Tôn Hữu mở cửa đi ra ngoài, khi hắn quay lại nhìn thì thấy Thẩm Thạch vẫn đứng ở ngưỡng cửa nhìn mình. Hắn liền mỉm cười, nhẹ gật đầu nói:
“Ngươi nói rất đúng, ta đã hơi vội vàng. Bảo tàng Yêu tộc trong cung điện dưới lòng đất Thanh Long Sơn đã bị chôn vùi cả vạn năm không thấy ánh mặt trời rồi. Ta vội vàng như vậy quả thực là không ổn.”
Thẩm Thạch đi tới vỗ vỗ vai hắn, dường như muốn nói gì đó nhưng lời ra đến miệng thì lại nuốt vào. Sau khi trầm ngâm một lúc, hắn mới liếc nhìn Tôn Hữu nói: “Tôn Hữu này, hoàn cảnh hiện tại của ngươi đã khác xa quá khứ rồi. Thứ nhất là giờ ngươi đã là đệ tử thân truyền của Tôn trưởng lão, thứ hai là ngươi đã ngồi vững ở vị trí truyền nhân của Tôn gia. Chưa nói đến việc sau này Tôn gia sẽ ra sức bồi tài cho ngươi mà chỉ nói đến hành trình Vấn Thiên Bí Cảnh lần này thôi thì ngươi cũng đã phong quang vô hạn(), giờ đã được tông môn xem là một trong ba nhân vật xuất sắc nhất lớp trẻ này rồi. Chỉ một thời gian nữa thôi, rất nhiều tài nguyên sẽ được gửi cho ngươi cuồn cuộn không dứt, lúc đó con đường tu luyện của ngươi chắc chắn sẽ suôn sẻ vô cùng, nên ngươi căn bản không cần phải vướng vào chuyện không đâu mà lại có tính nguy hiểm quá lớn như vậy.
.Phong quang vô hạn: ý nói là cực kỳ nổi danh, được biết tới vì hơn người.
Tôn Hữu thoáng hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Ngươi nói đúng.”
Thẩm Thạch hơi mỉm cười, biểu cảm trên khuôn mặt cũng nhẹ nhõm đi không ít, lại thuận miệng mìm cười nói: “Mà ta cũng lấy làm lạ. Ngươi tu luyện từ nhỏ cho đến giờ, gần như là chưa bao giờ chính thức cùng ta ra ngoài du lịch, tôi luyện, săn yêu thú. Sao tự nhiên lần này lại có cái suy nghĩ kích động như đi Thanh Long Sơn vậy?”
Thần sắc Tôn Hữu thoáng trở nên cứng ngắc, nhưng hắn lập tức cười khan rồi thở dài: “Chẳng phải là vì ta... ài, là bị những bảo tàng của Yêu tộc trong truyền thuyết làm cho quá mức kích động rồi.”
Thẩm Thạch cười ha hả: “Biết vậy là tốt rồi. Dù sao thì ngươi sinh ra đã là công tử ca rồi, không giống như kẻ có xuất thân nghèo khó như ta, không cần phải so đo với ta như vậy làm gì.”
Tôn Hữu cười lớn một tiếng, chào từ biệt cùng Thẩm Thạch rồi rời đi. Nhìn bóng lưng Tôn Hữu xa dần, Thẩm Thạch lắc đầu rồi đứng đó một lúc lâu như thể đang suy nghĩ điều gì, sau đó cũng quay vào phòng.
※※※
Khi từ trên lầu đi xuống, nụ cười trên gương mặt Tôn Hữu liền nhanh chóng biến mất, bộ dạng dường như đang có tâm sự nặng nề. Hắn cũng không có ý định trở về phòng mình ngay mà lại đi về hoa viên như thể muốn đi dạo, nhưng bước chân của hắn dần chậm lại, chau mày như thể đang suy tư chuyện gì đó.
Cứ như vậy một lúc lâu, rồi Tôn Hữu bỗng cắn răng, sau đó đột nhiên xoay người, nhanh chóng đi đến một tòa lầu dành cho Nguyên Đan Cảnh Đại Chân Nhân cư trú.
Trên đường đi lên lầu có không ít đệ tử Lăng Tiêu Tông trông coi, nhưng dù sao thì thân phận của Tôn Hữu không phải người thường, không chỉ là thiếu gia nổi tiếng nhất của Tôn gia mà còn đệ tử thân truyền của Tôn Minh Dương Tôn trưởng lão. Đó đều là những chuyện àm ai cũng biết, vậy nên không có ai ngăn cản hắn. Vậy là hắn thuận lợi đi tới bên ngoài một gian phòng trên tòa lầu cao đó, sau đó gõ gõ cánh cửa.
Một tiếng “két” vang lên, cánh cửa phòng tự động mở ra, Tôn Hữu hít sâu một hơi rồi tiến vào trong phòng, thuận tay đóng cánh cửa ra vào lại. Lúc hắn nhìn lại thì thấy một lão giả khôi ngô đang ngồi bên bàn viết đọc sách, đúng là ông nội Tôn Minh Dương của hắn.
Tôn Hữu từ từ đi tới, đứng bên cạnh Tôn Minh Dương trưởng lão, thấp giọng gọi một câu: “Gia gia.”
Tôn minh Dương buông quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu liếc nhìn đứa cháu, sắc mặt thong dong bình thản nói: “Đã đi gặp Thẩm Thạch rồi hả?”
Tôn Hữu thấp giọng đáp: “Vâng.”
Tôn Minh Dương lại hỏi: “Như thế nào?”
Trên mặt Tôn Hữu hơi hiện lên vẻ do dự, chần chờ một lát rồi cuối cùng vẫn mở miệng nói: “ Giống như lời người đã nói, các mặt không ổn của vấn đề đều được hắn nhận ra, sau đó hắn nói cho ta nghe và khuyên ta nên từ bỏ ý định này đi.”
Hai mắt Tôn Minh Dương hơi híp lại, nhất thời trầm tư không nói gì nữa, bầu không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt. Tôn Hữu đứng bên cạnh cũng từ từ cúi đầu nhìn xuống.
Một lúc lâu sau, Tôn Minh Dương bỗng nhiên khe khẽ thở dài, nói: “Ngươi không bằng được hắn rồi.”
Cơ mặt Tôn Hữu khẽ co quắp lại, đầu cũng lắc lư một cái như thể muốn ngẩng lên nói gì đó, nhưng sau cùng vẫn cúi đầu không nói một lời.
Tôn Minh Dương thản nhiên nhìn hắn nói: Tiểu Hữu, ngươi vẫn còn lo lắng về đại ca Tôn Hằng của mình sao?’
Tôn Hữu chợt kinh sợ nói: “Không có, ta...”
Tôn Minh Dương đã nhẹ nhàng khoát tay, cắt ngang lời giải thích của Tôn Hữu, nói: “Ngươi không cần phải giải thích, kẻ có xuất thân thế gia thì lo nghĩ về chuyện quyền thế cũng là điều bình thường, không có gì sai trái. Thực ra thì trước kia ta đúng là coi trọng Tôn Hằng hơn, cũng bởi vì cha hắn nên ta luôn cho rằng sau này sẽ để Tiểu Hằng tiếp quản Tôn gia chúng ta.”
Sắc mặt Tôn Hữu biến đổi, vẫn cúi đầu đứng cạnh Tôn Minh Dương, thở mạnh cũng không dám.
Tôn Minh Dương nhìn hắn, khóe miệng bỗng hiện ra một vẻ đắng chát, thở dài nói: “Nhưng mà ta tuyệt nhiên không ngờ ràng tâm trí của Tiểu Hằng lại yếu ớt đến như vậy. Cho dù năm xưa hắn đã gặp phải dạng tai họa gì đi nữa nhưng chỉ có một con Yêu thú loại nhện mà đã làm cho tinh thần hắn ta vỡ như vậy! Tâm chí như vậy chắc chắn không thể nào có thể tiếp quản cơ nghiệp của Tôn gia chúng ta. Ngươi đã hiểu chưa?”
Tôn Hữu chấn động toàn thân. Trên mặt hắn đầu tiên là hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức sau đó là vui mừng như điên, nhưng hắn lại kịp phản ứng rất nhanh, mạnh mẽ cắn răng cố nhịn, rồi gật đầu thật mạnh.
Tôn Minh Dương hừ một tiếng: “ta cho ngươi nhập môn chính vì muốn bồi dưỡng ngươi. Hơn nữa lần Vấn Thiên Bí Cảnh này ngươi thể hiện thực sự rất xuất sắc, tiền đồ rộng mở. Nếu chỉ tính riêng về mặt triển vọng thì ngươi còn cao hơn cả đại bá phụ của mình. Vậy nên ngươi không cần phải lo thần lo quỷ về vị trí nối nghiệp Tôn gia nữa.”
Tôn Hữu hít sâu một hơi rồi quỳ xuống trước mặt Tôn Minh Dương, trong giọng nói trầm thấp dường như còn có một chút nghẹn ngào nói: “Đa tạ gia gia.”
Tôn Minh Dương im lặng một lát, cũng không bảo Tôn Hữu đứng lên mà thần sắc lão lại có chút mờ mịt, sau đó lại khẽ nói: “Thiên tư của đại bá ngươi có thể xem như khá tốt, nhưng nếu so với mấy người cùng thế hệ đang tranh chấp với hắn... tuy ta không nói ra nhưng thực ra trong lòng vẫn biết rõ là hắn vẫn kém bọn họ một bậc. Đỗ Thiết Kiếm, Cam Văn Tinh đều là nhân tài hiếm có, thậm chí cả tên đệ tử mà ta trước kia vẫn luôn chèn ép đôi chút để trải đường cho đại bá của ngươi như Vương Tuyên cũng vẫn hơn đại bá phụ của ngươi... Ài, Tôn gia đúng là không có người kế tục rồi.”
Nhất thời, Tôn Hữu cũng không dám nói gì, còn Tôn Minh Dương thì sau khi trầm ngâm một lúc mới thò tay kéo hắn dậy: “Tiểu Hữu, ta thấy mọi người trong nhà cũng chỉ có ngươi là nhân tài có thể đào tạo. Nghiệp lớn của Tôn gia sau này sẽ do ngươi gánh vác trên vai rồi.”
Tôn Hữu gật đầu liên tục, vẻ kích động hiện rõ trên khuôn mặt.
Thấy bộ dạng của hắn, Tôn Minh Dương liền cười cười, đầu tiên là vỗ vỗ vai hắn rồi như thể thuận miệng hỏi một câu: “ Tên Thẩm Thạch đó, có phải đã từng cho ngươi rất nhiều lời khuyên?”
Tôn Hữu khẽ giật mình rồi ngẩng đầu nhìn Tôn Minh Dương, chỉ thấy vị gia gia này của mình tuy mỉm cười nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút biểu cảm nào. Chẳng hiểu sao, trong lòng hắn bỗng nhiên thấy rét lạnh, sau khi do dự một lát mới thấp giọng trả lời: “ Đúng vậy, Thẩm Thạch đúng là bạn tốt của tôn nhi (), hắn thông minh cơ trí, trước kia đúng là đã giúp tôn nhi... rất nhiều chuyện.”
.Tôn nhi: là từ mà cháu dùng để gọi bản thân khi nói chuyện với ông bà, giống như nhi tử là từ mà con dùng để chỉ bản thân khi nói chuyện với cha mẹ.
Tôn minh Dương hờ hững gật gật đầu,cũng không răn dạy gì như Tôn hữu tưởng tượng mà lại trầm ngâm một lúc, sau đó mới mở miệng nói: “Ta thấy Thẩm Thạch này cũng không phải vật trong ao(), mà hắn lại còn là đệ tử thân truyền của Bồ lão đầu, sau này ngươi phải cẩn thận hắn, bởi vì nếu có ngày hắn thật sự tu luyện đại thành thì ta chỉ sợ ngươi sẽ không phải đối thủ của hắn đâu.”
. Không phải vật trong ao: có câu “rồng không phải vật trong ao”. Ý nói không phải kẻ tầm thường, không phải kẻ chịu ở nơi tù túng.
Tôn Hữu chợt ngẩng đầu, vẻ mặt đầy hoảng hốt nhìn về phía Tôn Minh Dương, chỉ là Tôn Minh Dương sau khi nói câu đó xong thì liền quay đầu đi, một lần nữa cầm quyển sách lên.
Thần sắc Tôn Hữu mờ mịt đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu rồi chậm rãi lùi về phía sau. Ngay khi hắn đã sắp ra đến cửa thì bỗng tiếng nói của Tôn Minh Dương đột nhiên vang lên:
“Tiểu Hữu, gần đây ngươi có còn đến Hứa gia nữa không?”
Tôn Hữu chấn động toàn thân, gần như trả lời trong vô thức: “ Không có nữa, thưa gia gia.”
Tôn Minh Dương cũng không ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ nhẹ gật đầu nói: “Như thế thì tốt rồi. Dù sao thì ngươi cũng mang họ Tôn, nếu quá thân cận với người Hứa gia thì cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Sắc mặt Tôn Hữu dần tái nhợt, một lát sau mới thấp giọng đáp ứng một câu, sau đó lùi ra khỏi cánh cửa, quay người đóng cánh cửa lại.
================
Thử người lòng thấy khôn nguôi
Dẫu rằng đúng ý chẳng xuôi được lòng.
Gia gia hứa hẹn đã xong
Một lời chia cắt, đề phòng bạn thân.
================
Thẩm Thạch đi đứng ngẫm trông,
Thấy chuyện bất ổn trong lòng nói ngay
Bảo tàng nào dễ tới tay,
Hữu ta đã rõ lại hay thử lòng
Tôn gia liệu tính đã xong,
Kẻ kia cơ trí, khó mong sánh tài.