「Tôi hi vọng em có thể thích một người với đôi má ửng hồng chứ không phải là một đôi mắt đỏ hoe」
Chương : Ngoài ý muốn
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Sau bốn ngày nằm viện, Nhan Tiêu lại bị đưa về trại tạm giam.
Ba ruột bệnh nặng lại không thể tự mình đến thăm nom chăm sóc mỗi ngày, Ninh Lập Hạ khó mà ăn ngon ngủ yên, cách một thời gian lại gọi điện hỏi tiến triển từ luật sư.
Thế nhưng, sự việc trượt xa khỏi kỳ vọng.
Vừa ngồi xuống bàn, luật sư đi thẳng vào vấn đề: "Tuy là đã gửi đơn xin được ra ngoài rồi, nhưng Ninh tiểu thư vẫn nên chuẩn bị tâm lý thật tốt trước, xác suất bị bác bỏ rất lớn."
"Vì sao? Tôi đã tra thử trên mạng, bệnh nhân nhồi máu cơ tim dù đã tạm thời ổn định thì sau này vẫn có khả năng bị tái phát."
"Vậy thì hẳn cô cũng đã tìm hiểu rồi, hành vi phạm tội nghiêm trọng cộng với sự phẫn nộ của mọi người đối với đối tượng tình nghi quá lớn sẽ là một cản trở."
"Hành vi phạm tội nghiêm trọng, sự phẫn nộ của mọi người?"
"Theo tôi được biết thì có một trong số các chủ nợ đã tiếp tục yêu cầu nghiêm túc xử lý ba cô."
"Người đó có phải họ Tống không?"
Luật sư gật đầu: "Nếu có quen thì cô thử liên hệ với ông ta xem, chỉ cần ông ta chịu bỏ qua thì chúng ta có thể lại đặt hi vọng."
"Tôi biết rồi, vất vả cho anh."
...
Tạm biệt luật sư cũng đã sắp đến thời gian tan ca, Tưởng Thiệu Chinh dẫn theo đoàn đi Sydney tham gia hội nghị học thuật từ một tuần trước, Ninh Lập Hạ không muốn về nhà cô đơn lẻ bóng, bèn gọi điện cho Vệ Tiệp, nghe nói Cận Vĩ cũng vừa đi công tác, bèn trực tiếp đến nhà cô ấy.
"Cà phê hay trà?"
"Có rượu không?"
"Có rượu mơ, có luôn cả đồ nhắm."
"Rượu trắng và một đĩa lạc là được rồi."
Vệ Tiệp làm sao chịu chỉ uống rượu trắng nhắm với lạc không: "Mình chuẩn bị bếp nướng, cậu đi thái thịt rửa rau đi."
"..."
Ninh Lập Hạ vốn định tìm một người tâm sự, nào biết vừa bước chân vào đến cửa nhà Vệ Tiệp đã phải nghe cô ấy luyên thuyên không dứt, từ mẹ chồng đến mẹ ruột, hoàn toàn không để cô có cơ hội chen vào.
Đến tận khi xiên thịt bò cuối cùng được đặt lên bếp, cô ấy mới nhớ ra hỏi Ninh Lập Hạ đến tìm mình làm gì.
Ninh Lập Hạ từ đầu đến cuối im lặng lắng nghe đã nốc vào không ít rượu, đầu óc choáng váng, nửa say nửa tỉnh không nhớ được mình đến đây làm gì nữa rồi, cô lắc đầu.
"Vẫn là chuyện của chú Ninh, à không, chú Nhan đúng không? Hay là người nhà của thầy Tưởng?" Vệ Tiệp nhớ lại những lời lan truyền lúc trước.
"Đều có đi, hai chuyện này chính là một mà."
"Đúng là buồn phiền của cậu mình khó mà cảm nhận được." Vệ Tiệp uống cạn chén rượu, "Nợ người ta mấy trăm triệu, vừa nghe là biết chú Nhan trước đây cũng là nhân vật tầm cỡ, nào giống với ba mẹ mình, nói ra ngoài là nợ họ hàng bạn bè một vạn tệ chắc cũng chẳng có ai quan tâm."bg-ssp-{height:px}
"..."
"Dù có bị cậu cười nhạo thì ba mẹ của mình ấy à, nói dễ nghe thì là giữ được bản chất của dân phố phường, nói khó nghe chính là dân thành thị nhỏ so đo từng li. Bình thường họ cũng xem như là yêu thương lẫn nhau, lúc tốt đẹp đến cả một cái lòng đỏ trứng cũng đẩy qua nhường lại, thế nhưng trong một năm phải có đến chục lần chỉ vì vài chuyện nhỏ xíu như cái lông gà vỏ tỏi cũng tranh cãi đến mức lao vào đánh nhau. Lấy môi trường sống của cậu chắc chắn không tưởng tượng được, một giây trước còn nói nói cười cười nhưng một khắc sau đã có thể vì chuyện trước khi lên giường lau chân hay chưa mà động tay động chân, mà đánh thật đó nha! Mẹ mình không khỏe bằng ba, đánh không lại, bèn nhảy ra lấy con dao gọt hoa quả muốn đồng quy vu tận, vừa đánh vừa chửi, từ ngữ văng tục kiểu gì cũng thốt ra được, chửi nhau nóng đầu lên hoàn toàn không bận tâm chuyện hàng xóm có nghe thấy hay không. Mỗi lần đó mình đều bị kéo vào cùng, hôm kia họ mới gọi mình về ầm ĩ đòi ly hôn, còn muốn cái gì mà phân chia tài sản! Nhưng mình nói cậu nghe, đảm bảo chỉ vài tiếng sau thôi, hoặc nhiều nhất là một tháng, đảm bảo hai người đó sẽ lại yêu thương nhau như đôi chim cu. Từ nhỏ đến lớn, lần nào cũng thế."
"Họ mà đã nổi xung lên thì bất kể hoàn cảnh luôn, ngay cả khi có Cận Vĩ ở đó cũng vậy. Lần đầu tiên bị Cận Vĩ chứng kiến, mình thật sự chỉ hận không tìm được một cái hố nào nhảy vào. Nhưng dần dần cũng quen, chai lì rồi. Hồi học cấp hai ba mẹ đến đón mình hết tiết tự học, ở ngoài cổng trường mua loại kem một cây một tệ, mẹ mình cắn một miếng rồi bảo là treo đầu dê bán thịt chó, đòi lại tiền, chủ quán không đồng ý, cãi lộn một hồi thì xông vào đánh nhau, người ta xúm đông xúm đỏ vây xem, lúc mình đi ra ba mẹ đang túm tóc đánh nhau với bà chủ, bên cạnh mình còn có mấy người bạn nhận ra họ, người mình thầm thích còn đúng lúc đó đi qua, mình thật sự xấu hổ đến mức hận không thể cắn lưỡi chết luôn cho rồi."
"Không chỉ có một hai lần vì tí lạng tươi hay hàng hóa hơi chênh lệch so với quảng cáo mà nổi xung đòi lại tiền, cãi lộn rồi xuống tay với người bán hàng, mới tháng trước luôn mình bị người ở đồn gọi đến, hóa ra là ba mình cãi nhau với người bán cua rồi nóng máu lên lấy cái khay đánh trúng vai người ta phải vào viện. Lúc đưa ông ấy ra đến ngoài mình mới nói một câu trách ông quá kích động, ông lại nói là nếu không phải vì mình thích ăn thì ông ấy đâu phải đi mua cái thứ đắt tiền đó, không đi thì sao mà đánh nhau thành nông nỗi này?"
"..."
"Ba mẹ chồng mình đều là người rất biết đối nhân xử thế, lúc hai nhà gặp nhau trước khi cưới nể mặt ba mẹ mình lắm, lúc tiễn ba mẹ mình đi còn rất hồ hởi vui vẻ, thế nhưng đợi Cận Vĩ đưa hai người về rồi mẹ chồng lập tức nói với ba chồng mình 'Sau này tuyệt đối không được giao cháu nội cho ba mẹ của Vệ Tiệp chăm sóc'." Biểu tình dở dóc dở cười trên mặt Vệ Tiệp biến thành chua xót, "Mình luôn oán trách ba mẹ hay tự chuốc lấy phiền phức, cũng từng dở hơi ghét bản thân có người thân như thế, nhưng khi nghe người ngoài đánh giá về họ thì mình lại vừa khó chịu vừa bất bình. Nếu như kiếp sau được chọn, mình vẫn muốn làm con gái của họ, tuy là thi thoảng sẽ làm ra những chuyện rất mất mặt, nhưng vẫn là không có ai yêu con bằng ba mẹ."
Ninh Lập Hạ im lặng từ đầu đến cuối chợt phì cười: "Chú dì đáng yêu mà, có gì đâu mà mất mặt."
Không chờ Vệ Tiệp tiếp lời, lại nhỏ giọng nói: "Có kiếp sau mình cũng không muốn đổi ba, nhưng mình lại chưa bao giờ thấy mất mặt, từ bảy năm trước mình đã ném mặt mũi cho chó ăn rồi, cho đến bây giờ mình chỉ hận bản thân không có năng lực giúp ông. Người nhà của Tưởng Thiệu Chinh mình chẳng quan tâm, mình chỉ lo anh ấy khó xử thôi."
Nghe trọn vẹn câu chuyện xong, Vệ Tiệp hỏi: "Cậu không làm được thì tìm Tưởng Thiệu Chinh là được mà! Không phải thầy ấy rất lợi hại hay sao?"
"Đến Ninh Ngự còn không tình nguyện gánh vác tổn thất, sao mình có thể làm phiền anh ấy."
"Tuy là nói thế, nhưng giờ là lúc nào mà còn có tâm tình dẫn đoàn đi mở cái gì mà trao đổi học thuật cơ chứ! Không thể giúp thì cũng ráng ở lại với cậu đi!"
"Mình cũng không phải trẻ con cần người chăm sóc."
"Không cần thì cậu đến tìm mình làm gì?"
Ninh Lập Hạ muốn cãi lại nhưng lại không biết phải cãi thế nào, yếu thế nói: "Không thèm nói chuyện với cậu nữa, muộn lắm rồi, mình phải về nhà."
...
Mở cửa nhìn thấy Tưởng Thiệu Chinh, Ninh Lập Hạ còn tưởng bản thân say rượu hoa mắt.
"Sao anh bảo đi mười ngày mới về cơ mà?"
"Kết thúc sớm nên anh về luôn. Em uống rượu?"
"Có mùi rượu hả? Rõ ràng là em đánh răng rồi, còn ăn kẹo cao su nữa đó."
Tưởng Thiệu Chinh xoa đầu cô: "Uống rượu không tốt cho sức khỏe, có gì phiền não có thể nói với anh này."
"Phiền não của em chính là anh nha."
"Hửm?"
"Anh chẳng ở lại với em, anh không thương em nữa rồi!" Cô lợi dụng men say nói.
"Vừa nãy đã có người thay em dạy dỗ anh."
"Vệ Tiệp? Sao cậu ta nhiều chuyện thế nhỉ!"
"Anh không gọi được cho em nên mới gọi hỏi cô ấy. Chuyện của chú Nhan anh sẽ giải quyết, không cần nghĩ ngợi nhiều."
"Nào có dễ dàng như thế, Tống Tư Nhân sẽ không dễ dàng tha cho ba em, không cho anh vì chuyện của ba em mà xin gia đình giúp đỡ, em đã hại anh mất mặt đủ rồi."
"Yên tâm, sẽ không xin ai giúp hết."
Ninh Lập Hạ cứ ngỡ là Tưởng Thiệu Chinh an ủi mình mà thôi, không ngờ chỉ trong vòng một tuần mà Nhan Tiêu đã thật sự được thả ra ngoài.
: Ỏ cám ơn cô nương nào mới bão like bên wordpress cho tui nha haha, lâu rồi mà nay mới thấy. Bên đó hiu quạnh đến nỗi có người bão like thôi wordpress nó đã chúc mừng tui kêu tôi đăng hăng hái hơn nữa nhe rồi :)))))))))))