Việc Thẩm Thạch đột nhiên xuất hiện và chàng không khách khí trực tiếp đứng về phía Chung Thanh Trúc làm cho cục diện tranh đoạt Hồng Phật Chi lập tức thay đổi, tình thế lúc này càng khẩn trương hơn.
Mặt tên đệ tử mặt vàng đã phát hiện ra Hồng Phật Chi dài ra như sắp chảy thành nước, trở nên cực kỳ khó coi, còn tên hán tử có nốt ruồi cũng chẳng khá gì hơn, ánh mắt của hắn lộ rõ vẻ bất an.
Sau một thoáng, tên đệ tử mặt vàng như chịu không nổi, gằn giọng phá vỡ sự im lặng:
“Ngươi muốn như thế nào?”
Thẩm Thạch nhìn qua gốc Hồng Phật Chi, sau đó đưa mắt khẽ liếc Chung Thanh Trúc, Chung Thanh Trúc thấy vậy mĩm cười, bước đến bên Thẩm Thạch khẽ gật đầu đáp lại. Lúc này, Thẩm Thạch giống như cười từ từ nói:
“Hai người chúng ta muốn gốc linh thảo Hồng Phật Chi này.”
Lời của chàng vừa thốt ra giống như giọt nước làm tràn ly, tên đệ tử mặt vàng hôm nay đã liên tục gặp phải ba người cướp đoạt linh thảo của mình, lúc này hắn tức giận đến cực điểm, không dằn được, phẫn nộ quát to:
“Đi chết đi!”
Vừa quát hắn vừa lấy ra một thanh pháp khí trường đao, hướng về Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc chém xuống.
Thẩm Thạch khẽ giật mình, không nghĩ tới tên này vừa nói là đã động thủ ngay, chàng chưa kịp phản ứng thì thấy bên người có tiếng gió, đồng thời lóe lên một ánh hào quang. Đây chính là Chung Thanh Trúc đã đề phòng từ trước, vừa thấy tên mặt vàng động thủ, nàng đã lướt tới chắn trước mặt Thẩm Thạch.
“Đương!”
Một âm thanh thanh thúy vang lên, tên đệ tử mặt vàng bị đẩy lui lại phía sau. Khi ánh hào quang tản đi, thân ảnh của Chung Thanh Trúc hiện ra, sắc mặt nàng không đổi, đồng thời trên tay nàng đã xuất hiện một thanh linh kiếm.
Thẩm Thạch khẽ liếc thanh kiếm trên tay nàng, chàng phát hiện ra đây là một pháp khí cấp độ Ngưng Nguyên cảnh, thanh kiếm này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một loại pháp khí thông thường, chất lượng cũng không quá kém, là loại pháp khí phổ biến trong giới tu đạo tại Hồng Mông giới.
Bình thường thì tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh có thể sử dụng linh khí tiên đạo gọi chung là linh khí, còn những tu sĩ Thần Ý cảnh trở lên thì có thể khu trì pháp bảo. Pháp bảo so với linh khí cường đại hơn rất nhiều, hơn nữa pháp bảo còn có các công dụng đặc thù với những tính năng không thể tưởng tượng nổi. Vì tu vi còn thấp nên đa số linh khí của các tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh không có quá nhiều các tính năng đặc thù, mà dùng linh khí thông dụng do các tông phái chân tu chế tạo cho các đệ tử của mình, khí đường ở Lăng Tiêu Tông cũng chế tạo không ít các loại linh khí này, trong đó thường thấy nhất là linh khí loại đao và kiếm. Để sử dụng linh khí, các tu sĩ phải hao tổn linh lực để phát huy uy lực của linh khí, linh lực càng nhiều thì uy lực của linh khí càng lớn.
Nhưng mọi việc trong thiên hạ, không gì là không có, trong truyền thuyết cũng có vài tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh có tu vi cường đại như tu sĩ Thần Ý cảnh, nhờ đó mà có thể khu dụng được các loại dị bảo, nhưng muốn được như vậy phải có được các loại linh tài để đột phá cực hạn của cảnh giới, các vật này là những vật thiên tài địa bảo, vô cùng trân quí, chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu.
Linh khí mà Chung Thanh Trúc và tên đệ tử mặt vàng đều do khí đường của Lăng Tiêu Tông chế tạo. Thẩm Thạch chợt chớp mắt, chàng đột nhiên phát hiện ra mình có một thiếu sót rất lớn, đó là … từ trước đến giờ chàng không có linh khí.
Năm đó khi đoạt được Âm Dương Chú, Thẩm Thạch vẫn một mực tu luyện môn này. Không giống như mọi người, lúc đối địch cùng người khác hay săn yêu thú hầu như chàng đều dùng Ngũ Hành pháp thuật làm chủ, ngoài ra chàng còn sử dụng một ít phù lục. Mọi việc cứ tiếp diễn như vậy, chàng hầu như không nghĩ tới tìm cho mình một thanh linh khí, mãi đến khi nhìn thấy Chung Thanh Trúc giao thủ với tên đệ tử mặt vàng chàng mới phát hiện thiếu sót này của mình, mắng thầm trong lòng vài câu nhưng chàng vẫn giữ sắc mặt tự nhiên như trước.
Chung Thanh Trúc sau khi đẩy tên đệ tử mặt vàng về phía sau, liền không bỏ lỡ cơ hội bước lên tiếp tục tấn công, một đao một kiếm của hai người liên tục va chạm giữa không trung. Bộ dạng của tên đệ tử mặt vàng thâm trầm, đạo hạnh của hắn quả nhiên không thấp, nhưng sau vài hiệp, Chung Thanh Trúc dần dần đã chiếm được thượng phong.
Thẩm Thạch ở một bên quan sát, thấy vậy chàng khẽ gật gật đầu, thầm nghĩ từ khi Chung Thanh Trúc được Nhạc trưởng lão của trận đường thu làm môn hạ quả nhiên đạo hạnh tinh tiến rất nhiều, không thể xem thường nàng được.
Tên đệ tử có nốt ruồi đứng ở bên kia cũng nhận ra tình thế bất lợi, cục diện đã phân ra hai phe, mà hắn lại không nghĩ tới đạo hạnh của Chung Thanh Trúc lại cao đến như vậy, so với hắn nàng muốn mạnh hơn vài phần. Nếu để tên mặt vàng thất bại thì hy vọng đoạt được gốc Hồng Phật Chi càng trở nên xa vời. Nghĩ tới đây, hắn vội vàng rút ra một thanh linh khí trường kiếm, chuyển người muốn xông vào gia nhập cuộc chiến.
Nhưng hắn vừa mới bước lên thì thấy thấp thoáng một bóng người trước chắn mặt, thì ra Thẩm Thạch vừa quan sát cuộc chiến, nhưng không ngừng để ý đến hắn, hắn vừa chuyển động, Thẩm Thạch đã lướt tới ngăn lại, vừa cười vừa nói:
“Ngươi muốn quần đấu sao?”
Tên đệ tử có nốt ruồi tên là Từ Lôi, nghe vậy liền “Phì” một tiếng, trong lòng thầm mắng: “Ta đường đường là đệ tử Lăng Tiêu Tông, thi pháp chiến đấu mà ngươi nói giống như bọn lưu manh đánh nhau hay sao?” Nhưng ngẫm lại, tình huống trước mắt lại giống như lời Thẩm Thạch vừa nói. Tất cả các ý niệm trên chỉ xẹt ngang đầu hắn một chút, hắn hừ lạnh rồi giơ kiếm bước lên, nhằm giúp tên đệ tử mặt vàng.
Thân hình vừa động, hắn đã thấy thanh niên trước mặt vung tay lên, giữa không trung vang lên một tiếng rít như xé toang không khí, từ hư không ngưng tụ ra một mũi thủy tiễn nhằm mặt hắn bay tới.
Ngũ Hành pháp thuật? Thủy Tiễn thuật?
Từ Lôi lắp bắp kinh hãi, không phải vì Thủy Tiễn thuật là loại pháp thuật sơ giai bình thường mà là vì Thẩm Thạch thi pháp với tốc độ kinh người, chỉ trong nháy mắt đã thi triển xong Thủy Tiễn thuật, điều này làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.
Đối với tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh vốn không để mắt đến loại pháp thuật nhất giai bình thường này, nhưng nhìn thấy tốc độ thi pháp kinh người như vậy, Từ Lôi cảm thấy trong lòng có chút bất an. Lập tức hắn liền cảnh giác đối với mũi thủy tiễn đang bay tới, thân hình thoáng cái đã dừng lại, linh kiếm trong tay từ thế công đổi thành thủ, trực tiếp phong tỏa trước người.
“Đông!!!”
Thân thể của Từ Lôi chấn động, mặc dù không bị đẩy lùi về sau, nhưng trong lòng hắn nhộn nhạo khó tả, mũi thủy tiễn này ẩn chứa một linh lực lớn hơn bình thường, nhất thời hắn không nhớ là từ trước đến giờ đã gặp loại Ngũ Hành pháp thuật có uy lực lớn đến như vậy chưa? Chỉ một thoáng như vậy, hắn đã bị Thẩm Thạch chặn lại.
Cơ hồ ngay sau lúc Thẩm Thạch phóng ra Thủy Tiễn thuật, hắn không hề thấy chàng nghỉ ngơi hồi khí, thậm chí cũng không có ý dừng lại, ngay lập tức chàng đã vung tay còn lại bắn ra một phát về phía sau.
Từ Lôi khẽ giật mình kỳ quái, đột nhiên hắn nghe thấy tên mặt vàng đang đánh nhau với Chung Thanh Trúc kêu lên một tiếng kinh hoàng.
Tên đệ tử mặt vàng vốn tên là Hoàng An, thật đúng là người sao tên vậy, mặt hắn quả có chút vàng hơn bình thường, từ trước đến giờ luôn bị đồng môn chê cười vì điều này. Nhưng đừng nghĩ rằng đạo hạnh của hắn thấp kém mà lầm, tuy hắn chỉ mới đạt tới cảnh giới Ngưng Nguyên cảnh sơ giai, nhưng hắn vẫn luôn chăm chỉ tu luyện. Đối với mọi người trong tông hắn là một đệ tử bình thường, không quá thấp kém cũng không quá nổi bật. Đợi đến khi đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên cảnh cao giai, nếu có vận khí cùng cơ duyên, việc trùng kích Thần Ý cảnh không phải là không có hy vọng.
Bình thường, tên Hoàng An này cũng ít xuất hiện, tuy tính tình có chút cộc cằn thô lỗ nhưng cũng không kết thù kết oán với ai, ở Lăng Tiêu Tông hắn là một đệ tử hết sức bình thường, không phải là thiên tài xuất chúng cũng không phải là loại phế vật.
Hắn không nhận biết Chung Thanh Trúc hay Thẩm Thạch, nhưng trong lúc giao thủ cùng nàng, hắn dần dần cảm giác được đối thủ của mình không phải là một nữ tử nhu nhược, ngược lại đạo hạnh của nàng không hề kém cạnh hắn chút nào. Thậm chí trong những lần linh khí chạm nhau, hắn cảm thấy lực lượng của đối phương còn muốn mạnh hơn mình vài phần.
Chẳng lẽ cảnh giới của nàng cao hơn hắn, đã đạt tới Ngưng Nguyên cảnh trung giai rồi?
Nhưng ở tuổi của nàng thì rõ ràng chỉ là một trong những đệ tử mới lên núi được vài năm thôi.
Trong lúc hắn đang phân vân kinh nghi, thì thấy linh kiếm của Chung Thanh Trúc bổ tới trước mặt, Hoàng An vội hít sâu một hơi, đang muốn nghiêng người quay lại phản kích, đột nhiên hắn cảm thấy thân thể của mình như bị một khối đá ngàn cân đè xuống, vô cùng trầm trọng, hắn muốn nhấc chân cũng không thể nhấc lên nổi.
Mà thanh linh kiếm của Chung Thanh Trúc vẫn không khách khí chút nào, vẫn theo đà bổ xuống không hề dừng lại.
Hoàng An lập tức kinh nghi, nổi giận gầm lên một tiếng, vận hết khí lực toàn thân hướng về một bên vùng vẫy bước qua, thân hình hắn lảo đảo nhưng cũng thoát ra được áp lực kia. Nhưng như vậy vẫn chậm một chút, “xoạt xoạt”, cánh tay của hắn đã nhận một vết thương.
Sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, Hoàng An lắp bắp kinh hãi, nhưng hắn liền nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.
Bên kia Thẩm Thạch đang ngăn trở Từ Lôi, thần thái của chàng vô cùng nhàn hạ, động tác thuần thục, phóng ra mấy loại pháp thuật bức Từ Lôi ở một bên, không cho hắn có cơ hội tiếp trợ cho Hoàng An. Đồng thời chàng vẫn rảnh tay, thỉnh thoảng phóng ra mấy loại pháp thuật về phía Hoàng An, tốc độ thi pháp của chàng quả là bất khả tư nghị. Hôm nay đúng là ngày xui xẻo của Hoàng An.
Ngũ Hành pháp thuật? Trầm Thổ thuật.
Ngũ Hành pháp thuật? Hỏa Cầu thuật.
Ngũ Hành pháp thuật? Phong Nhận thuật.
Vu Pháp? Huyết Độc Thuật.
…
Mấy loại Ngũ Hành pháp thuật làm cho Hoàng An phải phân tâm chống đỡ, vốn Chung Thanh Trúc đã chiếm được thượng phong, giờ lại càng áp đảo.
Từ Lôi thẹn quá hóa giận, gầm lên một tiếng thật to, lướt tới muốn ngăn cản Thẩm Thạch, nhưng rất nhanh chóng hắn phát hiện ra thần thông đạo pháp và phương thức chiến đấu của Thẩm Thạch vượt xa dự liệu của hắn. Chàng căn bản không trực tiếp giao thủ cùng hắn, mà chỉ cần đứng ở xa nhàn hạ như dạo chơi thi triển các loại Ngũ Hành pháp thuật là đủ bức lui hắn, rồi tiện tay phóng ra thuật pháp trợ giúp Chung Thanh Trúc, mặc dù Chung Thanh Trúc lúc này đã áp đảo hoàn toàn.
Cục diện lúc này, Thẩm Thạch như hóa thành hai người, một bên ngăn trở bức lui Từ Lôi, bên kia lại không ngừng công kích Hoàng An. Hoàng An lúc này chẳng khác gì lấy một địch hai, mà cả hai đều có đạo hạnh cao hơn hắn.
Kết cục không nói thì ai cũng biết…
Ban đầu Hoàng An còn miễn cưỡng chống đỡ, nhưng chỉ trong chốc lát đã lâm vào tình thế vô cùng quẫn bách, liên tiếp lui về phía sau.
Trong lòng Từ Lôi vô cùng nôn nóng, nhưng hắn vô kế khả thi, chợt hắn nhìn thấy Thẩm Thạch phóng tới một đại hỏa cầu, hắn không thể không thối lui về sau mấy bước. Trong lúc đó, Thẩm Thạch xoay người lại, tay chàng thực hiện vài động tác kỳ dị, rồi phóng ra một loại pháp thuật kỳ lạ về phía Hoàng An.
Trên tay Thẩm Thạch ngưng tụ ra một đoàn hắc khí, mãnh liệt bắn đến trước người Hoàng An. Cỗ hắc khí này tản mát ra một mùi hôi tanh, làm cho Hoàng An không khỏi hoảng sợ, bất giác tim của hắn đập mạnh hơn bình thường, theo bản năng hắn lập tức lui về phía sau một bước. Lúc này hắn chỉ chú ý đến đoàn hắc khí mà quên mất địch thủ trước mặt là Chung Thanh Trúc. Linh quang lóe lên, thanh linh kiếm của nàng như xuyên qua hư không đâm thẳng đến cổ họng của hắn.
Hoàng An thất kinh hét to một tiếng, mặt hắn xám như tro, thân thể run run, muốn tránh như không có cách nào để tránh. Hàn khí trên mũi của thanh linh kiếm tỏa ra, như muốn xé toạc cổ họng của hắn.
Đột nhiên, hắn nhận thấy mũi kiếm dừng lại, cách cổ họng hắn hơn một tấc.
Trán của Hoàng An đầy mồ hôi, hắn đứng im đến một cử động nhỏ cũng không dám.
Chung Thanh Trúc nhàn nhạt nhìn hắn, sau một lúc nàng thu kiếm lui về phía sau mấy bước. Thấy vậy, Hoàng An khẽ cắn môi, trong tình cảnh như vậy, hắn không thể nói được điều gì, chỉ biết lập tức quay đầu, nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Cục diện hiện tại có ba người như lúc đầu, nhưng tình thế thì hoàn toàn đảo ngược.
Chung Thanh Trúc bước đến bên cạnh Thậm Thạch, nàng chăm chú nhìn địch thủ duy nhất còn lại, Từ Lôi.
Bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, không ai nói gì, chỉ có tiếng gió thổi rì rào.
Một lúc sau, Chung Thanh Trúc giơ thanh linh kiếm lên, Thẩm Thạch ở một bên cũng nhíu mày, trên tay chàng bốc lên một đoàn hỏa diễm.
Từ Lôi lập tức giật mình, nhảy lui về phía sau mấy bước, miệng nhanh nhảu la lớn:
“Đừng đánh, ta nhận thua!”
“Im ngay!” Thẩm Thạch quát to một tiếng.
Từ Lôi trong lòng nổi giận, hắn nghĩ thầm trong lòng: “Thắng thì ngươi đã thắng rồi, sao lại có vũ nhục ta như thế, đến một lời cũng không cho ta nói được sao?”
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch, lại thấy ánh mắt của chàng đang nhìn phía dưới chân của hắn. Từ Lôi vội cúi nhìn, lập tức tim hắn đập thình thịch, dưới chân hắn là một con Hắc Trư không biết xuất hiện từ bao giờ, đang nhe hàm răng bén nhọn của nó chuẩn bị cắn vào mắt cá chân của hắn.
Nếu như Thẩm Thạch chậm một chút, chắc con quỉ xấu xí kia đã cắn đứt chân hắn rồi.
Vừa nhìn hàm răng nanh của Tiểu Hắc, mồ hôi của Từ Lôi túa ra đầm đìa. Tiểu Hắc nhe nanh một lúc, sau đó nó chậm rãi nhìn xung quanh, rồi hừ hừ vài tiếng lui về sau, trong miệng nó lẩm bẩm không biết đang mắng ai, Từ Lôi hay Thẩm Thạch? Trông bộ dạng của nó có chút bất mãn, nhưng sau đó lại chậm rãi chạy về dưới chân của Thẩm Thạch.
Thấy vậy, Từ Lôi lập tức chạy đi, không dám lưu lại thêm một giây phút nào nữa.
Sau khi chạy được một đoạn, hắn bỗng nghe Thẩm Thạch mắng Tiểu Hắc:
“Tiểu Hắc ơi Tiểu Hắc, ngươi là heo chứ không phải chó, từ đâu mà ngươi lại học cái thói cắn chân người khác chứ?”
“Hừm hừm”
Xa xa vang lại tiếng Tiểu Hắc hầm hè, có vẻ như ngại ngùng xen lẫn một chút hãnh diện, tựa hồ không thèm chấp đến lời chủ nhân của nó.