Thẩm Thạch nhìn qua bóng lưng của Lăng Xuân Nê rồi cau mày lại, nhớ lại lúc gặp gỡ ban đầu tại trong rừng chống Đại Phong Nhai, nàng vẫn còn đi cùng với đứa con riêng của Hậu gia là Hậu Viễn Vọng, sau đó lại sảy ra xung đột đánh đánh giết giết, hắn đã sử lý Hậu Viễn Vọng cũng tiện tay cứu Lăng Xuân Nê một lần. Sau đó cả hai cùng đồng hành về thành, nhờ đó mà hắn biết được những việc trong u cốc chốn Cao Lăng Sơn qua miệng của Lăng Xuân Nê, cũng biết được đám tinh anh của Hậu gia lén lút đi tầm bảo.
Cho tới giờ thì việc sảy ra trong Cao Lăng Sơn đã qua lâu rồi, nhớ lại lần thám hiểm đó khi tiến về Cao Lăng Sơn tầm bảo hành trình không có gì là thoải mái, trong đó mấy lần suýt chết, vài lần thân hãm trong tuyệt cảnh tính mạng luôn luôn ngàn cân treo sợi tóc, cũng may là kết thúc một cách an toàn. Bản thân và Tiểu Hắc cũng thu được không ít chỗ tốt, trong túi Như Ý bên hông còn có mảnh tàn phiến của Lục Tiên cổ kiếm, cùng với mảnh hắc tinh không biết tên là hai kiện dị bảo hiếm có. Tuy giờ đây chúng không có động tĩnh gì nhưng chắc chắn không phải là vật phàm, với đống linh tài thu hoạch được bán được giá cho nên Thẩm Thạch có thu nhập tương đối khá.
Mà nói cho cùng hắn có được những thứ như vậy là do tin tức của Lăng Xuân Nê mang lại,nhưng nhìn Lăng Xuân Nê xinh đẹp lại đi với một tên xấu xí, lại còn thân mật tay khoác tay tên đó nữa chứ. Vẫn biết chắc chắn là nàng hay dính vào những nhân vật giàu có quyền thế. Qua mấy tháng không gặp nàng đã tìm được một nam nhân mới cho mình, khả năng câu dẫn nam nhân này của nàng đúng là rất lợi hại nhưng nhìn hình ảnh trước mắt trong lòng Thẩm Thạch có chút phản cảm, cũng chả muốn tiến đến mà bắt chuyện làm gì cho mệt.
Có thể đến ốc trạch tư mật nơi đây đều là những nhân vật không tầm thường, mọi người ai ai cũng là khách quý mà Thần Tiên hội mời đến, xét về gia thế, tài lực hay ở những phương diện khác đều chỗ đáng nói. Ít nhất là trong tay họ cũng phải có Bạch thần châu. Thẩm Thạch quan sát thoáng qua một lượt thì nhẩm thấy trong này có khoảng sáu bảy mươi người, đối với hắn họ đều là những nhân vật xa lạ, nhìn xem những người mới tới chào hỏi lẫn nhau thì đoán chắc không phải lần đầu đến đây.
Trước khi có mặt nơi đây thì Thẩm Thạch cũng đã được Thần Tiên hội giới thiệu sơ lược về quy trình của đấu giá hội lần này, cũng không có gì phức tạp lắm, ban đầu sẽ là giới thiệu những trân phẩm linh tài và chưng bày chúng cho khách nhân quan sát đánh giá, để cho họ có sự chuẩn bị mà nhắm đến món đồ nào trước đi.Rồi sau đó mọi người đưa ra cái giá sơ lược xong xuôi sẽ là màn đấu giá chính thức, Thần Tiên hội có những chuyên gia để điều hành và đưa ra giá công khai, rồi hướng những khách nhân đưa ra giá cạnh tranh và người trả giá cao hơn sẽ giành chiến thắng. Đến cuối cùng còn lại Thần Tiên hội sẽ bày ra kiện bảo vật tối cao làm áp trục, chúng không hề được giới thiệu trước đó, chỉ biết chắc chắn rằng giá trị của nó hơn hẳn những bảo vật khác, và đương nhiên cái giá đưa ra cũng sẽ tỉ lệ thuận thôi. Đương nhiên vật phẩm sẽ làm cho khách nhân rất vui mừng mà đấu đá so tài lực với nhau.
Những vật phẩm công khai bày ra được để ở một chỗ, chỗ này là một căn phòng lớn với mái hiện rộng ở phía tây,xem ra giờ đây khách nhân đã đến đông đủ cho nên Thần Tiên hội đang mời mọi người ghé qua bên đó để xem xét.
Thẩm Thạch cũng trong dòng người đi đến căn phòng hướng tây kia, hắn nghe được xung quanh truyền đến những tiếng bàn luận, cười nói, sau đó hắn nhìn xem những nhân vật đi cạnh mình đây có phải là - người giàu có nhất ở Lưu Vân thành này hay không? Nhưng rất nhanh hắn lại cho rằng điều này không đúng, Lưu Vân thành khổng lồ thế nào, bên trong ngọa hổ tàng long lại còn nói Thần Tiên hội luôn luôn ẩn dấu thực lực làm sao chỉ có thể chỉ bày ra cục diện như thế này thôi.
Đây có lẽ chỉ là một góc của tảng băng trôi, đây chỉ là một cái hội nhỏ mà Thần Tiên hội tổ chức mà thôi.
Trong lòng mang nhiều tính toán suy nghĩ nhưng chân hắn vẫn theo dòng người đi đến căn phòng lớn ở phía tây.
Đây là một căn phòng rất rộng rãi, bên trong quy mô bày trí cũng hơn hẳn những ốc trạch bình thường khác, không biết là Thần Tiên hội trực tiếp xây lên căn phòng rộng thế này hay là căn phòng được cơi nới thêm bằng cách thông các phòng nhỏ lại với nhau.
Trong phòng có chỗ trưng bày, những linh tài quý hiếm đã được bày sẵn, mỗi loại đều được bao phủ bên ngoài bởi một chiếc lồng lưu ly và dùng bí pháp mà phong tỏa lại, chúng được xếp tất cả là ba hàng, mỗi một hàng xắp xếp mười kiện đồ vật rồi sau đó lại cách nhau xích, dường như cố ý được bày theo phong cách khác lạ nào đó.
Mấy chục nhân viên của Thần Tiên hội đều đứng cạnh những cái lồng lưu ly chứa linh tài, trên mặt luôn nở nụ cười thân thiện, mỗi khi có khách quý đi qua hay dừng chân quan sát hoặc có nghi vấn gì đều sẽ tiến lên giải thích trình bày những nghi vấn mà khách quan muốn, âm thanh thì nhỏ nhẹ chỉ đủ cho khách nhân nghe, mà cụ thể hơn là trình bày không hề lấp liếm những sai lầm của linh tài, hiển nhiên đây đều là những thuộc hạ sành sỏi của Thần Tiên hội tuyển chọn mà ra rồi.
Thẩm Thạch mang theo Tiểu Hắc cũng tùy ý đi dạo mà xem xét một hồi, sức chú ý cũng rất nhanh bị các linh tài này hấp dẫn, quả nhiên đúng như lời giới thiệu từ trước của Thần Tiên hội, đây đều là những tinh phẩm cực tốt đặc biệt chuẩn bị cho khách quý trong đợt đấu giá bí mật này.
Đây chỉ có ba mươi kiện linh tài, linh thảo chúng đều không hề có Tam phẩm, linh quáng bảo thạch cũng là những bảo vật hiếm gặp, còn một vài món Linh khí, Linh binh cũng có cả thần thông pháp quyết đều là những vật hiếm gặp trong các cửa hàng,điều này khiến cho Thẩm Thạch được mở rộng tầm mắt.
Quan sát từng vật một khiến cho Thẩm Thạch tán thưởng không ngừng,nhưng lại nhanh chóng chột dạ. Hắn chỉ mang tới nơi này chỉ có Linh tinh mà thôi, có lẽ chỉ để đi ngắm, có vật nào hợp ý hoặc thích hợp cũng chỉ có thể sờ một cái mà thôi. Sau khi đã xem qua một vòng dùng ánh mắt và kiến thức của hắn đều phát hiện ra rằng những vật này quả là những đồ quá tốt, cho nên số tiền mà mình mang theo cũng không thể lấy ra làm gì cho xấu hổ.
Trong lòng vẫn cứ lăn tăn về Linh tinh thì Tiểu Hắc dưới chân liền ngẩng đầu lên, có vẻ nó thấy được gì đó nên đi từ từ như muốn trốn ra ngoài. Thẩm Thạch thấy vậy hoảng hốt, vội vàng đuổi theo, những vật kia đều là trân phẩm quý giá tuy có người đứng bên bảo vệ không có chuyện gì sảy ra nhưng lỡ con heo ngốc này đụng phải làm hư mất thứ gì đó thì nói đến việc bồi thường Thẩm Thạch đã muốn hộc máu rồi.
Tiểu Hắc lẳng lặng lẻn đến phía trước, nhưng đến cách xích một kiện linh tài nó liền Ô Ô lên vài tiếng nhè nhẹ, hai móng trước của nó bỗng nâng lên mà dừng lại ở bên ngoài chiếc lồng Lưu ly, hai mắt sáng như đèn pha nhìn đồ vật trong lồng, miệng mở rộng mà nước rãi chảy tồ tồ, xem ra là nó đang rất là thèm thuồng.
Thẩm Thạch vội vàng chạy tới và ôm chặt ngay lấy con heo ngu ngốc này, sau đó mới thở phào một hơi. Lúc sau hắn mới nhìn xem trong chiếc lồng Lưu ly kia có thứ gì, hắn thấy được dưới chiếc lồng trong suốt có một khối linh thảo dạng củ sáng như bạch ngọc trông giống một chiếc mâm tròn, nhìn xem cũng không quá lớn mà chỉ to tầm nửa bàn tay mà thôi.
Tiểu Hắc Trư trong tay hắn vùng vẫy liên tục, xem ra là nó rất lưu luyến thứ này, bên cạnh đó một nữ nhân thanh tú của Thần Tiên hội đã chứng kiến hết thảy động tĩnh mà đôi chủ tớ này gây ra liền mỉm cười mà nhẹ nhàng tiến lại gần Thẩm Thạch mà nhỏ giọng cười nói:
“Khách quan, vật bên trong có tên là “Nguyệt Bàn” là một loại tam phẩm linh thảo cực kỳ hiếm có,bởi vì nó trông tròn như vầng trăng nên mới có tên gọi như vậy. Từ lúc còn non đã tràn đầy linh lực, có tác dụng tốt trong việc điều hòa Âm Dương, chính là dược tài chủ lực của đệ nhất Tam phẩm linh đan được xưng là Thần Đan “Huyền Nguyệt Đan”, nếu tu sĩ phục dụng có tác dụng rất lớn, nghe nói có thể tăng tốc độ tu luyện lên gấp năm lần, nó quả thực xứng danh là thiên tài địa bảo.”
Thẩm Thạch nghe vậy liền gật gù, đối với nữ nhân này mỉm cười đáp lại, mà nàng cũng không hề muốn chào hàng, chỉ có mang công hiệu lai lịch của linh tài trân quý mà giới thiệu qua một lần, sau đó lại nhẹ nhàng đứng sang một bên. Thẩm Thạch nhìn miếng linh thảo tên Nguyệt Bàn kia một chút mà thầm than trong lòng, hắn đương nhiên là biết lai lịch của vật này chứ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn trông thấy tận mắt, trước kia tại Tây Lô thành ở Thiên Nhất Lâu trong những lần nghiên cứu về linh tài cũng đã nghe thoáng qua loại linh thảo này nhưng quả thật nó thực sự quá quý hiếm.
“Nguyệt Bàn” trông nó tròn sáng trắng nõn như trăng tròn nhưng thực ra nó lại nằm ở sâu dưới mặt đất, cái mà lộ ra ngoài mà người trông thấy được lại trông giống như cỏ dại, mà tất cả hương thơm của nó đều bị đất đai che lấp hết, cho nên trước tới giờ mới rất khó gặp, người ta muốn nhận ra nó cũng thập phần khó khăn.
Cái miếng linh thảo Nguyệt Bàn ở đây nhìn cũng không lớn, nó chỉ to tầm nửa bàn tay nhưng phẩm chất xem ra đã đạt đến thượng phẩm rồi, Thần Tiên hội quả nhiên bất phàm mới sở hữu được. Thẩm Thạch nhanh chóng nhẩm tính giá của miếng Nguyệt Bàn này thì biết chắc rằng nó đã vượt qua Linh tinh rồi.
Những năm thế này, người nghèo đúng là sống khổ quá…
Tinh thần hắn có chút uể oải nhìn về Tiểu Hắc, con heo này mắt vẫn không dời vào miếng Nguyệt Bàn mà thèm nhỏ dãi, thấy vật hắn liền đá nhẹ vào mông nó và nói :”Linh thảo này thực là quá tốt, nhưng ta dốc hết tài sản cũng không mua nổi, ngươi đừng mơ tưởng nữa đi.”
Tiểu Hắc rụt đầu lại rồi ngước nhìn Thẩm Thạch,Thẩm Thạch nhếch miệng cười đang muốn dời đi thì xem ánh mắt con heo này nhìn mình có chút cổ quái, trong đôi mắt nhỏ bé của nó có gì đó rất quái dị, hắn kinh ngạc nhìn Tiểu Hắc mà hỏi :”Làm sao thế?”
Tiểu Hắc vẫn trơ mắt nhìn, sau đó miệng nhếch lên cười một cái, rồi lại trở lại bộ dáng ngốc nghếch thường ngày, sau đó lắc lắc cái mông rồi hất đầu lên hướng các linh tài khác mà quan sát.
Thẩm Thạch không thể hiểu nổi cái nhìn kỳ lạ của con heo này, miệng lẩm bẩm nói :”Kỳ quái, không biết là nó vừa nhìn gì nữa?”
Sau đó hắn lại quay sang nhìn vài món linh tài khác, mỗi một kiện đều là những tinh phẩm hiếm thấy, tùy tiện đặt một thứ bên ngoài thôi cũng đủ gây nên một hồi xao động rồi, nghĩ đến đây Thẩm Thạch cảm thấy níu lưỡi, đồng thời cũng cảm thán về thực lực cùng tài lực của Thần Tiên hội, quả là làm cho con người ta kính phục.
Đi đi đi lại quan sát, bỗng trong gió đưa đến một mùi thơm nhẹ dịu, cùng với nó là giọng nói mềm mại theo đến, đó chính là tiếng nói của Lăng Xuân Nê. Thẩm Thạch khẽ nhíu mày mà nhìn về phía trước, quả nhiên là chỗ linh tài bên cạnh đã thấy Lăng Xuân Nê đang khoác tay gã nam tử thấp bé nhẹ cân đen gầy xấu xí đang xem một kiện linh tài lam bảo thạch sáng ngời, nét mặt nàng tươi cười như hoa nhìn xem rất vui vẻ mà nói :
“Cha nuôi,người nhìn xem, viên bảo thạch này rất là xinh đẹp nha.”
Nam tử xấu xí đen gầy kia nhếch miệng cười cười, xem bộ dáng so với khóc còn khó coi hơn,nhưng mà chưa cần hắn mở miệng thì bên cạnh đã truyền đến một tiếng hừ lạnh cùng với nó là những lời lẽ mang tính mỉa mai.