Triệu Lan Nhi hướng đôi mắt long lanh lên nhìn anh, nhìn cô đáng yêu như vậy khiến người ta không kìm lòng được mà muốn bắt nạt mà, anh chồm đến khẽ nói vào tai cô :” Nếu đụng mạnh sẽ mất đi một người, còn đụng nhẹ sẽ có thêm một người”
- Đụng mạnh sẽ mất một người, đụng nhẹ sẽ có thêm một người?
Giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng, cứ như mật vậy khiến lòng anh vô cùng ngọt ngào.
Lời vừa ra khỏi miệng, Triệu Lan Nhi đã muốn rút lại nhưng không kịp nữa rồi, cô nhăn mày :” A a a anh nói gì vậy chứ”
- Ây da, chúng ta đều là người trưởng thành còn gì, anh nói như vậy có gì sai đâu chứ
- Em còn nhỏ lắm, chỉ mới thôi
Nhìn Triệu Lan Nhi nói mà chu chu cái môi ra khiến anh muốn cắn một cái quá đi.
Lục Đình Quân bị cô chọc cho bật cười :” Ý của em nói là anh già sao? Anh chỉ mới thôi.
Đàn ông tuổi này còn phong độ lắm đấy”
- Anh lớn hơn em tuổi lận đó
- Em … nhóc con cứ đợi đó, xem anh xử em thế nào
Lục Đình Quân thật sự bị cô chọc cho tức muốn hộc máu, bị người khác chê thì không nói gì, đằng này là bị vợ chê, a a a thật đau lòng nha
Nhìn gương mặt hầm hầm của anh, Triệu Lan Nhi phát hiện mình đã lỡ lời, người già thường không thích người khác nói mình lớn tuổi, đúng là cô sai lầm rồi.
Cô liền nhích đến bên anh, bàn tay xoa xoa lòng anh :” Ông xã à, đừng giận mà, thật ra anh không già đâu”
Không già là ý gì chứ? Có phải em nói vậy để an ủi anh không ?
Lục Đình Quân không nói gì, mặc cho cô làm loạn.
Bàn tay kia hết xoa xoa lòng ngực anh còn vuốt xuống bụng, xoa xoa cơ bụng của anh, à ờ anh nhìn xuống người anh em bị chọc cho căng cứng kia
- Em đừng đụng lung tung nữa
Giọng nói của anh khàn đặc, bàn tay trên bụng của anh cũng dừng lại ở đó.
Triệu Lan Nhi nhìn anh khó hiểu
Anh nắm lấy bàn tay của cô kéo xuống người anh em đang dựng đứng của mình, giọng nói khàn khàn phát ra :” Em chọc nó như thế này rồi, em tính thế nào?”
- A a a em không biết mà
Cô vội vàng rút bàn tay lại, đầu cúi xuống không dám nhìn anh.
A a a cô đã làm gì vậy chứ.
Trong lòng đang hoảng loạng thì bỗng dưng anh kéo cô ôm vào lòng, anh kề sát vào tai cô khẽ lên tiếng :” Em phải chịu trách nhiệm với nó.
Vợ à, anh khó chịu lắm, em giúp anh đi”
Vật dưới mông của cô cứng ngắt, cứ liên tục chọt vào mông của cô khiến cho cô đỏ mặt không dám lên tiếng
- Vợ à
Anh xoay gương mặt của cô lại, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng, sau đó từ từ lướt xuống cái cổ trắng ngần để lại vài dấu dâu tây, rồi trượt xuống gò bồng to lớn mềm mại của cô.
Lục Đình Quân ngậm lấy một bên, còn một bên dùng tay xa nắn thành thạo
- Ưm… Đừng mà…đau
Cô muốn đẩy anh ra nhưng sức của cô quá yếu so với người thường xuyên luyện võ như anh.
Một lúc sau, anh gỡ hai chân của cô ra, cúi đầu vào nơi riêng tư đó.
Triệu Lan Nhi thấy anh làm như vậy rất ngại ngùng :” A a anh đừng… ưm… đừng mà….a nơi đó dơ lắm”
- Sao lại dơ chứ, rõ ràng là rất sạch mà
Anh vừa nói vừa c ởi quần áo, giải phóng người bạn kia ra ngoài.
thô dài, to lớn làm cho cô có hơi hoảng sợ, vốn cô cũng chẳng có ngây thơ trong sáng gì
tuổi đã bước ra đời, mở quán bar, xem phim người lớn cũng không ít, kể cả khi nhìn người ta làm trực tiếp trước mặt cũng chẳng có gì bất ngờ, vật đó cô thấy qua không ít nhưng mà nhưng mà… của anh thật sự to lắm nha.