-Lục thủy thanh sơn-
Đại Phong Quát Quá
Đệ nhị thập cửu chương
Một buổi sáng, Cơ Dung Quân đang cùng Vương Lăng đi xem chỗ đất trồng rau thì bỗng hạ nhân vào thông báo có khách tới chơi. Cơ Dung Quân hoảng sợ, chẳng lẽ phụ thân đã tra được mình đang ở nhà Vương Lăng nên tìm tới cửa? Không đúng, cha nói không nhận y nữa, y làm gì thì cũng chẳng liên quan tới ông. Hay là bà nội và mẹ phái người tới đón mình?
Cơ Dung Quân đang lo sợ, Vương Lăng lúc này cũng cảm thấy khó hiểu, bình thường nhà hắn ít có khách tới, chẳng lẽ kẻ thù của Phiêu Kỳ? Thấy Cơ Dung Quân thần sắc khẩn trương, Vương Lăng vươn tay vỗ vỗ bả vai y trấn an: “Đừng sợ, ngươi cứ tránh đi, ta ra xem thử. Nếu có gì không ổn, nhà ta vẫn có chỗ có thể giấu người, ngươi tìm Thành thúc mau mang ngươi đi trốn.”
Cơ Dung Quân lấp ló trong bụi hoa, Vương Lăng đã đi được một lúc, không biết người tới là ai. Cơ Dung Quân đang suy đoán lung tung, bỗng có hai lão mụ tử đi ngang qua bụi hoa y đang núp, trong đó một người là người hôm trước giúp y xếp chăn mền, bà đang căm giận nói: “… Cái gì vậy, năm đó khi Tướng gia còn tại thế họ muôn vàn nịnh bợ, cứ như chó theo chân chủ, chỉ e khuê nữ nhà họ không xứng với thiếu gia. Bây giờ lại trở mặt! Phi, cây cải đỏ nhà đó không muốn gả cho thiếu gia càng tốt, ai hiếm lạ gì, thiếu gia nhà chúng ta tương lai nhất định công danh hiển hách không kém Tướng gia năm xưa, cưới công chúa còn được!”, người còn lại cũng nghiến răng nghiến lợi, “Tả gia tham phú phụ bần, phụ nghĩa từ hôn thật vô lương tâm, ông trời có mắt, tương lai họ nhất định gặp báo ứng!…”
Cơ Dung Quân nghe được mấy chữ Tả gia rồi từ hôn gì đó, tựa hồ không phải là nhà mình tìm đến. Y đương nhiên hiểu từ hôn là có ý gì, liền vội vàng chạy tới sảnh chính.
Ra đến nơi, chỉ thấy cô lão phu nhân thần tình bừng bừng tức giận đập bàn, lớn tiếng quát nạt mấy người lạ mặt đang đứng trong sảnh: “… Ngại bần hàn từ hôn, Tả gia các người làm chuyện thế này, không sợ bị người ngoài chê cười, không sợ cô nương kia không gả đi được, không sợ gặp báo ứng hay sao!!!”
Dẫn đầu đám người lạ là một nam tử áo lam khoảng ba mươi tuổi mỉm cười nói: “Lão phu nhân thật đã hiểu lầm rồi, tiểu thư nhà ta có bệnh không tiện nói ra, chỉ e liên lụy Vương công tử, chậm trễ tiền đồ sáng lạn của cậu ấy, lão gia nhà ta chỉ là bất đắc dĩ đi đến bước đường này, hy vọng Vương gia hiểu cho. Vương công tử đây gia thế hiển hách, tiền đồ vô hạn, chắc chắn phía trước có hảo nhân duyên đang đợi, tiểu thư nhà ta thực sự không có phúc, không dám trèo cao.”
Cô lão phu nhân tức giận đến cả người run rẩy: “Được, tìm lý do thật tốt! Vương Lăng con mau lấy giấy từ hôn ra, trả lại tín vật cho bọn họ! Bọn họ nếu đã không dám trèo cao, chúng ta cũng không cho họ bám víu! Trên đời này, người đang làm gì đều có trời cao đang nhìn!”
Vương Lăng lấy một tờ giấy đưa đến trước mặt nam tử áo lam kia, vẻ mặt bình thản, “Thư từ hôn ta đã ký tên, mời vị quản sự này xem qua”, chờ người áo lam nhận lấy, hắn lại lấy trong tay áo ra một vật, “Đây là tín vật năm đó tiên phụ cùng Tả đại nhân dùng để định liệu hôn sự của ta và Tả tiểu thư, hiện giờ xin hoàn lại, nguyện tiểu thư tôn phủ ngày sau sẽ có nhân duyên mỹ mãn.”
Tín vật kia Cơ Dung Quân nhận ra, là túi gấm Vương Lăng thường lấy ra xem. Nam tử áo lam cất kỹ giấy từ hôn, lại tiếp nhận túi gấm mở ra, lấy vòng ngọc bên trong ra nhìn nhìn, sau đó bọc lại cất đi, cười nói: “Vương công tử quả là người thấu tình đạt lý, đại nhân nhà ta nhờ tiểu nhân chuyển lời, nguyện Vương công tử ngày sau thanh xuất vu lam, tiền đồ vô lượng, nhân duyên mỹ mãn.”
Cơ Dung Quân ở ngoài cửa nhìn thấy, biết đây là thê tử đã đính ước của Vương Lăng muốn từ hôn, nhạc phụ đại nhân có lẽ ghét bỏ Vương Lăng nghèo khó. Vương Lăng lúc trước ngại y béo ú xấu xí không xứng cưới muội muội hắn, hiện giờ nhà vị tiểu thư hắn đính ước cũng ngại hắn không xứng với nàng. Cơ Dung Quân nhìn Vương Lăng đứng lặng trong đại sảnh, y không có chút vui vẻ nào, ngược lại cảm thấy trong lòng khó chịu, so với cái hôm nghe Vương Lăng nói mình vừa mập vừa xấu còn khó chịu hơn.
Cô lão thái thái còn đang vỗ bàn mắng Tả gia, Vương Lăng khuyên giải: “Tả gia từ hôn cũng là chuyện tốt, nếu để tiểu thư nhà họ ủy ủy khuất khuất gả cho điệt nhi, mỗi ngày không thoải mái, còn không bằng bây giờ rút lui đi. Tả gia hiện giờ cao sang hơn chúng ta quá nhiều, thú tiểu thư nhà đó về điệt nhi cũng sống không dễ chịu nổi.”
Cô lão thái thái liếc mắt: “Ai… mấy người này chỉ là một đám cậy quyền cậy thế! Cha con sao lại đi sớm như vậy~~~”
Vương Lăng khuyên nửa ngày, cô lão phu nhân tức giận đến đau đầu, trở về phòng nghỉ ngơi, Cơ Dung Quân theo sau Vương Lăng, lại thấy hắn như thể không xảy ra chuyện gì, cứ như bình thường ra ra vào vào lo việc trong phủ.
Ban đêm, Vương Lăng vẫn như cũ giúp Cơ Dung Quân thay thuốc rồi cùng đi ngủ, Cơ Dung Quân trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy có bàn tay gỡ tay mình đang nắm y phục của Vương Lăng ra, tiếp theo bên người có tiếng động rất nhỏ, tiếp theo thì ổ chăn trống trải, có tiếng bước chân hướng ra phía cửa, tiếng mở cửa phòng vang lên, Cơ Dung Quân mở mắt ra, thấy cửa hé ra, ánh trăng trong trẻo rọi vào phòng, sau đó cửa đóng lại.
Cơ Dung Quân nhẹ tay nhẹ chân bò dậy, quờ quạng tìm được giày để bên giường mang vào, lén lút theo ra cửa. Tới hành lang gấp khúc, dưới ánh trăng mơ hồ, y nhìn thấy có bóng người ở chỗ nguyệt môn, hẳn là Vương Lăng đi ra hậu viện.
Cơ Dung Quân thật cẩn thận theo sát, qua khỏi nguyệt môn, y tìm quanh không thấy Vương Lăng, chợt nghe ở một góc vườn có động tĩnh. Y nhẹ nhàng tới gần, chui vào một lùm cây, thấy sau bụi hoa, dưới gốc cây đại thụ, Vương Lăng đang từng quyền từng quyền hung hăng đấm vào thân cây.
Y ngơ ngác đứng dưới bóng râm, Vương Lăng phát tiết một lúc lâu, rốt cục dừng tay, cạn kiệt khí lực ngồi bệt trên mặt đất, dựa lưng vào đại thụ, vẫn không nhúc nhích.
Cơ Dung Quân vẫn ngơ ngác đứng, sau một lúc lâu, y bước ra, đi đến bên cạnh Vương Lăng, nhẹ giọng nói: “Chỉ là không thú được thê tử thôi mà”, y lại bước tới gần thêm một chút, “Đại ca của ta nói với ta, nữ nhân như quần áo, không có bộ này thì có bộ khác, lúc nào đồ mới cũng tốt hơn đồ cũ.”
Y ngồi xuống cạnh Vương Lăng.
Vương Lăng không nói lời nào, thật lâu lúc sau mới lên tiếng: “Vậy cũng cần có bản lĩnh, mới có thể mua được quần áo tốt, ta không có bản lĩnh, cho nên quần áo tốt đương nhiên không chịu cùng ta về nhà.”
Cơ Dung Quân vẻ mặt nghiêm túc ngẫm nghĩ, Vương Lăng thấp giọng: “Ta chắc là… số phận cô đơn.”
Cơ Dung Quân nói nhỏ: “Ngươi, nhà ngươi có không ít người mà”. Vương Lăng có hai muội muội, còn có cô lão phu nhân rất thương hắn.
Vương Lăng lại im lặng nửa ngày, thật lâu sau mới trả lời: “Bọn họ, tương lai đều sẽ rời khỏi ta. Muội muội của ta sẽ lập gia đình. Cô cô… hy vọng cô cô sống lâu trăm tuổi. Nhưng quả thực không ai có thể cùng ta sống cả đời.”
Cả đời, nghe rất dài lâu, Cơ Dung Quân sau đó vẫn không rõ cả đời rốt cuộc là dài đến thế nào. Y chỉ cảm thấy trong lòng có cái gì cuồn cuộn, liền giữ chặt ống tay áo Vương Lăng: “Ngươi không cần lo lắng, không ai cùng ngươi, ta và ngươi qua cả đời.”
Vương Lăng sửng sốt nhìn y, đôi mắt y dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng trong vắt, y tiện đà nói: “Đương nhiên, phải chờ ta trở nên thật lợi hại đã. Có thể ta với ngươi phải cách xa, chờ ta có bản lĩnh, sẽ quay lại cùng ngươi một đời một kiếp”. Vương Lăng xoa xoa đầu y, “Ngươi quả là tên tiểu tử… Lời này, không phải ngươi có thể nói.”
Cơ Dung Quân nóng nảy: “Ngươi không tin?”
Vương Lăng lúc này đang chìm trong thương cảm, chỉ liếc y một cái rồi thôi, cũng lười giải thích.
Cơ Dung Quân ôm chặt lấy cánh tay hắn: “Ta nói được nhất định sẽ làm được, tương lai của ta nhất định sẽ cùng ngươi.”
Mới vừa bị người ta ép từ hôn, lúc này lại thêm một quả sơn trà bám dính lấy mình trịnh trọng thề ước, Vương Lăng vô lực nghĩ, nhân sinh thực sự là vừa bất đắc dĩ vừa thê thảm.
Quả sơn trà này quả thực rất chấp nhất, lặp lại một lần lại một lần, trong đầu Vương Lăng quanh quẩn lời nói của y, tiếp tục thương cảm, rốt cục thanh âm lèm bèm bên tai ngày càng nhỏ, quả sơn trà gục vào vai hắn, ôm chặt cánh tay hắn, ngủ say.
Vương Lăng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ngồi đến rạng sáng, Cơ Dung Quân ngọ nguậy tỉnh lại, Vương Lăng mới kéo y mơ mơ màng màng về phòng ngủ.
Bởi vì Cơ Dung Quân nặng quá, khi ngủ say thì giao hết trọng lượng cơ thể lên vai và tay trái của Vương Lăng khiến hắn ngày hôm sau nhấc tay không nổi, vai cũng đau mất vài ngày.
Qua vài hôm, lại có khách nhân đến bái phỏng Vương gia, lần này chứng thực là vì Cơ Dung Quân mà tới.