Hữu tới báo tin Thạch không đến
Tiện tay thu xếp chốn an thân
Ngũ Hành Điện, Bồ lão nổi giận
Không hiểu chuyện, Thạch hỏi tỷ Nhạn Chi.
Đề tự - gacanhcut.oo
Từ bên trong có tiếng mở cửa cót két, dáng người Lăng Xuân Nê kiều diễm mỹ lệ, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng hiện ra, cửa chưa mở đã nghe âm thanh của nàng:
“Thạch đầu, ngươi đã trở lại…”
Chưa dứt lời, nụ cười trên miệng nàng chợt tắt, bên ngoài cửa không phải là Thẩm Thạch mà là một thanh niên anh tuấn.
Nội tâm Lăng Xuân Nê chùng xuống, vô tri lui về sau một bước, ánh mắt lộ vẻ đề phòng, nhìn thanh niên kia mà hỏi:
“Ngươi là ai?”
Ánh mắt của thanh niên đang đứng ở cửa có vẻ ôn hòa, hắn không lập tức mở miệng mà âm thầm đánh giá Lăng Xuân Nê một lúc. Lăng Xuân Nê khẽ nhíu mày, mặc dù thanh niên đối diện không có ý gì sàm sỡ, nhưng để cho người ngoài chăm chăm nhìn mình thì cũng không lấy gì làm thoải mái, có lẽ cũng do trong lòng nàng có vài phần mẫn cảm, nên cảm giác của nàng có phần hơi ngượng mặc dù tên thanh niên đơn thuần chỉ là quan sát nàng mà thôi.
Nhưng cảm giác khác thường này chỉ thoáng qua, thanh niên trước mặt bỗng mỉm cười, gật gật đầu rồi sau đó lên tiếng:
“Thật vô phép, ta họ Tôn, tên chỉ một chữ Hữu, là môn hạ đệ tử Lăng Tiêu Tông, đồng môn sư huynh đệ với Thẩm Thạch, hơn nữa còn là bằng hữu chi giao.”
Lăng Xuân Nê tròn miệng “Ah” một tiếng, khuôn mặt nàng lộ ra vài nét kinh ngạc. Tôn Hữu từ tốn nói tiếp:
“Đương nhiên ta cùng Lăng cô nương vốn không quen biết, có nói gì thì cô nương vẫn không tin, vậy đi, ta biết Thẩm Thạch có nuôi một con Tiểu Hắc Trư, nó đang ở đây phải không? Ngày thường ta cùng Thẩm Thạch cũng thường xuyên lui tới nên có vài phần quen thuộc với con heo kia, nàng chỉ cần xem phản ứng của nó đối với ta rồi đánh giá. Tiểu Hắc à, Tiểu Hắc!”
Vừa nói hắn vừa nhìn về phía sau của Lăng Xuân Nê, Tiểu Hắc đang ngồi xổm trên hai chân sau ở dưới đất, bộ dạng có vẻ lười biếng nhìn về phía trước. Tôn Hữu cười ha hả, vẫy vẫy tay gọi:
“Tiểu Hắc tử, đã lâu không gặp ngươi rồi, mau tới đây đi…”
Lời nói còn chưa dứt, thì Tiểu Hắc bỗng nghiêng đầu, hả miệng ngáp một cái thật to, nữa điểm cũng không để ý đến Tôn Hữu, thân hình mập mạp của nó liền nằm xuống, hai tai cụp xuống, đôi mắt nhắm hờ lại, đồng thời phát ra tiếng khò khè.
Tôn Hữu đang đứng trước cửa, sượng trân cả người, thần sắc trên mặt có vẻ thập phần cổ quái, sau khi hung hăng trừng mắt nhìn con heo một cái, bộ dáng có vài phần xấu hổ cười cười nói với Lăng Xuân Nê:
“Cái này… Con heo lười này tối qua không ngủ được hả?”
Lăng Xuân Nê phì cười, nhẹ nhàng tránh qua một bên:
“Tôn công tử, mời vào.”
Tôn Hữu ngơ ngác một chút, nhưng cũng bước vào trong, bộ dáng có vài phần ngạc nhiên hỏi:
“Bộ dáng của Tiểu Hắc như vậy, Lăng cô nương cũng tin tưởng ta sao?”
Lăng Xuân Nê chờ hắn ngồi xuống, nàng rót một chén trà đặt trước mặt Tôn Hữu vừa cười vừa nói:
“Tiểu Hắc là một con heo cực kỳ thông minh, đã hiểu được tính người, nếu công tử không phải là hảo hữu với Thạch Đầu thì chỉ sợ nó không dễ dàng an tâm mà ngủ như vậy đâu.”
Tôn Hữu gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, chuyển ánh mắt quan sát Lăng Xuân Nê một lần nữa, vừa quan sát vừa nói:
“Lăng cô nương cũng cực kỳ thông minh, thật sự là người có lan tâm huệ chất.”
Lăng Xuân Nê lúc này đã ngồi ở phía đối diện, nghe được điều này thì cười khổ, trong ánh mắt của nàng thoáng chút tịch liêu cô quạnh, nhẹ nhàng đáp lời:
“Công tử quá lời rồi, tiểu nữ quả thật đảm đương không nổi mấy tiếng lan tâm huệ chất kia, chỉ là cuộc sống của ta vốn thăng trầm phiêu bạt, nên phải cẩn thận suy xét sắc mặt của người khác thôi, lại để công tử chê cười ta rồi.”
Tôn Hữu mỉm cười, cũng không nói gì thêm, Lăng Xuân Nê do dự một chút, trong mắt nàng ánh lên vài phần mong chờ hy vọng, hướng về Tôn Hữu hỏi:
“Tôn công tử, vì sao hôm nay lại đến đây? Thẩm Thạch hắn… hắn ra sao rồi?”
Thần sắc Tôn Hữu trở nên nghiêm chỉnh, từ tốn trả lời:
“Đây cũng là việc ta muốn báo cho cô nương, Thẩm Thạch sớm đã muốn xuống núi, nhưng vì lúc này còn vướng một sự kiện trong tông môn làm cho hắn chậm trễ vài ngày, việc này có liên quan đến tiền đồ tu đạo của hắn, không phải là chuyện đơn giản, vì vậy hắn không thể phân thân ra để xuống núi được. Nhưng vì sợ cô nương lo nghĩ, không còn cách nào khác hắn phải nhờ ta tới gặp cô nương, nói rõ mọi nguyên do để cô nương không phải lo lắng.”
Trong khi lắng nghe Tôn Hữu, nét mặt của Lăng Xuân Nê vẫn có ý chờ mong xen lẫn một chút lo lắng, một tay nàng để ở dưới bàn, vô thức nắm chặt lai quần. Sau khi Tôn Hữu nói xong, nét mặt nàng có chút gì đó thất vọng, thoáng giật mình, sau đó khẽ thở ra một tiếng, cả người như thả lỏng ra, mỉm cười trả lời:
“Thì ra là như vậy, biết được những điều này làm tiểu nữ an tâm hơn. Đương nhiên hắn phải lấy tương lai làm trọng dù cho tiểu nữ chờ thêm mấy ngày cũng không sao. Sau này Tôn công tử trở về Kim Hồng Sơn, giúp ta chuyển lời rằng, hắn cứ an tâm tu luyện, không cần phải lo lắng cho ta.”
Tôn Hữu cười cười đáp ứng:
“Đây là việc phải làm, xin cô nương cứ yên tâm. Chỉ là…”
Hắn nhìn nhìn một vòng khắp căn phòng rồi tiếp tục nói:
“Lăng cô nương, theo ta thì Thẩm Thạch vì sự việc kia không biết ngày nào mới xuống núi được, ngươi ở trong khách sạn này cũng không phải là kế lâu dài, không nói đến tiền thuê phòng mỗi ngày cần không ít linh tinh, chỉ sợ nếu cứ như vậy, mấy tên ác đồ Mãnh Thú Minh ban đầu còn chưa để ý đến, nhưng về sau không biết điều gì sẽ xảy ra, vạn nhất bọn chúng tìm đến không phải là họa vô đơn chí hay sao?”
Lăng Xuân Nê ngơ ngác một chút rồi nói:
“Vậy ý của công tử là…”
Tôn Hữu mỉm cười từ tốn nói:
“Trước khi xuống núi, Thẩm Thạch có bàn với ta về việc này, mặt dù tại hạ không phải là đại nhân vật gì gì đó, nhưng từ nhỏ đã sống ở Lưu Vân Thành này nên cũng xem như là địa đầu xà ở đây. Nếu cô nương không chê thì tại hạ có thể tìm một tiểu viện yên tĩnh để cô nương có thể tạm cư ít ngày đợi Thẩm Thạch xuống núi rồi tính tiếp. Chổ đó chỉ là một nơi nhỏ hẹp, đơn giản, không biết cô nương có đồng ý không?”
Lăng Xuân Nê im lặng một lúc, cúi đầu có vẻ trầm tư, sau đó nàng ngẩng đầu rồi đứng dậy thi lễ với Tôn Hữu:
“Hết thảy đều theo sự an bài của công tử.”
Tôn Hữu cũng đứng lên, vừa cười vừa nói:
“Việc này không nên chậm trễ, nếu cô nương đã đồng ý, chúng ta lập tức đi ngay nhé.”
Nói xong, hắn duỗi tay lấy từ trong túi Như ý ra một bộ quần áo và một cái mũ rộng vành, đưa cho Lăng Xuân Nê:
“Lăng cô nương, tướng mạo của nàng quá xinh đẹp, rất dễ gây kinh động đến mấy tên Mãnh Thú Minh, bây giờ tạm thời ủy khuất thay tạm bộ quần áo này nhé.”
Lăng Xuân Nê gật đầu đáp ứng:
“Đa tạ công tử.”
Tôn Hữu gật gật đầu bước ra khỏi gian phòng, rồi tiện tay đóng cửa lại. Lúc này bên trong chỉ còn Lăng Xuân Nê và Tiểu Hắc. Nàng hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn một vòng căn phòng, như muốn lưu lại mọi hình ảnh, từ cái bàn đến chiếc giường, ở đâu cũng tràn ngập kỹ niệm đêm xuân nồng lúc trước. Sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hắc, vừa khẽ vuốt đầu nó vừa nói:
“Tiểu Hắc, chúng ta còn phải đợi vài ngày nữa, nhưng sẽ không lâu đâu, ngươi nói xem có đúng như vậy không?”
“Ẹc ẹc … Đừng tin những gì đàn ông nói.” Tiểu Hắc lẩm bẩm trong miệng, rồi uốn éo thân mình đứng lên.
Bên ngoài Ngũ Hành Điện trên đỉnh Kim Hồng Sơn.
Ba vị trưởng lão Nguyên Đan cảnh đức cao vọng trọng của Lăng Tiêu Tông lúc này vẫn đứng đó tranh luận với nhau. Nhưng thần sắc mỗi người mỗi vẻ, Vân Nghê trưởng lão vẫn bình thản như mọi khi, còn Tôn Minh Dương vẻ mặt ôn hòa, khí độ như núi, chỉ có Bồ Tư Ý trưởng lão sắc mặt khó coi nhất, nhưng âm thanh của lão lại to nhất, đôi khi lão thốt ra vài câu châm chọc khó nghe.
Tràng diện này nếu có đệ tử bình thường nào của Lăng Tiêu Tông vô tình nhìn thấy, chỉ sợ được một phen kinh ngạc. Dù sao thì với thân phận là đại trưởng lão Nguyên Đan cảnh, chỉ cần họ dậm chân một cái đều có thể chấn động một phương, nên bọn họ rất ít khi lộ diện trước mặt mọi người, nhưng trong lúc này lại có đến ba vị, hơn nữa giữa bọn họ như đang giương cung bạt kiếm với nhau.
Cũng may là Ngũ Hành Điện của Thuật đường ngày thường luôn vắng vẻ, cho nên họ không lo phải mất hình tượng đại trưởng lão. À á…, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, Bồ trưởng lão lúc này đang rất giận dữ, lời nói và cử chỉ cũng không để ý gì đến thân phận đại trưởng lão cả.
Nhưng ở đây không phải không còn có người khác, cách ba vị đại trưởng lão không xa, Thẩm Thạch và Từ Nhạn Chi đang nhìn nhau. Một lát sau, Thẩm Thạch thắc mắc thấp giọng hỏi Từ Nhạn Chi một câu:
“Sư tỷ, San Hô Tự ở chỗ nào vậy, Ngọc San Hô ở tầng thượng và Ngân Quang Quỳ Châu ở tầng trung như lời Tôn trưởng lão thì có gì khác nhau?”
Từ Nhạn Chi khẽ liếc nhìn ba vị đại trưởng lão, sao đó cũng thấp giọng trả lời Thẩm Thạch:
“San Hô Tự còn gọi là biển San Hô, là một vùng hải vực cách Kim Hồng Sơn chúng ta chưa đến trăm dặm, bởi vì có rất nhiều san hô nên được gọi như vậy. Vùng Hải vực kia cũng khá rộng, có rất nhiều san hô và thủy vật ở đó, trải qua ngàn vạn năm, hình thành nên ba phiến san hô ở độ sâu khác nhau, nên được chia làm ba tầng thượng, trung, hạ.”
Dừng lại chút, sau đó nàng vừa nhìn Thẩm Thạch vừa nói tiếp:
“Tầng thượng của San Hô Tự không sâu lắm, vì vậy cũng là nơi an toàn nhất, ở đó gần như không có các loài yêu thú thủy quái. Ngọc San Hô là một loại san hô dị chủng, rất trân quý, chỉ cần ngươi cẩn thận tìm kiếm có lẽ cũng dể dàng tìm được. Còn Ngân Quang Hải Quỳ Châu mà Tôn trưởng lão vừa nói chỉ sinh trưởng ở hai tầng dưới, chỗ đó rất sâu, lại có một ít hải yêu cấp thấp, nhưng vì ở dưới biển khác xa như trên đất liền làm cho thực lực của tu sĩ giảm đi rất nhiều, cho nên rất phiền toái, đối với tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh thì có chút ít nguy hiểm. Nhưng khó chơi nhất là mấy con Ngân Quang Hải Quỳ.”
Từ Nhạn Chi thở dài, sắc mặt rất khó coi, tiếp tục thấp giọng nói:
“Đó là một loài Hải quỳ, chỉ sinh trưởng trong các khe hở của Ngân Quang San Hô, trong thân của nó sinh sản ra một loại quỳ châu, rất là trân quý. Nhưng loài Hải quỳ này bản thân rất độc, rất khó đối phó, quan trọng hơn là Ngân Quang San Hô rất hiếm, nên loại Hải quỳ này càng khó tìm. Vậy nên để hoàn thành yêu cầu của Tôn trưởng lão, ngươi phải dò tìm toàn bộ phiến san hô ở tầng trung, nên tiểu tử nhà ngươi phải đụng độ với không ít các loài hải yêu chết bầm đó đấy.”
Sắc mặt Thẩm Thạch khẽ biến, không ngờ Tôn trưởng lão kia chỉ nói đại khái một câu mà lại thay đổi sâu sắc đến khảo hạch như vậy, trong thâm tâm hắn không khỏi có chút sợ hãi.
Từ Nhạn Chi thở dài, quay lại hỏi hắn một câu:
“Thẩm sư đệ, ngươi có gì đắc tội với Tôn trưởng lão không?”
Thẩm Thạch nghĩ nghĩ một chút, rồi mờ mịt trả lời:
“Không có. Một nhân vật cỏn con như ta làm sao lọt vào tầm mắt của Tôn đại trưởng lão được chứ?”
Từ Nhạn Chi gật gật đầu như suy nghĩ gì đó, trên mặt nàng bỗng lộ ra một tia kỳ quái:
“Điều này cũng đúng, đã không phải tại ngươi, vậy người đắc tội với Tôn trưởng lão là…”
Bất giác cả hai ngẩng đầu nhìn lên, đằng trước là Bồ lão với vẻ mặt đầy căm tức, đang hằn học trợn mắt nhìn Tôn trưởng lão.
Từ Nhạn Chi nhếch miệng, vừa liếc Thẩm Thạch vừa nói:
“Xem ra chính là sư phụ.”
Thẩm Thạch chỉ im lặng, quay người khẽ cười.
Trong lúc hai người đang thì thầm, thì tiếng nói đằng kia ngày càng lớn hơn. Hai người giật mình nhìn lại, ba vị đại trưởng lão vẫn đứng đó, Vân Nghê và Tôn Minh Dương thần sắc vẫn bình thường, duy có Bồ lão có vẻ không nhịn được, vung tay hùng hùng hổ hổ như đang tranh luận điều gì đó. Một lúc sau, như có vẻ không nhịn được, lão trừng mắt nhìn Tôn Minh Dương, hừ lạnh một tiếng, rồi đột nhiên xắn hai tay áo lên.
Lúc này, Tôn trưởng lão có chút biến sắc, còn Vân Nghê đứng bên cạnh lão cũng ngơ ngác, cả ba im lặng không nói, tình hình lúc này như biển lặng trước cơn giông tố.