Lục Tiên

quyển 2 chương 137: nguyên do​

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cạn dần một chén Hoa Điêu

Lòng buồn lòng nhớ bao nhiêu là buồn

Lão đầu sẵn gặp thử luôn

Nhạn Chi ngồi cạnh tựa muôn hoa cười.

nguyenminhnhut

Thẩm Thạch trí nhớ không tồi, liếc một cái liền nhận ra lão đầu râu tóc bạc trắng có chòm râu dê này ngày trước ở tầng trệt của Thư Hải mình đã từng gặp qua. Bất quá ngày đó ngẫu nhiên gặp mặt, thuận miệng nói chuyện vài câu câu rồi chia tay, không ngờ đến hôm nay lại gặp được lão ở Ngũ Hành Điện của Thuật Đường.

Thẩm Thạch cảm thấy kinh ngạc, lại đảo mắt thoáng nhìn qua bốn phía, chỉ thấy xung quanh không một bóng người, tòa Ngũ Hành Điện to lớn như vậy mà bên trong hoàn toàn trống rỗng, ngay cả Từ sư tỷ lúc nãy cũng không biết đã đi đâu mất. Hắn lắc đầu, đi đến trước mặt lão nhân kia, cười hỏi: “ Tiền bối, người tại sao lại ở chỗ này, ách …” Hắn bống nhiên dừng lại một chút như nghĩ ra điều gì, nói: “ A, chẳng lẽ người cũng là người của Thuật Đường?”

Bồ lão đầu cười cười, nói: “ Đúng vậy đó, ta đã ở tại Thuật Đường này rất nhiều năm rồi.” Nói xong liền vỗ vỗ vào chỗ đất trống bên cạnh, nói: “ Đến đây, ngồi xuống nói chứ đừng đứng đó, đỡ cho một lão già khọm như ta cứ phải ngẩng đầu lên nhìn ngươi nói chuyện.”

“ A vâng,” Thẩm Thạch tỉnh ngộ lại, vội vàng đáp lại một câu, rồi ngồi xuống bên cạnh Bồ lão đầu, đồng thời vươn vai thở dài một cái.

Bồ lão ngửa đầu uống một ngụm rượu, liếc hắn một cái rồi cười hỏi: “ Sao vậy, đang mệt mỏi sao?”

Thẩm Thạch cười cười nói: “ Vãn bối ở trong tĩnh thất kia mải tìm hiểu một loại thuật pháp, suốt từ lúc trước đã không nhúc nhích tý nào, cũng chẳng biết đã ngây người ra như vậy bao lâu, khiến cho thân thể cảm thấy hơi cứng nhắc.”

Bồ lão đầu cười hắc hắc, nói :” Cũng không mất bao lâu, chỉ một ngày một đêm mà thôi. Ngươi có muốn uống một hớp rượu giải lao không?”

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút rồi lập tức gật đầu, cười nói: “ Được, đa tạ tiền bối.” Nói xong hắn nhận lấy hồ lô rượu Bồ lão đầu đưa tới, ngửa đầu uống một ngụm, chỉ thấy mùi rượu nồng đậm, hương vị thuần hậu ngọt ngào, chẳng biết tại sao lại cảm giác có vài phần quen thuộc.

Sắc mặt hắn bỗng nhiên lại có chút ảm đạm, trầm mặc. Bồ lão đầu nhíu lông mày lại, hỏi: “ Sao vậy, rượu này không hợp khẩu vị của ngươi sao?”

Thẩm Thạch lắc đầu trả lời: “ Tiền bối hiểu lầm rồi, rượu Hoa Điêu lâu năm này rất tuyệt, chính là loại trung thượng phẩm, làm sao lại không hợp chứ.”

Bồ lão đầu “A” lên một tiếng rồi tiếp lấy hồ lô rượu, nhìn hắn thêm một chút, mỉm cười nói: “ Không ngờ ngươi lại có thể nhận ra được lai lịch của thứ rượu này, nếu như rượu Hoa Điêu này không kém, vậy vì sao ngươi sau khi uống xong tinh thần lại có chút chán nản vậy?”

Thẩm Thạch im lặng, nỗi lòng hắn ảm đạm đương nhiên là bởi vì uống rượu ngon Hoa Điêu này mà nhớ tới cái chết của lão Bạch Hầu cùng Thạch Trư ở Quy Nguyên giới. Hành trình ba năm tại Yêu giới, ngoại trừ Tiểu Hắc vẫn luôn theo hắn đến tận bây giờ, cũng chỉ có vỏn vẹn hai người kia là bẳng hữu. Ngày đó sinh ly tử biệt, đủ loại sự tình đến nay nhớ lại vẫn còn như đang ở ngay trước mắt.

Cúi đầu một lát, Thẩm Thạch thở dài trong lòng, lắc lắc đầu chấn chỉnh tinh thần, rồi cười khổ với Bồ lão đầu, nói: “ Vãn bối thất lễ, chẳng qua loại rượu Hoa Điêu này khiến cho ta nghĩ đến hai vị… thân nhân đã qua đời, nên nhất thời có chút đau buồn, chứ không phải có ý bất kính, mong tiền bối thứ tội.”

Bồ lão nhẹ gật đầu, không tiếp tục nói thêm, lại uống thêm một ngụm rượu rồi thản nhiên hỏi: “ Ngươi có thể tu thành Cự Thủy Thuật sao?”

Thẩm Thạch vô thức gật gật đầu, rồi lập tức nhướng mày nhìn về phía lão đầu râu bạc này, ngạc nhiên hỏi: “Tiền bối, làm sao người biết ta đã lĩnh hội được Cự Thủy Thuật?”

Bồ lão đầu mỉm cười, còn chưa kịp nói thì một bóng hình bỗng xuất hiện trước cửa lớn của Ngũ Hành Điện, dáng người thướt tha, dung mạo xinh đẹp, chính là Từ Nhạn Chi. Nàng mới đi được hai bước thì đã thấy hai người một già một trẻ đang ngồi dưới đất rất mất hình tượng, liền trợn to hai mắt mà nhìn, vội vàng bước nhanh tới hỏi:

“Sư phụ, sao người lại ở đây?” Nói xong nàng lại quay đầu nhìn sang Thẩm Thạch, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, nói: “ Thẩm sư đệ, mới có một ngày một đêm sao ngươi đã ra ngoài? Ta biết thuật pháp này tu luyện khó khăn, muốn ngươi trong ngày một ngày hai ngắn ngủi ở đây lĩnh ngộ quả có chút bất công, nhưng dù sao đây cũng là một cơ duyên khó gặp, ngươi nhất quyết không được buông thả dễ dàng nha.”

Thẩm Thạch bị Từ Nhạn Chi nói phủ đầu như vậy, trên mặt liền lộ ra chút vẻ xấu hổ, đứng lên, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Nhưng tâm trí hắn bỗng nhiên khẽ động, lập tức quay đầu nhìn về phía lão đầu râu bạc, ngạc nhiên hỏi: “ Cái gì, tiền bối, người là sư phụ của Từ sư tỷ sao?”

Bồ lão đầu cười ha ha, phủi phủi mông đứng dậy, Từ Nhạn Chi bên cạnh nói: “ Cái gì, ngươi ngồi cùng người lâu như vậy mà còn không biết sao? Đây chính là sư phụ ta, cũng là trưởng lão chấp chưởng Thuật Đường, cách đây vài ngày đã bước vào hàng ngũ Lăng Tiêu Tông ngũ đại trưởng lão, là Bồ Tư Ý Bồ đại trưởng lão đó.”

Bồ lão đầu trừng mắt liếc nàng một cái, bàn tay vỗ vào gáy nàng, cười mắng: “ Sư phụ thì là sư phụ, ngươi nói một đống danh hiệu loằng ngoằng phía sau là có ý gì, muốn thổi phồng lão phu hay là khoe chính ngươi hả?”

Từ Nhạn Chi lảo đảo người, đôi má ửng đỏ, trông có vẻ hơi căm tức, nói: “ Này, đừng có vỗ đầu con nha.”

Bồ lão đầu khẽ cười một tiếng, không để ý tới nàng mà quay đầu lại nhìn Thẩm Thạch. Thẩm Thạch lúc này đã bắt đầu cảm thấy kính nể, cho dù Thuật Đường nhìn vô cùng quạnh quẽ, nhưng vẫn là một trong Thất Đại Đường Khẩu của Lăng Tiêu Tông. Trưởng lão chấp chưởng một đường này, ít nhất cũng là một Nguyên Đan cảnh đại chân nhân, mà theo ý Từ Nhạn Chi vừa nói, vị tiền bối này mấy ngày trước đây thậm chí đã trở thành một trong ngũ đại trưởng lão, quyền thế cao nhất Lăng Tiêu Tông.

Nhân vật như vậy, phóng nhãn khắp Hồng Mông Tu Chân giới cũng là tu sĩ Đại chân nhân cao cấp nhất, đủ để tiểu nhân vật như Thẩm Thạch đứng nhìn từ xa kính ngưỡng. Trong nội tâm Thẩm Thạch thậm chí có chút kính ý sợ hãi mơ hồ, liền lui về sau một bước, cúi người thi lễ, kính cẩn nói: “ Tiền bối, à không, là Bồ trưởng lão, đệ tử Thẩm Thạch có mắt như mù, có điểm nào bất kính mong tiền bối thứ tội.”

Bồ lão đầu vẫy vẫy tay, nói: “ Những lễ nghi phiền phức như vậy thì thôi đi, lão phu không thích. Vừa rồi mới bị nha đầu này cắt đứt một lúc, ta đang nói đến đâu rồi nhỉ? À, ngươi đã đi ra khỏi tĩnh thất, vậy là đã lĩnh hội tu thành được Cự Thủy Thuật sao?”

Tim Thẩm Thạch đập mạnh trong lồng ngực, lúc này mới nhớ tới loại thuật pháp kỳ quái Cự Thủy Thuật đó vốn là do vị Bồ trưởng lão này để Từ sư tỷ đưa cho mình, chẳng lẽ sau việc này còn có nội tình gì sao? Hắn còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, thì Từ Nhạn Chi đã ngạc nhiên kêu lên một tiếng, nhìn về phía Thẩm Thạch, sắc mặt có vài phần khó tin, nói: “ Cái gì, ngươi mất có một ngày một đêm đã có thể ngộ ra cái thuật pháp đó ư?”

Thẩm Thạch do dự một lát rồi chậm rãi gật đầu.

Từ Nhạn Chi mở to đôi mắt đẹp, thần sắc có vẻ không nói nên lời. Bồ lão đầu bình tĩnh hơn nhiều, lườm nữ đệ tử của lão một cái rồi thản nhiên nói: “ Cái này có gì kỳ quái đâu, lão phu năm đó tu luyện thuật pháp này cũng chỉ dùng có hơn nửa ngày, à… đại khái mất khoảng chín canh giờ đã học xong.”

Từ Nhạn Chi “A” lên một tiếng, lấy tay che miệng, cả buổi không nói nổi lời nào. Thân thể Thẩm Thạch cũng đồng thời chấn động, nhìn về phía vị Bồ trưởng lão này, trong mắt tràn ngập vẻ khâm phục, kính trọng. Chuyện của mình thì tự mình biết, hắn có thể học Ngũ Hành thuật pháp nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, ngoại trừ do một ít hứng thú cùng kiên trì thường ngày đối với thuật pháp ra, mấu chốt còn lại đều nằm ở hai thiên Âm Dương Chú thần bí.

Nhưng loại vật như Âm Dương Chú này hiển nhiên là bí mật riêng của hắn, Bồ Trưởng lão hầu như không thể nào có được. Nói cách khác, nếu như câu nói thuận miệng kia của Bồ trưởng lão là đúng, thì vị đương kim Trưởng lão chấp chưởng Thuật đường này quả thật là có thiên phú kinh người về Ngũ Hành Thuật pháp, chân chính là một tuyệt đỉnh nhân vật, chỉ có thể sử dụng bốn chữ “ kinh tài tuyệt diễm” để hình dung.

Mà Thẩm Thạch căn bản không thể tưởng tượng được có lý do nào để Bồ Trưởng lão phải khoác lác với một tiểu nhân vật như mình.

Bồ lão quay đầu lại, đánh giá Thẩm Thạch từ trên xuống dưới, sau đó nói: “ Nếu như đã tu thành, vậy ngươi thi pháp ngay tại đây một lần cho ta xem chút đi.”

Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, thoáng ngẩng đầu nhìn qua Bồ lão đầu, chỉ thấy sắc mặt lão bình tĩnh, một đôi mắt sáng ngời đang nhìn lại mình. Tâm niệm Thẩm Thạch khẽ chuyển động, lập tức nhẹ gật đầu nói: “ Vâng.”

Sau đó hắn lui về phía sau hai bước, hai mắt nhắm hờ, tĩnh tâm lại, trong đầu hiện ra pháp quyết của Cự Thủy Thuật. Một cỗ linh lực từ đan điền chậm rãi bay lên.

Trong Ngũ Hành đại điện vốn lặng thinh, không hề có gió thổi, nhưng chẳng biết tại sao, ống tay cùng vạt áo hắn bỗng nhiên lại hơi nhúc nhích.

Bồ lão đầu nhíu mày, rồi lập tức gật đầu “ A” lên một tiếng, ý như đang khen ngợi. Từ Nhạn Chi đứng bên cạnh lão lại nhìn mãi chẳng thấy gì, ngạc nhiên hỏi: “ Sư phụ, người A… cái gì vậy, hắn rõ ràng có làm gì đâu?”

Bồ lão đầu hừ một tiếng, nói: “ Bảo ngươi đần ngươi còn không phục, thuật pháp kia không giống bình thường, là khiến Linh lực hình thành nên một tầng không gian mỏng, vô hình ngăn cách. Ánh mắt cùng đạo hạnh của ngươi quá kém, dĩ nhiên là nhìn không ra rồi”.

Từ Nhạn Chi ngơ ngác một chút rồi đột nhiên cả giận nói: “ Thật đáng giận. Sư phụ, người đã có loại thuật pháp này, sao lại không dạy con?”

Bồ lão đầu mặt không đổi sắc, nhìn nàng nói: “ Ngươi thật muốn học sao?”

Từ Nhạn Chi nhìn thẳng vào lão một lát, sắc mặt bỗng lộ ra vài phần chột dạ, liền cười khan một tiếng, nói: “ Được rồi, sư phụ, người đừng nói nữa.”

Bồ lão đầu tức giận hừ một tiếng, vẫy tay nói với Thẩm Thạch: “ Ngươi lại đây đi.”

Thẩm Thạch khẽ hô hấp, chậm rãi tản Linh lực đi. Loại thuật pháp Cự Thủy Thuật này thật cổ quái, cộng thêm việc hắn vừa mới lĩnh ngộ, nên việc thi triển ra quả thật vẫn có chút không lưu loát, còn xa mới có thể thuận buồm xuôi gió được.

Bồ lão đầu cũng có vẻ rất kiên nhẫn, đứng yên nhìn Thẩm Thạch thu pháp hoàn tất và đi tới, sau đó mới thản nhiên nói: “ Loại thuật pháp này cùng Ngũ Hành thuật pháp bình thường có chút khác biệt, độ khó có lẽ nằm ở giữa Nhị giai và Tam giai thuật pháp. Ngươi có thể học được trong một ngày một đêm, thiên tư coi như cũng không tệ.”

Từ Nhạn Chi ở một bên bĩu môi, thấp giọng nói: “ Đâu phải chỉ không tệ chứ…”

Bồ lão đầu trừng mắt nhìn nàng, Từ Nhạn Chi đành thè lưỡi không dám nói gì thêm . Thẩm Thạch nhìn nàng cảm kích, đến giờ hắn đương nhiên đã hiểu rõ nguyên nhân từ đó đến giờ Từ Nhạn Chi luôn một mực âm thầm chiếu cố đến mình, đối với phần ân tình này liền thầm ghi nhớ lại.

Như là cảm thấy ánh mắt của hắn, Từ Nhạn Chi cũng hướng nhìn lại, sau đó mỉm cười, nét mặt tươi như hoa.

Bồ lão đầu chắp tay trầm ngâm một lát, rồi nhìn về phía Thẩm Thạch nói: “ Ngươi cũng biết vì sao ta bắt ngươi tìm hiểu thuật pháp này đúng không?”

Thẩm Thạch cảm giác được ánh mắt của lão, chẳng biết sao tim bỗng đập nhanh lên, đủ loại nguyên nhân kết quả trong hai ngày này xẹt nhanh qua óc hắn, làm cho hắn có một ý niệm khó tin lóe lên trong đầu. Ý niệm đó làm cho thâm tâm hắn có chút kích động không thể kiềm chế, thậm chí thân thể hắn bỗng thoáng rùng mình như bị kim châm.

Hắn cúi đầu xuống, liều mạng đè nén tâm tình đang kích động đến thở không ra hơi của mình, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, hít sâu thở mạnh vài hơi, trong lòng nhìn thấy vài phần manh mối. Đó là một việc hắn chưa bao giờ nghĩ đến, cũng chưa bao giờ có hy vọng xa vời là mình sẽ may mắn như vậy. Lúc này đây, cả thanh âm của hắn cũng có có chút khàn khàn:

“ Mời… Mời Bồ trưởng lão chỉ giáo.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio