Cô thở dài mệt mỏi.
Cha và mẹ kế thì sao cũng được rồi, nhưng ông anh trai của cô thì không qua được dễ dàng như vậy.
Tuy hai người họ rất thương cô nhưng không phải cô nói muốn lấy chồng thì liền lấy chồng được
- Không sao, chúng ta đến đi cùng họ nói chuyện được mà
Nghe anh nói như vậy cô thở dài nhiều hơn lắc đầu buồn bã đi lên phòng.
Anh nhìn cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Vài ngày sau, Lục Đình Quân cùng Triệu Lan Nhi quay về Triệu gia.
Triệu Lan Nhi nhìn biệt thự to lớn kia liền nhớ lại những kỉ niệm lục nhỏ của mình.
Lúc đó cô rất thích ở nhà, nơi đó có cha có mẹ yêu thương cô hết mực, có người anh trai luôn chiều chuộng cô, nhưng từ khi mẹ mất cô không muốn về nhà nữa
Anh nhìn sang cô, cánh tay vuốt nhẹ lưng của cô :” Bình tĩnh một chút, có anh ở đây”
Triệu Lan Nhi hít một hơi thật sâu, rồi ngẩn cao đầu bước vào trong.
Người giúp việc thấy cô rất vui mừng, cô chủ rất tốt với họ nhưng khi bà chủ mới về đây thì cô đã rời đi và rất ít khi trở về, nếu có trở về cũng không ở lâu.
Bác quản gia thấy cô liền cúi chào :” Tiểu thư cô về rồi”
- Bà ta có nhà không ?
Không nói thì ai trong nhà cũng hiểu bà ta trong câu nói của cô ý đang nói đến ai, bác quản gia định mở miệng trả lời thì có tiếng nói lạnh lùng cắt ngang, người kia không ai khác chính là cha cô – Triệu Sơn
- Cô còn biết phép tắt không hả ? Có ai gọi mẹ mình như cô không ?
Triệu Lan Nhi lạnh mặt đi hẳn :” Bà ta không phải mẹ tôi, mẹ tôi đã chết rồi, là các người hại chết mẹ tôi”
- Câm miệng
Triệu Sơn quát lớn nhưng cô cũng chẳng hề hấn gì :” Về đây rồi vào nhà rồi nói” ông muốn cô vào nhà nói chuyện nhưng cô liền cự tuyệt
- Không cần, tôi đến đây chỉ muốn nói chuyện, tôi kết hôn rồi
Cô lạnh nhạt lên tiếng, cả mặt ông cũng không thèm nhìn.
Triệu Sơn nghe cô nói liền nhíu mày, cô con gái này của ông tuy bướng bỉnh, ông để cô ra ngoài sống thế nào nhưng cũng phái không ít người quan sát bảo vệ cô, nói thật thì ông rất thương cô nhưng vì chuyện mẹ cô và mẹ kế mới về thì quan hệ của cha con hai người họ rạn nứt.
Dù có vậy đi nữa, tình cảm ông dành cho cô cũng chẳng hề phai nhạt đi.
Đùng một cái cô nói cô kết hôn, ý của ông cô cũng chẳng hỏi qua
- Con có còn xem cha là cha con không hả ?
- Ha, có ý nghĩa gì sao? Từ năm đó tôi rời đi, ông đưa bà ta về căn nhà này thì tình cha con của chúng ta đã kết thúc, cắt đứt mãi mãi.
Người khác nói tôi vô tình bất hiếu cũng được nhưng tôi không chịu được cái người mình gọi là cha lại cùng người phụ nữ khác hại chết mẹ mình
Triệu Lan Nhi cười chua xót :” Hai anh nhẫn nhịn không nói nhưng tôi thì không”
Lục Đình Quân bên cạnh xoa xoa cánh tay cô an ủi, Triệu Sơn không còn lời gì để nói nữa thì đột nhiên hai người anh kia của cô xuất hiện.
Triệu Bách là anh cả của cô nhìn cô và người đàn ông bên cạnh rồi hỏi
- Em muốn cưới cậu ta thật sao ?
- Thì sao ?
Khi cô rời đi năm đó, tình cảm anh em của bọn họ cũng rạn nứt đi không ít, hai người anh bọn họ nhẫn nhịn, nghe lời người hại chết mẹ mình như vậy không đáng là anh của cô.
Từ khi đó, cô nói chuyện với các anh cũng không quá nhiều lời, năm nay bọn họ gặp nhau không quá lần..