Lan Nhi, sao con lại cố chấp như vậy chứ? Cha đã nói là mẹ con chết không liên quan tới mẹ kế của con mà
Triệu Sơn lên tiếng giải thích, mong con gái sẽ gạt bỏ chuyện này mà quay về với ông.
Nhưng dù ông có làm như thế nào đi nữa thì cô vẫn kiên quyết không tin.
Cô luôn mặc định chính Kì Tố Tố kia đã hại chết mẹ cô, dù bằng cách nào thì cô cũng không để bà ta sống yên ổn
- Đủ rồi, ông quên mẹ tôi đã chết như thế nào sao? Dù mặt ông cũng không muốn gặp, bây giờ ông còn dát mặt đến đây làm gì.
Còn dẫn theo hai đứa nghịch tử của mình.
Ha Triệu Sơn, ông nên nhớ bản thân đã làm gì với mẹ tôi.
Triệu Lan Nhi hít một hơi thật sâu, hướng ánh mắt sắc bén đến đáng sợ về phía họ :” người các người trước hết nên hửng thụ cái gì mà gọi là ăn vui hưởng lạc ấy.
Đợi một thời gian nữa chưa chắc đã được sống bình yên đâu.
Nhớ cho kĩ một ngày Triệu Lan Nhi này con sống, tôi nhất định sẽ báo thù cho mẹ mình”
- Lan Nhi, em nói gì vậy? Chúng ta cũng cùng một mẹ sinh ra mà.
Anh biết là em rất buồn sau cái chết của mẹ nhưng mà cũng không nên oán hận mọi người như vậy.
Em không thể nhìn nhận sự thật sao? Sao cứ cố chấp cho là mình đúng như vậy chứ
Anh cả Triệu Bạch dịu dàng lên tiếng khuyên ngăn cô.
Lục Đình Quân thấy vợ mình đang tức giận đến muốn lao vào đánh người kia liền lên tiếng :” Mọi chuyện còn lại để anh giải quyết, em vào xe trước đi”
Anh xoa xoa đôi vai mảnh khảnh của cô lại ôn nhu nói :” Ngoan nào, em vào xe trước đi”.
Nghe theo lời anh, Triệu Lan Nhi xoay người bước ra xe, để lại người đàn ông đứng đó đối mặt với nhau.
Mãi một lúc không ai lên tiếng nói gì thì Lục Đình Quân phá vỡ bầu không khí
- Các người không cho rằng chuyện Lan Nhi nói là sự thật sao?
Triệu Sơn nghe anh nói thì lên tiếng cười khinh bỉ :” Ha ha ha, cậu nghĩ tôi chưa từng cho người điều tra sao? Tuy nhà chúng tôi không thuộc dạng giàu có gì, chỉ dư dã một chút.
Nhưng mà cũng đủ tiền để cho người đi điều tra”
- Vậy tôi đoán kết quả kia chính là Kì Tố Tố vô tội đúng không? Triệu lão gia, ông thông mình một đời nhưng lại bị một người phụ nữ qua mắt mà không biết? Tôi cũng hiểu nguyên do tại sao hai đứa con trai của ông lại ngu ngốc như vậy rồi
Bị Lục Đình Quân chế giễu như vậy, ai mà có thể chịu được chứ.
Huống hồ như Triệu Sơn, ông cũng bước qua tuổi nhưng lại bị thằng nhóc này nói như vậy.
Chưa kịp len tiếng phản bác thì Lục Đình Quân đã xoay người rời đi, anh chỉ để lại vẻn vẹn một câu với hàm ý sâu xa :” Ngu ngốc”
Trở lại trông xe, anh vòng qua rồi xuống ghế lái rồi nhìn cô gái đang mệt mỏi dựa vào ghế nhắm mắt.
Anh vuốt mái tóc sau đó hôn nhẹ lên trán cô, hành động này vô thức là cho Triệu Lan Nhi thức giấc.
Đập vào mắt của cô là gương mặt rất đỗi đẹp trai của anh
- Xong rồi sao?
Lời nói của cô không có đáp lại, anh vẫn lẳng lặng nhìn cô.
Một lúc sau, anh ôm cô vào lòng dịu dàng lên tiếng :” Sau này anh sẽ là nhà của em, gia đình anh cũng chính là gia đình em.
Có uất ức gì phải nói cho anh nghe một tiếng có hiểu không? Không được để trong lòng nữa, anh là chồng em chuyện cũng có thể làm giúp em”
- Được.
Cảm ơn anh
Nghe cô nói cảm ơn, Lục Đình Quân thật tình là không vui.
Anh nhíu mày nhìn cô gái nằm trong lòng mình :” Chúng ta là vợ chồng”
Nghe anh nói thật là khó hiểu, Triệu Lan Nhi ngẩn đầu khó hiểu lên nhìn anh :” Đúng vậy, có gì sao?”
- Đã là vợ chồng thì cảm ơn gì chứ? Việc của em cũng là việc của anh.
Giúp chuyện cho em anh cảm thấy rất vui nên không được cảm ơn anh đâu.
Nhưng mà, em muốn cảm ơn thì cũng nên có thành ý một chút chứ
Nhìn gương mặt cười cười của anh cô càng rối ren hơn.
Thành ý sao? Mình cảm ơn như vậy chưa đủ thành ý sao? Đang rối ren thì anh áp sát vào tai cô khẽ nói :” Ý anh là trên giường ấy”
- A a anh thật là.
Bin thái
Triệu Lan Nhi đỏ mặt ngồi trở lại ghế phó lái, cô nhìn thẳng về phái trước mím môi không nói gì.
Mỗi lần căng thẳng cô đều như vậy.
Biết là trêu ghẹo cô lúc này là không đúng nhưng mà nhìn cô rất dễ thương chỉ muốn trêu mãi thôi.