Lục Thủy Thanh Sơn

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục thủy thanh sơn

_Đại Phong Quát Quá_

Đệ tam thập tứ chương

Cơ Dung Quân đặt Tạ Lạc Bạch trên bàn, Cơ Dung Quân cởi y phục của Tạ Lạc Bạch ra đến hơn nửa…

Vương Lăng âm thầm tưởng tượng tình hình một chút, phát hiện tưởng tượng không nổi, liền dẹp luôn không nghĩ tới nữa.

Bởi vì hắn gần đây, thường nhìn thấy nhất chính là Cơ Dung Quân vẻ mặt không vui tinh thần ảm đạm, hoặc là dáng vẻ xa cách khách khí lúc ở Lễ bộ, cho nên Cơ Dung Quân thần tình không đứng đắn đè Tạ Lạc Bạch lên bàn cởi xiêm y, thật sự có chút…

Vương Lăng thầm nghĩ trong lòng, hay là do mình lớn tuổi rồi, nên nghĩ không ra cảnh tượng “đoạn tụ chi phích” của hai người kia, sao cứ thấy rất khó chịu, tựa hồ có chút không đúng, để coi, nếu đổi vị trí của hai người…

Vương Lăng kiềm lòng không đặng lại để suy nghĩ chạy đi xa, nghĩ tới Tạ Lạc Bạch thần tình không đứng đắn tự tiếu phi tiếu đè Cơ Dung Quân dáng vẻ cao lãnh khách khí lên bàn… Nghĩ tới đây trong đầu Vương Lăng oanh một tiếng, hắn sợ run cả người, A di đà Phật, quả nhiên gần đây tạo nghiệt quá nhiều mà ~~

Tứ Kính xoa xoa tay quan sát thần sắc Vương Lăng, lại chỉ thấy thiếu gia mắt nhìn thẳng tắp, nhíu mày như đang trầm tư, bỗng nhiên lắc lắc đầu, rồi lại trầm tư, Tứ Kính cảm thấy đại khái là thiếu gia trước giờ phần lớn thời gian đều ở trong phủ, loại chuyện đoạn tụ này hẳn là một kích thích quá lớn.

Tứ Kính khụ một tiếng, “Khụ khụ, tiểu nhân cũng hiểu, đây chỉ là tin đồn nhảm, thiếu gia cũng biết mà, những người trên đường trên phố, gà giò cũng nói cho thành uyên ương được…”

Vương Lăng cau mày nói: “Ừm, đã biết đó là tin vịt, Dung… Cơ công tử và Đường Tri hiền đệ đều là trang quân tử ngay thẳng, những lời nhàn thoại phố xá, nghe ít thôi.”

Tứ Kính lập tức đáp lời, “Đúng vậy đúng vậy”, sau đó nói qua chuyện khác, việc này coi như dừng tại đây.

Ngày hôm sau, Vương Lăng tới nha môn Lễ bộ, không ngờ Cơ Dung Quân còn tới sớm hơn hắn, đang kiểm kê giá trang mới được đưa tới ngày hôm qua, hắn thấy gần đây Cơ Dung Quân dường như gầy hơn trước. Nghe tiếng bước chân của Vương Lăng, Cơ Dung Quân liền ngẩng đầu xoay người, đạm mạc cười, “Vương huynh sau khi vào Lễ bộ, vẫn là mỗi ngày tới sớm như vậy.”

Ánh nắng sáng rỡ xuyên qua khung cửa sổ nhỏ rọi vào nhà kho, Cơ Dung Quân đứng đó, quanh thân như phủ một tầng sáng nhu hòa, lại khiến Vương Lăng thấy chói mắt, mấy tưởng tượng vô cùng kỳ quái ngày hôm qua không biết sao lại kéo tới trong đầu.

A di đà Phật, dạo này quả thật có chút không đúng.

Thấy Vương Lăng thoáng sững sờ, hai mắt nhìn không chớp, Cơ Dung Quân nghi hoặc cau mày, “Vương huynh?”

Vương Lăng vội vàng hoàn hồn cười khan nói: “Không tính sớm, ngươi mấy hôm nay mới thật sự là sớm.”

Cơ Dung Quân nói, “Hôm qua có mấy thứ ta không ghi lại, bởi vậy hôm nay mới đi sớm chút”. Vương Lăng đến trước bàn, thấy mực đã mài xong, bút hắn quen dùng vốn đã rửa sạch cắm vào ống bút, hiện giờ đang đặt trên giá bút của nghiên mực. Cơ Dung Quân lại nói, “Nghe nói Ngụy đại nhân hôm nay từ sớm đã bị gọi qua Tinh thiện ty, e là chỉ có hai chúng ta kiểm kê giá trang thôi.”

Vương Lăng đáp, “Cũng được, dù sao cũng không có nhiều, chúng ta từ từ làm”, vừa nói vừa nhìn vật phẩm chồng chất xung quanh, “Bằng không như vậy đi, Cơ hiền đệ ngươi đọc ta ghi, sẽ không dễ lẫn lộn, nói không chừng sẽ nhanh hơn.”

Cơ Dung Quân lại cười: “Được.”

Cơ Dung Quân ở phía trước kiểm kê, Vương Lăng theo phía sau đối chiếu ghi lại, quả nhiên nhanh hơn bình thường rất nhiều. Tới chạng vạng, toàn bộ vật phẩm đều đã kiểm kê đầy đủ, Ngụy Kính, Hàn Hạc cùng Lang trung giám Trần đại nhân từ Tinh thiện ty trở về, thấy tình hình này đều hết lời cảm ơn, Cơ Dung Quân nói, “Ta và Vương huynh mới tới Tư tế ty, có thể góp chút công sức, thật là vạn hạnh, Trần đại nhân, Ngụy đại nhân cùng Hàn đại nhân nếu khách khí, thật sự khiến chúng ta không biết làm sao.”, Vương Lăng cũng nói, “Danh sách này còn phải phiền Trần đại nhân xem lại một lần, mong là không có gì sơ sót.”

Ngụy Kính đứng một bên, lên tiếng, “Trần đại nhân, hạ quan nói không sai mà, hai vị tiểu đồng liêu mới tới này vừa khiêm tốn lại lịch sự, thật sự là thanh niên ngày nay hiếm người nào như vậy”, lại quay qua cười nói với Vương Lăng và Cơ Dung Quân, “Không ngại nói cho các ngươi, lúc ta nghe nói có hai tiểu tử mới vào Lễ bộ, ta còn nghĩ thầm, hai người nhỏ tuổi như vậy miệng còn hôi sữa, làm sao trông cậy được chuyện gì…”

Hàn Hạc đứng cạnh Ngụy Kính đúng lúc huých tay Ngụy Kính một cái, chặn đứng câu chuyện, áy náy nâng tay áo nói với Vương Lăng và Cơ Dung Quân, “Tử Phụng này ngoài miệng xưa nay đều như vậy, mong hai vị đừng để trong lòng.”

Cơ Dung Quân mỉm cười, “Không sao, Ngụy đại nhân như vậy, kỳ thực rất hợp ý ta, Hàn đại nhân cũng biết, ta vốn xuất thân nhà võ quan, từ nhỏ tới lớn đều được dạy thẳng thắn chính trực, nếu vòng quanh sau trước, bản thân ta nghe không quen.”

Ngụy Kính lập tức nói: “Xem đi xem đi, ta đã nói hai vị tiểu đồng liêu này không phải người tính toán mà.”

Vương Lăng khẽ ho một tiếng, “Chính là, Ngụy đại nhân… Kỳ thực nói niên thiểu hữu vi (tuổi nhỏ nhưng giỏi giang) cũng chỉ có Dung Quân mà thôi, nếu tính tuổi mụ, ta đã hai mươi tư rồi, mấy chữ này thực sự không dám nhận.”

Ngụy Kính ngạc nhiên, “A? Lúc trước không hỏi qua niên kỷ, hơn nữa Đan Chu ngươi nét mặt non nớt, ta còn nghĩ ngươi và Thiếu Hiền tuổi tác xấp xỉ nhau”, Ngụy đại nhân vốn lớn tuổi hơn, đã bắt đầu xưng hô thân thiết.

Cơ Dung Quân mỉm cười liếc nhìn Vương Lăng một cái, Vương Lăng chỉ đành cười khan một tiếng: “Đa tạ, quá khen.”

Ngụy Kính hắng giọng, nói tiếp: “Đúng rồi, mới vừa rồi bị Vân Viễn cắt ngang, lời của ta còn chưa nói xong. Ta lúc ấy bởi vì ngươi hai người một vị là công tử nhà Thái sư đại nhân gia, một vị là ngoại sanh (cháu trai) của Hoàng hậu nương nương, còn đang suy nghĩ có phải sẽ rất kiêu ngạo không, không ngờ sau khi tới đây, nhị vị đã khiêm tốn, lại chịu được khổ, một chút cũng không có kiểu cách cậu ấm làm cao, ta liền hổ thẹn không thôi, hối hận không nên suy đoán lung tung, bốn chữ niên thiểu hữu vi này, quả thật hai vị hoàn toàn xứng đáng.”

Cơ Dung Quân vẫn điềm đạm cười: “Ngụy đại nhân quá khen, ta thật sự là sợ hãi.”

Vương Lăng cũng nói: “Thật sự là quá khen, hổ thẹn hổ thẹn.”

Hàn Hạc tiếp lời: “Tử Phụng không biết cách khen ngợi người khác, nói đi nói lại cũng chỉ quanh quẩn nhiêu đó thôi, nếu như là ta, nói thẳng một câu, thật sự là thanh niên tài tuấn, thập phần khâm phục, tiền đồ vô hạn, vậy là được rồi không phải sao?”

Ngụy Kính đáp: “Phải phải phải, vẫn là Vân Viễn ngươi biết ăn nói.”

Hai người lại nhất tề sang sảng cười.

Trần đại nhân cười theo: “Hai người các ngươi ta một câu ngươi một câu không ngừng khoa trương, nháo đến ta quên mất chính sự”, sau đó quay qua Cơ Dung Quân và Vương Lăng, “Vốn lĩnh mệnh Thượng thư đại nhân, sáng ngày mai Thượng thư đại nhân có chuyện quan trọng cần nói với nhị vị.”

Chiều tối, Vương Lăng ra khỏi nha môn, đi về hướng cửa thành, chân trời ráng hồng như vẽ, hoàng hôn buông xuống, khắp nơi thắm một màu đỏ như son, tựa hồ ngay cả vạt áo cũng nhiễm đầy ánh nắng chiều.

Vương Lăng chậm rãi đi về phía trước, chợt nghe phía sau có người nói: “Vương Lăng.”

Vương Lăng dừng bước quay đầu lại, thấy Cơ Dung Quân đang ở sau lưng mình.

Mấy ngày nay Cơ Dung Quân luôn luôn khách khí xa cách, ngày hôm nay lại có thể chịu chủ động gọi hắn, Vương Lăng có chút kinh ngạc.

Cơ Dung Quân đi đến bên cạnh hắn, hai người tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, ngay từ đầu đều không nói chuyện.

Sau một lát, Cơ Dung Quân nhìn ráng chiều xa xa, nói với Vương Lăng: “Vương Lăng ngươi đoán, ngày mai Thượng Thư đại nhân tìm ngươi và ta là có chuyện gì.”

Vương Lăng nói: “Hẳn là chuyện tốt đi, nếu không Ngụy đại nhân cùng Hàn đại nhân sẽ không không duyên cớ nói nhiều như vậy.”

Cơ Dung Quân không trả lời, khẽ thở dài: “Gia phụ từng nói với ta, đợi khi có chức quan chính thức, mới tính là chân chính vào triều đình. Chân chính là người trong triều đình, cùng ngày đó ở Giám sát đốc an ty, xác thực không giống nhau, ví như Ngụy kính cùng Hàn hạc, hai người này trong triều cũng xem như người tốt, nhưng hôm nay hai người bọn họ một phen ra vẻ nhanh mồm nhanh miệng, so với huynh đệ trong đốc an ty trước đây, thật sự càng khó dò. Vì thế ta suy nghĩ, không biết ngày sau, ta sẽ như thế nào, ngươi sẽ như thế nào, các huynh đệ ở Giám sát đốc an ty lại như thế nào.”

Cơ Dung Quân bỗng nhiên cảm khái khiến Vương Lăng có chút kinh ngạc, Ngụy kính cùng Hàn hạc ngày hôm nay hắn cũng biết rõ là hai người này cố ý khách sáo nịnh hót, nhất định trước tiên đã biết tin tức gì, lại đây lôi kéo giao tình, việc này Vương Lăng thấy rất bình thường, tất cả mọi người cùng ở trong triều, khách sáo với nhau ngoài mặt là chuyện phải làm, lôi kéo giao tình càng nhiều thì càng dễ làm việc, đây là chuyện thường tình của con người. Cơ Dung Quân lại có thể vì vậy liền cảm khái…

Vương Lăng âm thầm nhìn Cơ Dung Quân một chút, ai…, đây là khác biệt giữa trẻ tuổi và lớn tuổi sao, Cơ Dung Quân dù gì cũng là một tiểu thiếu gia. Vương Lăng nói, “Chân chính vào triều đình làm việc, tất nhiên không giống trước kia ở Giám sát đốc an ty, cách đối nhân xử thế cũng đều có quy luật riêng, tốt hay xấu, mỗi người tự có kiến giải, không cần quá để tâm.”

Cơ Dung Quân ưm một tiếng, đi đến bên cạnh Vương Lăng, “Vương Lăng, chuyện ta mới vừa nói… Ngươi không cười ta sao?”

Vương Lăng vội vàng trả lời: “Không đâu.”

Cơ Dung Quân thoạt nhìn vẫn có chút xuống tinh thần, còn ẩn ẩn lộ ra tịch mịch.

Y lại nhìn hướng trời chiều: “Bỗng nhiên muốn tìm người thống khoái say một hồi.” Tiện đà hạ mi mắt nói, “Bất quá, hiện tại, Vương Lăng ngươi khẳng định không muốn lại cùng ta uống rượu.”

Vương Lăng trong lòng giống bị cái gì cào cào, Cơ Dung Quân thương cảm lại tịch mịch như vậy hoàn toàn kích khởi bản tính thích săn sóc người của hắn, ý thân thiết trước nay chưa từng có cũng cuồn cuộn trào ra, hắn buột miệng: “Sao lại nói vậy, ngươi nếu đêm nay có rảnh, chúng ta cùng đi tửu lâu uống rượu, được không?”

Cơ Dung Quân đột nhiên ngước mắt nhìn hắn, trong mắt là điểm điểm lưu quang: “Vương Lăng, ngươi thật sự nguyện ý sao?”

Vương Lăng lập tức nói: “Đương nhiên…”

Lời vừa dứt, phía sau bỗng nhiên có một thanh âm: “Đương nhiên đương nhiên, Dung Quân nha, chuyện mà Đan Chu huynh đã đáp ứng, có khi nào huynh ấy bỏ qua chưa?

….

Phong: Cơ ca, anh chỉ vì muốn lấy lòng Vương Lăng mà thể diện cũng hông cần rồi hả, lại còn làm nũng giả vờ đáng thương OTL

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio