể ngừng uống nước chỉ vì cái cốc đã vỡ」
Chương : Phản đòn
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Khách sáo vài câu với ba của Tống Nhã Nhu, Ninh Ngự rút điện thoại gửi một tin nhắn đi.
Một lát sau, anh ta nói với Ninh Lập Hạ: "Tôi có việc phải ra ngoài một lát, sẽ về nhanh thôi, đừng tự đi đâu."
Từ cửa phụ đi ra, lại băng qua một vườn hoa, ở đây có một vườn cây ăn quả nho nhỏ, Ninh Ngự quen đường quen lối đi đến một giàn nho, quả nhiên Tống Nhã Nhu đã chờ sẵn ở đó.
"Ninh tổng ngày thường bận rộn nhiều việc lại chịu đến đây thế này, thật là vinh hạnh quá." Tống Nhã Nhu ngồi trên ghế đá, vừa pha trà vừa mỉm cười, "Tìm mình gấp như vậy có việc gì sao?"
"Dù sao cũng không phải ôn chuyện cũ." Ninh Ngự cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
"Cậu cứ phải dùng giọng điệu đó nói chuyện mới được hả? Không thèm để ý cậu nữa." Tống Nhã Nhu làm như mình không chấp nhặt, cười, "Qua lâu như thế rồi, chuyện năm đó mình còn quên gần hết, vậy mà cậu vẫn nhớ mãi trong lòng, giận dỗi cũng ghê thật."
"Nói ngược rồi." Ninh Ngự cười lạnh, "Nếu đã quên gần hết thì còn làm mấy chuyện vô dụng làm gì?"
"Có ý gì? Mình không hiểu lắm, mình làm gì đắc tội cậu sao?"
"Nếu đổi lại là tôi tìm thám tử tư điều tra cô, cô có vui nổi không?"
Tống Nhã Nhu nghe vậy thì trong lòng giật thót, ngoài mặt vẫn cố làm như bình thản không có gì phải sợ, phủ nhận: "Đổi lại là cậu tra mình? A, ý cậu là mình tìm người điều tra cậu? Sao có thể chứ! Cậu đừng nghe người khác nói linh tinh."
Ninh Ngự nhàn nhàn liếc cô ta một cái.
Tống Nhã Nhu bắt đầu hoảng loạn, tay bắt một góc khăn lụa không ngừng xoắn tròn, cắn cắn môi, cuối cùng mới nói: "Không ngờ cậu lại nghĩ mình là người như vậy. Chia tay rồi không làm được bạn bè thì cũng đâu cần phải làm thế."
"Lời này nên là tôi nói với cô mới đúng, sao phải làm vậy? Chia tay thì chia tay thôi, cần phải nhớ mãi không quên thế không? Cô thuê người điều tra cuộc sống cá nhân của tôi, nên mới biết ngay từ đầu Ninh Lập Hạ chính là Nhan Cốc Vũ, đúng không?"
"Càng nói càng quá đáng rồi đấy! Vì sao mình phải điều tra cậu chứ?"
"Tôi làm sao mà biết được! Bởi vậy, cảm phiền cô đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa."
Tống Nhã Nhu hít vào một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, tiếp tục dùng giọng điệu mềm mỏng nói: "Mình biết lúc đó mình bỗng nhiên nói chia tay khiến cậu rất khó chịu, mình nhận sai với cậu, được chưa? Đừng để bụng nữa."
Ninh Ngự rốt cuộc không chịu nổi nữa: "Hóa ra đây chính là năng lực tự lừa dối tự thôi miên chính mình của cô? Năm đó cô biết tôi không muốn tiếp tục nữa, sợ bị đá sẽ mất mặt trước người khác nên mới nhanh hơn một bước nói chia tay, sau đó nói với mọi người xung quanh là bản thân phải lòng với người khác rồi, là cô có lỗi với tôi? Chuyện nhỏ nhặt đó tôi vốn không so đo. Dù có không phong độ thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn đủ bao dung để tha thứ cho bạn gái cũ của mình."
"Cũng chỉ là chia tay mà thôi, cô cũng đâu có thích tôi đến vậy mà phải để mãi trong lòng, còn muốn quay lại rồi đá tôi lần nữa mới thỏa mãn hay sao? Sớm biết sẽ bị cô bám lấy không buông thế này thì tôi đã kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, chờ cho cô chán ngấy tôi đi. Học hành hay công việc theo đuổi thứ hạng đầu là chuyện tốt, nhưng đừng có phương diện nào cũng phải hơn người ta cho bằng được. Đây là có bệnh, cần phải gặp bác sĩ tâm lý!!"bg-ssp-{height:px}
"Đã biết vì sao tôi không chịu được cô chưa? Chỉ cần phát hiện ra bên cạnh có ai ở phương diện nào xuất sắc hơn là cô sẽ bứt rứt không yên, nhan sắc, gia đình, học tập, bạn trai, cái gì cũng phải mang ra so sánh, ngộ nhỡ có ai đó nhỉnh hơn chút thôi, cô sẽ ác ý bôi nhọ họ, thôi miên chính mình. Ai cũng phải khen cô nâng cô lên đến tận trời, một chữ khó nghe cũng không chịu được, không chịu nghe vào tai. Ai mà vô tình nói cô một câu, dù cô có phải dùng công sức gấp mười lần cũng phải chứng minh bản thân đúng mới xong. Không thấy mệt hả?"
"Cô nhất định quấn lấy Ninh Lập Hạ không buông, còn không phải vì không nhìn nổi tôi thích cô ấy hay sao! Năm đó tôi chủ động rời khỏi cô, bây giờ lại thích một người so về mặt nào cũng kém cô, chuyện này khiến cô cực kỳ khó chịu, đúng không? Rõ ràng cô biết khách mời trong buổi tiệc hôm nay có không ít là chủ nợ cũ của ba Ninh Lập Hạ, nhưng lại khăng khăng kéo cô ấy đến. Đây là muốn cô ấy phải xấu hổ vì gia đình của mình có đúng không? Nhìn thấy cô ấy hồi hộp lo lắng, cô mới có thể lấy lại cân bằng, tôi nói có sai câu nào không?"
"Xem như là tôi xin cô đấy, cô đi gặp bác sĩ tâm lý đi, còn tiếp tục thế này không chỉ giày vò người khác mà còn giày vò chính mình."
"Ninh Ngự!" Tống Nhã Nhu lớn đến từng này tuổi, đây lại là lần đầu tiên bị người ta không kiêng dè gì nói thẳng mặt như thế.
Ninh Ngự nói xong thì đứng lên đi thẳng, không buồn quay lại liếc cô ta thêm một cái.
Máu nóng trong người cô ta dâng trào, ánh mắt mang theo thù hận nhìn về phía Ninh Ngự rời đi. Lửa giận trong lòng không có cách nào dập tắt, cô ta theo thói quen cắn mạnh ngón trỏ của chính mình, đến tận khi cảm giác được đau đớn, mới thoáng nhẹ nhõm trở lại.
...
Ninh Lập Hạ vừa đứng một mình, Tưởng phu nhân đã tìm đến.
"Lâu rồi không gặp. Phải gọi là Nhan tiểu thư hay Ninh tiểu thư đây?" Tưởng phu nhân nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh Ninh Lập Hạ.
Ninh lập Hạ đặt cốc thủy tinh trong tay xuống, cười đáp: "Tưởng phu nhân muốn nói gì thì cứ nói thẳng, không cần quan trọng chuyện xưng hô."
"Rõ ràng cô là Nhan Cốc Vũ, vì sao lại nói dối người xung quanh mình là Nhan Hàn Lộ?"
"Chuyện đó thì có liên quan gì đến Tưởng phu nhân đây?"
"Nếu cô không đến trường của Thiệu Chinh học MBA thì đúng là không có liên quan gì đến tôi. Cô cũng biết rõ cái tên của mình chẳng có gì đáng để tự hào nên sau khi đổi sang thân phận khác mới dám gặp người, đã vậy thì còn xuất hiện trước mặt nó làm gì? Ba ruột phá sản, vì muốn được tiếp tục cuộc sống tiểu thư lụa là của mình mà dám đổi sang họ của ba dượng luôn, đúng là khiến người ta nể phục! Cô cũng đừng nói thi vào trường của Thiệu Chinh là trùng hợp, ha ha, loại người mê vật chất đến cả ba cũng đổi được thì có việc gì là không thể làm nữa?"
Ninh Lập Hạ chăm chú ngắm nhìn chiếc nhẫn ngọc bích trên tay Tưởng phu nhân, hoàn toàn không nghe vào lời của bà ta. Thấy bà ta nói xong rồi mới thong thả cười nói: "Chiếc nhẫn ngọc bích này của dì đúng là không tầm thường nha, loại ngọc, màu sắc, độ trong suốt, tất cả đều chứng minh nó là loại cao cấp nhất. Phương pháp khảm ngọc cũng rất độc đáo, một viên ngọc đẹp như thế này, phù hợp đặt những viên kim cương rất nhỏ lên trên, vừa có thể làm nổi bật phong thái lại không sợ bị lấn át mất. Nếu dì không để ý thì cho con danh thiếp của người làm ra nó đi, con đang có một miếng ngọc dương chi mà đắn đo mãi không biết nên tìm ai chế tác thành dây chuyền mới đẹp."
Tưởng phu nhân tức giận không nhẹ: "Cô có đang nghe tôi nói không đấy?"
"Không nghe, bởi vì biết chuyện dì nói chẳng liên quan gì đến con cả. Dì cứ yên tâm giới thiệu người cho con, chuyện giá cả tuyệt đối không thành vấn đề, cũng đảm bảo sẽ không động vào tiền của con trai dì. Không dám giấu dì, sinh nhật năm nay con có nhìn trúng một viên lam ngọc không hề rẻ, con trai dì lại lén lút thanh toán cho con, sau khi biết được con đã lập tức trả tiền cho anh ấy đấy. Tuy là cũng muốn nhân lúc còn trẻ ngồi mát ăn bát vàng, nhưng tiền lương của anh ấy ít ỏi như vậy, sao con nỡ chứ?"
Thấy Ninh Ngự từ xa đi tới, Ninh Lập Hạ mỉm cười đứng dậy: "Con còn có việc, không tiếp tục tán gẫu với dì nữa."
Bảy năm trước ở trước mặt Tưởng phu nhân, cô cảm thấy bản thân chỉ như một con kiến bé nhỏ không đang nhắc tới, mà giờ rốt cuộc có được khả năng và sức lực phản đòn, thật sự phải cảm ơn Ninh Ngự.
: Tống Nhã Nhu có bệnh thật, bệnh này rất cần đến bác sĩ tâm lý. (Dĩ nhiên là tránh bác sĩ Đào của Tố bảo bối ra hihi)
Tuy cũng thích anh giáo nhưng để Ninh Ngự làm nam phụ đúng là lãng phí của trời huhu. Từ nhiều năm trước đã nhìn ra tâm lý của TNN có vấn đề, bây giờ lại phân tích cái tâm lý méo mó của bả rõ như vậy, ta nói nó mê chữ ê kéo dài~~~