「Năm tháng xin đừng để tôi gặp lại những người đó nữa」
Chương : Tuxedo Mặt nạ
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Tiệc cưới ở khách sạn kết thúc, khách khứa bắt đầu ra về, chỉ có họ hàng gần và bạn bè thân thiết ở lại tham gia buổi tiệc tối của gia đình.
Nhà chú rể ở một thôn nhỏ cách đây hơn một trăm cây số, Vệ Tiệp lịch sự mời Tưởng Thiệu Chinh cùng tham gia.
Tưởng Thiệu Chinh vốn muốn từ chối, liếc thấy Ninh Lập Hạ lên một chiếc xe của nhà trai ở đằng xa, không hiểu sao lại nói "Được". Qua mấy giây thì hối hận rồi, thế nhưng còn không đợi hắn kiếm cớ xong, Vệ Tiệp đã sắp xếp xong mấy người quen để đi nhờ xe hắn.
"Thầy Tưởng cứ đi theo mấy chiếc xe đó là được ạ."
Tưởng Thiệu Chinh chỉ đành lái xe đến buổi tiệc.
Đi về đến tỉnh, lái thêm hai mươi phút nữa mới đến thôn. Đoàn xe đi vào trong thôn, mọi người từ trên xe lũ lượt đi xuống, ngoài mấy người phù dâu, em gái của chú rể và mấy người bạn thuở nhỏ của Vệ Tiệp đều có việc bận cần làm thì Ninh Lập Hạ chẳng quen biết ai, đảo mắt một vòng, chỉ có Tưởng Thiệu Chinh là người quen.
Cô bèn đi thẳng về phía hắn.
"Sao anh cũng đến đây?"
Tưởng Thiệu Chinh chỉ xe mình: "Giúp Vệ Tiệp chở người."
"Em biết ngay mà! Cái đồ cơ hội đó một ngày không bắt lấy người khác nhờ vả thì sẽ ngứa ngáy chân tay."
"Em thì sao?"
"Nghe nói còn có thủ tục bái đường, em đến góp vui."
Cô sống ở miền Bắc, rất có hứng thú với thôn làng Giang Nam ngoài đời thực, muốn xem nó ra làm sao, Tưởng Thiệu Chinh cũng cứ như vậy bị cô lôi đi dạo cùng rồi.
Nhà chủ rể có một cái sân không lớn không nhỏ, xếp đầy các loại rau củ, nhà ở vây quanh sân tạo thành một chữ hồi(). Ninh Lập Hạ tấm tắc khen ngợi: "Nơi này mà ở cổ đại thì là địa chủ rồi đấy nhỉ?"
()回
"Oa! Con cá này to quá!"
"Đều là heo nè!"
"Sao nhiều gà vịt quá vậy! Hôm nay liệu có ăn hết được không?" Hai người đi dạo đến căn bếp ở góc sân, Ninh Lập Hạ nhìn thấy chỗ nguyên liệu nấu nướng thì càng trợn mắt há mồm.
Tưởng Thiệu Chinh lắc đầu cười, mặc cho cô ríu rít.
Nụ cười này vừa vặn bị Ninh Lập Hạ quay đầu nhìn thấy, cô bĩu môi: "Em chưa thấy những thứ này bao giờ, cảm thấy ngạc nhiên là chuyện bình thường."
"Anh cũng là lần đầu tiên thôi, nhưng không cần ngạc nhiên đến mức đó."
"Cần chứ!"
Lễ cưới tưng bừng náo nhiệt, bầu không khí tràn ngập vui mừng, giữa sân đặt bốn cái bếp gạch, bên trên là một cái nồi sắt khổng lồ, trong nồi có đủ các loại rau thịt đang sôi sùng sục.
Màn đêm dần buông xuống, buổi tiệc hỗn loạn nhưng cực kỳ vui vẻ chính thức bắt đầu. Vệ Tiệp tranh thủ kéo hai người họ xếp vào mâm. Gặp được những món ăn thôn dã ngày thường khó cầu này, Ninh Lập Hạ vốn đã định bỏ qua quy tắc quá giờ trưa không ăn, nhưng những khuôn mặt lạ lẫm xung quanh lại khiến cô chần chừ, đúng lúc có một bà lão quấn khăn đỏ đưa cho họ hai bát bánh trôi, Ninh Lập Hạ bèn kéo theo Tưởng Thiệu Chinh ra khỏi đó.
"Ở đây đông người quá, nặng khói nặng mùi, chúng ta đi chỗ khác nhé?"
Tưởng Thiệu Chinh vui vẻ nhận lời.
Thật ra trong bát chỉ có một cái bánh trôi, nhưng vì kích cỡ quá khủng nên mới chiếm hết một cái bát.
Hấp tấp cắn một miếng mới phát hiện ra bánh trôi này rất nóng, cô vội thè lưỡi rồi lấy tay quạt lấy quạt để. Trong lúc nhai bỗng nhận ra nhân này có thịt, đang định reo lên, lời đến bên miệng lại nhớ đến lúc trước bị Tưởng Thiệu Chinh cười vì hành động trẻ con của mình, chỉ đành mạnh mẽ nuốt xuống.
"Nhân bánh trôi thế mà lại có thịt! Còn nhiều như thế!" Tưởng Thiệu Chinh học theo giọng điệu của cô nói.
"Nhạt nhẽo!"
Giờ lành đã điểm, Vệ Tiệp mặc trên người một bộ sườn xám đỏ thẫm sóng đôi cùng chú rể bước vào nhà chính chuẩn bị bái đường thắp hương báo tổ tiên, người xúm lại quá đông, Ninh Lập Hạ đứng đằng sau không hóng hớt được gì, bèn dứt khoát đứng lên một chiếc ghế dài.
Em họ của chú rể đứng cách chỗ họ năm mét châm dây pháo giấy, tiếng nổ liên tiếp khiến Ninh Lập Hạ giật mình, mất đà ngã xuống. May là Tưởng Thiệu Chinh đã sớm có chuẩn bị đứng bên cạnh, kịp thời đưa tay đỡ lấy cô. Có điều lực rơi xuống của cô lớn hơn hắn nghĩ rất nhiều, suýt thì kéo luôn hai người cùng ngã, Tưởng Thiệu Chinh vội chuyển đỡ thành ôm, lúc hai người cùng lấy lại tinh thần thì cô đã hoàn toàn nằm trong lòng hắn rồi.
Mọi âm thanh xung quanh như đồng loạt biến mất, bên tai Tưởng Thiệu Chinh chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của chính hắn.
Nhưng cũng không để cho hắn tham lam lưu luyến quá lâu, Ninh Lập Hạ nhanh chóng thoát ra, đuôi mắt cong cong nhìn hắn cười: "Cảm ơn nhé!"
Cô lại đứng lên ghế, vươn cổ hóng hớt.bg-ssp-{height:px}
Tư thế của cô thật sự rất buồn cười, nhưng hắn lại không cười nổi, nội tâm đang sôi sục kia khiến hắn không thể giả vờ coi như chuyện vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên.
Trên bàn ở nhà chính đặt rất nhiều đồ ăn, thắp hương xong, đám người lập tức xông vào tranh giành. Ninh Lập Hạ từ trong chui ra, cầm theo một gói bim bim Oishi và một lon nước ngọt Bubly, hớn hở khoe trước mặt hắn: "Chúng ta ra ngoài thôi! Nhiều người thế này thì còn lâu mới chúc rượu xong."
...
Bầu không khí vùng nông thôn quả nhiên rất trong lành sảng khoái, còn có tiếng côn trùng kêu rả rích.
Ninh Lập Hạ thay váy phù dâu, mặc một bộ quần áo thoải mái lấy của Vệ Tiệp. Cô ngồi trên thềm đá cạnh bờ sông, khuôn mặt trắng nõn lộ rõ tức giận.
"Vệ Tiệp đáng ghét, thế mà lại dám để quên túi đồ của em ở khách sạn, rửa mặt xong không tìm thấy kem dưỡng đã đành, đến cả quần áo cũng không thấy luôn!"
"Em không trang điểm càng xinh."
Cô không hề nghe vào lời khen của hắn, tiếp tục lầm bầm: "Nhìn cái mặt vừa rồi của cậu ta mà xem, còn tưởng cậu ta là người hạnh phúc thế giới này luôn ấy! Thế mà lúc trước cứ kêu gào không lấy chồng đâu, đúng là nói một đằng làm một nẻo."
"Còn em thì sao?"
"Sao cơ?"
"Có từng nghĩ sẽ kết hôn?"
"Em còn chưa có bạn trai, lấy đâu ra người mà kết hôn."
"Thì cũng phải nhìn trúng ai đó rồi chứ?"
"Không có không có. So với đàn ông thì em thích đá quý hơn, đỏ rực rỡ, xanh thăm thẳm, lam tĩnh lặng, tóm lại là màu gì cũng yêu chết đi được. Mấy viên đá đó vừa đẹp đẽ vừa bền chắc, còn lâu bền hơn cả sinh mệnh hay mấy thứ tình yêu tầm thường."
"Sao có thể nghĩ như thế? Tình yêu cũng có thể rất dài lâu."
"Gặp một người thích hợp để kết hôn, hẹn hò vài năm, gặp gia đình hai bên, thề ước bên nhau trọn đời, trao nhẫn, sinh một hai đứa con, nhìn bọn chúng lớn dần, cứ thế sống hết một đời, kể cả có những lúc tranh cãi tức xì khói cũng không thể ly hôn. Đây là cái gọi là hôn nhân lâu dài? Thứ đó trong miệng anh vốn không phải là tình yêu, tình yêu chính là cảm giác mới mẻ ngắn ngủi, còn thứ thật sự có thể dài lâu là tình thân có thể cứu vớt giúp đỡ lẫn nhau khi gặp hoạn nạn."
"Lúc mười mấy tuổi cũng cảm thấy mối tình đầu quan trọng hơn hết thảy, sau khi phải rời xa mỗi ngày đều sống như một cái xác không hồn, còn cảm thấy thế giới mất đi mọi màu sắc. Thế nhưng nhiều năm sau nhìn lại, chỉ cảm thấy bản thân của khi đó sao lại ấu trĩ như thế."
Cô đột nhiên nhớ đến một câu chuyện mình vẫn luôn mang ra trêu chọc Vệ Tiệp, ngó quanh quất một vòng, sau đó mới ghé bên tai Tưởng Thiệu Chinh thì thầm, "Có một lần em và Vệ Tiệp tám chuyện với nhau, nhắc đến mối tình đầu nồng nhiệt của cậu ta. Nghe miêu tả sao mà hoàn mỹ, cái gì mà lớn hơn ba tuổi, nổi tiếng toàn trường, lạnh lùng ít nói hệt như Rukawa Kaede(), có bao nhiêu cô gái vây quanh nhưng lại chỉ thích cậu ta, sau khi hẹn hò còn rủ nhau trốn học đi xem phim, còn vì Vệ Tiệp mà đánh nhau với người khác... Kết quả một thời gian sau em và Vệ Tiệp đi dạo phố, lúc đứng chờ đèn đỏ cậu ta bỗng nhiên sững sờ chỉ một người nói với em đó là mối tình đầu. Em nhìn theo hướng cậu ta chỉ, đâu ra Rukawa Kaede? Rõ ràng là một tên giả vờ chững trạc còn mang theo nét u buồn, bộ đầu nửa vàng nửa đỏ không biết bao nhiêu ngày chưa gội, lái một cái motor tưởng nhặt từ đống rác lên, sau xe còn có một cô gái đang ngồi... Chậc chậc, cái đôi mắt gấu trúc dọa người đó, gió thổi một cái là có tuyết rơi giữa hạ."
() nhân vật trong phim hoạt hình Nhật, cao cao soái soái ngầu ngầu chơi bóng rổ đồ :>
"Hả?" Hắn không hiểu câu cuối của cô.
"Thì là vì cô ta trát phấn quá dày, trắng như ma, động một cái là phấn rơi lả tả."
Tưởng Thiệu Chinh cười lớn.
"Vệ Tiệp cảm thấy mọi mộng tưởng đẹp đẽ đều vỡ vụn, nhớ đến lúc trước mình từng vì cái tên đó mà cãi nhau với ba mẹ rồi bày trò nắm tay trốn đến chân trời góc bể, chọc mẹ cậu ta tức giận đến mức ngất xỉu phải vào viện, cậu ta chỉ hận không thể chọc mù hai mắt mình tại chỗ. Sau này quả nhiên không thấy cậu ta nhắc đến ba chữ 'mối tình đầu' thêm một lần nào nữa, nói Rukawa Kaede chính là vết nhơ lớn nhất đời mình."
"Còn em thì sao? Mối tình đầu của em là người như thế nào?"
Ninh Lập Hạ nhìn sang Tưởng Thiệu Chinh, cười nói: "Cũng chẳng ra sao, nhưng nhan sắc thì ăn đứt Rukawa Kaede của Vệ Tiệp. Đến giờ vẫn còn nhiều ong bướm vây quanh lắm! Ánh mắt của em sao mà giống Vệ Tiệp được chứ?"
"Khi ấy em rất thích người đó sao?"
"Ừm, cực kỳ thích luôn. Nhưng nghĩ lại thì cũng không hẳn là người đó, mà là một người bản thân tự ảo tưởng ra. Năm mười ba mười bốn tuổi đó bộ hoạt hình em thích nhất là Thủy thủ Mặt Trăng, em cảm thấy người đó và Tuxedo Mặt nạ rất giống nhau. Lớn tuổi hơn em, còn đẹp trai, thành tích học hành siêu tốt, còn biết cực kỳ nhiều... Tóm lại là chỗ nào cũng tốt, hồi đó ngày nào em cũng lẽo đẽo bám theo người ta mà chẳng hề thấy mất mặt, người ta chỉ cần cười với em một cái hay nhìn em một cái thôi là em có thể cười vui vẻ mấy ngày rồi! Hồi đó còn ảo tưởng dù em gặp phải khó khăn gì thì người ta cũng sẽ là người đầu tiên xuất hiện cứu giúp em, giống như Tuxedo Mặt nạ bảo vệ Tsukino Usagi ấy... Sau này mới hiểu ra, chẳng qua là bản thân đơn phương ngu ngốc thích người ta rồi sinh ra ảo tưởng, người ta còn chẳng buồn để ý đến em."
Tưởng Thiệu Chinh cảm xúc lẫn lộn, thật lâu sau mới lên tiếng hỏi: "Tuxedo Mặt nạ là ai? Đừng nói là Đường Duệ Trạch đấy nhé?"
Ninh Lập Hạ đang ăn bim bim bị một câu này làm cho mắc nghẹn, cô không để ý hình tượng ho khù khụ, mất thật lâu mới lấy lại hơi: "Sao có thể là anh ấy! Anh đừng nói linh tinh, anh ấy có con luôn rồi đấy!"
Hành động này khiến Tưởng Thiệu Chinh càng thêm chắc chắn vào phán đoán của mình, như đang tự thì thầm: "Bộ hoạt hình kia tên là Thủy thủ Mặt Trăng à? Bây giờ còn mua được không()?"
() Bộ truyện này ra khá lâu rồi, , hồi đó vẫn còn kiểu coi phim mua đĩa haha
"Anh mua làm gì?"
"Xem thử Tuxedo Mặt nạ kia giống Đường Duệ Trạch lắm không."
Ninh Lập Hạ cạn lời: "Đừng đừng! Người như anh ấy à, vừa tan học lập tức bị ông nội nhốt trong thư phòng đọc sách, tuổi thơ thì là con mọt sách đến cả hoạt hình trong nước còn chưa xem bao giờ nói gì đến hoạt hình Nhật?"
"Sao em biết anh bị ông nội nhốt trong thư phòng?"
"... Thì nghe chị gái em kể chứ sao."
: Hố nhiều dị mà không nhận ra, thế này ngược năm chục chương cũng chưa đã :)))