Trên đường cái thập phần náo nhiệt, Cung Cửu bước chậm rãi, vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ không cảm thấy những ánh mắt nóng rực thường xuyên trộm ngắm hướng hắn.
Cung Cửu vốn ngày thường đã rất tuấn mỹ, hơn nữa quần áo vật dụng không cái nào không phải thứ tốt nhất, liếc mắt một cái liền biết hắn nhất định là không giàu cũng sang, vả lại khí thế phi phàm, đi trên đường cái, vô luận là nam nhân hay nữ nhân đều bất giác bị hắn hấp dẫn. Nhưng sống hai đời Cung Cửu sớm đã quen đãi ngộ như vậy, tất nhiên là xem nhẹ, vẫn mang vẻ mặt thản nhiên như trước.
Sau khi lên bờ đi một mạch, Cung Cửu ngồi xe ngựa đi qua rất nhiều thành trì, tuần tra sản nghiệp ngầm của mình. Cung Cửu có thân phận thế tử Thái Bình vương lại sở hữu võ công cao tuyệt, những năm gần đây tất nhiên gây dựng không ít thế lực thuộc riêng về hắn, trải rộng khắp Thần Châu, từ giang hồ đến triều đình đều có tay trong của hắn.
Thế lực ngầm của Cung Cửu thật sự rất lớn, đời trước mãi đến lúc hắn chết, bất quá cũng chỉ lộ ra một góc núi băng mà thôi. Nghĩ tới đó, khóe miệng Cung Cửu nhếch lên một nét cười như có như không — rất nhiều chuyện, cũng không phải giết một người là có thể hoàn toàn giải quyết .
Kiếp trước Cung Cửu chết quá mức đột ngột, nhóm thủ hạ đã chuẩn bị tạo phản liền không có thủ lĩnh và trói buộc, sức mạnh họ bộc phát khó bảo toàn sẽ không gây tai họa cho toàn bộ thiên hạ…… Nếu lại bị những kẻ có dã tâm xúi giục, hậu quả quả thật khó lường. Cung Cửu vừa tự kỷ vừa sung sướng khi người gặp họa suy nghĩ, không biết triều đình và Thái Bình vương phủ sẽ giải quyết chuyện phiền toái này như thế nào? Càng không biết, Lục Tiểu Phụng có thể xử lý tốt “hậu sự của Cung Cửu” không?
Chết, đương nhiên là hết ; nhưng sống, chẳng lẽ thật sự sẽ thắng?
Nhớ tới “Người thắng” tươi cười cuối cùng đời trước, Lục Tiểu Phụng, Cung Cửu hơi thu tinh quang trong đôi mắt lại, không rõ ý tứ nở nụ cười.
Kỳ thật Cung Cửu cũng không có bao nhiêu hận ý với Lục Tiểu Phụng — nói lời này hình như có vài phần quái dị, dù sao Cung Cửu hắn thật sự chết ở trong tay Lục Tiểu Phụng, nói một người có thể hoàn toàn không hận kẻ giết mình, điều này có thể sao?
Nhưng hắn là Cung Cửu, Cung Cửu há có thể suy luận theo lẽ thường vốn có? Không có gì là không có khả năng .
Đối với Lục Tiểu Phụng, Cung Cửu không những không hận, ngược lại còn có vài phần thưởng thức — Cung Cửu hắn tất nhiên là thiên chi kiêu tử, nhưng Lục Tiểu Phụng chẳng phải cũng là nhân trung anh hào? Bọn họ có lẽ là “Ký sinh Du hà sinh Lượng”[], hai bên cũng không có thù hận gì, chỉ là phân chúc đối địch.(kẻ thù khác loài)
_________________
[] Ký sinh Du hà sinh Lượng: câu này trong Tam Quốc Chí, Chu tức là Chu Du, Lượng tức là Gia Cát Lượng, câu nói này do Chu Du nói trước khi phun máu chết. Thường nghe là”Trời sinh du còn sinh Lượng”
______________
Nếu đổi lại là một kẻ chết trong tay Lục Tiểu Phụng trọng sinh, có thể chuyện đầu tiên làm sau khi tỉnh lại là đi băm vằm Lục Tiểu Phụng thành trăm mảnh…… Nhưng Cung Cửu thì càng ngược lại, hắn chẳng những sẽ không giết Lục Tiểu Phụng, còn muốn kết bằng hữu cùng Lục Tiểu Phụng.
Đúng vậy, chính là làm bằng hữu. Đời này, Cung Cửu sẽ cùng cái tên đời trước giết hắn, Lục Tiểu Phụng làm bằng hữu.
Làm bằng hữu với Lục Tiểu Phụng, kỳ thật là một chuyện không tồi lắm.
Về đủ loại đồn đải liên quan đến Lục Tiểu Phụng, Cung Cửu đã sớm vô cùng quen thuộc. Mà Lục Tiểu Phụng trải qua quá nhiều loại truyền kỳ, Cung Cửu cũng đã sớm tìm hiểu nhất thanh nhị sở — Cung Cửu đã biết Lục Tiểu Phụng từ rất lâu, còn rất thưởng thức Lục Tiểu Phụng nữa, nhưng đời trước, Cung Cửu thật sự gánh vác quá nhiều, vô luận là thù hận hoặc dã tâm.
Không ai có thể hiểu được, trong cái tự tin quá mức của Cung Cửu kỳ thật ẩn chứa một loại tự ti cực độ, hắn bị loại mâu thuẫn này đè nén đến hoàn toàn vặn vẹo tính cách, đến nỗi hắn chung quy không thể trở thành bằng hữu cùng Lục Tiểu Phụng, ngược lại biến thành địch nhân.
Nếu nói Lục Tiểu Phụng tựa như ánh mặt trời ấm áp, có thể sưởi ấm lòng ngực của từng người bằng hữu; Như vậy Cung Cửu đời trước, cũng chỉ dám tránh trong bóng tối, như Độc Lang liếm láp miệng vết thương nhỏ máu.
Cung Cửu kiêng kị Lục Tiểu Phụng, nhưng cũng khó có thể kiềm chế mà thưởng thức và hâm mộ Lục Tiểu Phụng. Hắn rõ ràng có rất nhiều cơ hội có thể giết chết Lục Tiểu Phụng, lại hết lần này đến lần khác cứ buông tha y, cuối cùng bị Lục Tiểu Phụng bóc trần kế hoạch, bắt được nhược điểm, rốt cục chết trong tay y.
Cung Cửu và Lục Tiểu Phụng thật giống đối thủ số mệnh, chết trong tay Lục Tiểu Phụng, Cung Cửu tuy cảm thấy thất bại và không cam lòng, nhưng cũng có thể chấp nhận — người trong giang hồ, thắng bại vốn là chuyện bình thường, hôm nay thắng ngày mai thua, hôm nay sống ngày mai chết, đó chẳng lẽ không phải chính là số mệnh của tất cả những kẻ giang hồ sao?
Mà nay trọng sinh sau cái chết, Cung Cửu dĩ nhiên đã biết chân tướng cái chết của mẫu thân, tất nhiên tiêu giảm rất nhiều tư tưởng cực đoan, hắn vốn là một người hết sức hết sức thông minh, một khi đã nghĩ thông suốt, tự nhiên cũng bình thường lại rất nhiều.
Vô luận đời này Cung Cửu còn muốn tạo phản đi làm Hoàng đế không, chuyện giao hảo cùng Lục Tiểu Phụng đều là trăm lợi không có một hại. Cung Cửu dĩ nhiên phát hiện, Lục Tiểu Phụng là một tên vận thế rất mạnh, căn bản chính là sủng nhi của lão thiên gia, so với nghịch thiên đi giết y, hoặc dàn xếp quỷ kế mượn sức y lợi dụng y, không bằng nghĩ biện pháp trở thành bằng hữu chân chính của y.
Lục Tiểu Phụng tuyệt đối là người vì bằng hữu mà không tiếc cả sinh mạng, chỉ cần bằng hữu không làm y thất vọng, y liền không làm chuyện có lỗi với bằng hữu trước.
Kỳ thật đời trước Cung Cửu liền từ tư liệu đoạt được phát hiện vận khí tốt như thần kia của Lục Tiểu Phụng, nhưng lúc ấy lòng nghịch phản của Cung Cửu trỗi dậy, không tin tà, còn muốn đùa bỡn Lục Tiểu Phụng trong lòng bàn tay, kết quả y như tất cả những kẻ xui xẻo trước đó, Cung Cửu cũng gặp hạn, dùng cái chết của hắn để chứng minh sự vô địch tuyệt đối của cái gọi là vận khí Lục Tiểu Phụng.
Nếu Cung Cửu thanh tỉnh một chút, hiển nhiên có thể lợi dụng vận khí và thực lực của Lục Tiểu Phụng, mượn vào thời cơ đạt được mục đích của chính mình, căn bản không cần trở mặt với y. Nhưng kiếp trước Cung Cửu từ nhỏ đã bị thù hận và đau đớn khổng lồ chèn ép tới không thở nổi, điên tà si cuồng sinh tâm ma, cuối cùng trừ con đường diệt vong, kỳ thật cũng không có kết cục khác.
Còn có một điểm càng quan trọng hơn, sư phụ của Cung Cửu, lão nhân thần bí kia, Ngô Minh, mới là độc thủ chân chính phía sau màn. Lão lợi dụng thù hận của Cung Cửu, đứng sau lưng châm ngòi thổi gió, còn dùng danh nghĩa của Cung Cửu làm không ít chuyện…… hai thầy trò bọn họ đều có tính toán, từ lâu đã bất hòa. Lấy tài trí của Cung Cửu, tự nhiên cũng chuẩn bị đối phó lão nhân này, chỉ chờ mưu kế cuối cùng thành công, liền quay lại chém Ngô Minh, chân chính nắm hết mọi chuyện trong tay — nhưng Cung Cửu còn chưa kịp động thủ, bản thân đã bị Lục Tiểu Phụng giết……
Đời trước đến tột cùng là ai ngư ông đắc lợi, cười vui cuối cùng? Là lão nhân đánh cờ giỏi nhất, hay là Lục Tiểu Phụng vận khí vô địch? Cung Cửu không biết, cũng không cần biết — bởi vì hết thảy đều đã lặp lại lần nữa, Cung Cửu tin rằng, vận mệnh đời này chỉ cần hắn nắm chắc trong tay, ai cũng không thể điều khiển lường gạt hắn.
Đời này, đến cuối cùng, chung quy cũng nên đến lượt Cung Cửu mỉm cười.
Về phần ngôi vị hoàng đế cao nhất kia…… hiện nay triều đình suy đồi, chốn giang hồ phong ba thoải mái, thế lực khắp nơi đều đang đấu đá, vị trí Hoàng đế này, đôi khi thật sự là phí công mà chẳng thu được gì tốt.
Thế nhưng dù như thế, vẫn có những kẻ muốn đi tranh giành tạo phản, kẻ này ngã xuống liền có kẻ khác tiến lên, cho dù thân bại danh liệt cũng không tiếc, vị trí Hoàng đế, há không phải là dụ hoặc lớn nhất trên đời sao?
Lúc này trời ấm mây cao, thời tiết tươi đẹp, Cung Cửu cho bọn tôi tớ hạ nhân đợi lệnh tại sản nghiệp phủ Thái Bình vương, còn mình lại đi quanh dạo chơi.
Sản nghiệp phủ Thái Bình vương phân bố khắp nơi, hắn đến đâu cũng có chỗ đặt chân, đời trước mỗi khi hắn an bài tôi tớ xong liền vội vàng lén lút liên hệ nội ứng, bố trí kế hoạch, còn muốn phòng ngừa bị người trong vương phủ phát hiện, làm Thái Bình vương cảnh giác, quả nhiên là bôn ba lao lực, không khắc nào được nghỉ. Mà đời này Cung Cửu tự nhiên có hơn mười năm trải đời, thủ đoạn khi xử lý sự vụ càng lão luyện, nhãn giới cũng rất cao, còn có thể biết trước một ít xu thế tương lai, biết được ai trung ai gian, thế lực phát triển tất nhiên càng thuận lợi hơn đời trước. Vì thế Cung Cửu liền buông lỏng tâm trạng, mỗi lần đến thành nào cũng du lãm(dạo chơi) một phen, coi như là bồi thường cho nhất sinh tân tân khổ khổ nóng vội mưu cầu đời trước đi.
Cung Cửu rất nhàn tình chậm rãi du đãng khắp nơi, ngẩng đầu liếc mắt một cái liền bị tấm biển treo mãnh lụa hồng, liếc thấy ba chữ lớn “Tụ Xuân Lâu”, trong lòng nhảy dựng, nhàn tình tẫn tán — chỉ vì nữ nhân bồi hắn mười năm, Sa Mạn, lúc này đang ở trong Tụ Xuân Lâu này.
Cung Cửu có thể không so đo sát thân chi cừu(mối thù giết mình) với Lục Tiểu Phụng, nhưng không có khả năng tha thứ cho Sa Mạn. Sa Mạn vốn là hoa khôi trong thanh lâu, đời trước lúc Cung Cửu gặp nàng, nàng đang bị tú bà bức đi tiếp khách — trước đó nàng có thể giữ được tấm thân ngọc ngà, đều không phải do tú bà thiện tâm, chỉ vì nàng tuổi còn nhỏ, dung mạo lại đẹp, giá trị còn có thể được nâng lên mà thôi. Mà đêm hôm đó có phú hào ra giá cao, cho dù Sa Mạn không tình nguyện đi nửa, cũng không thể không đi lên con đường bán mình.
Nhưng may mắn là, Cung Cửu vừa lúc ở nơi đó.
Cung Cửu không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng thanh âm của Sa Mạn cư nhiên thật quá giống vong mẫu của hắn, nghe tiếng kêu khóc kia, Cung Cửu vốn đang xem náo nhiệt cũng nhịn không được ra tay, là ném tiền cũng tốt, lấy võ áp nhân cũng tốt, tóm lại Sa Mạn cuối cùng thành vật sở hữu của Cung Cửu, từ đó đi theo bên người hắn, suốt mười năm.
Cung Cửu đối đãi Sa Mạn thực không tồi, thân là thế tử Thái Bình vương Cung Cửu vốn mặn lạc không kị, hắn tự nhiên cũng từng đùa giỡn rất nhiều nữ nhân, thậm chí còn có không ít nam nhân. Nhưng hắn cứ khăng khăng không chạm qua Sa Mạn, đây là một chuyện rất kỳ quái — có lẽ là vì Sa Mạn từ trước đến nay đều mang bộ dáng lạnh như băng không giả dối làm Cung Cửu không thể xuống tay, hoặc bản chất Cung Cửu cũng không muốn nữ nhân có thanh âm tương tự mẫu thân này, chỉ muốn nàng cung cấp một chút an ủi về tâm hồn mà thôi.
Kỳ thật Cung Cửu không phải không biết bản chất của Sa Mạn, nữ nhân từ thanh lâu đi ra có thể thanh cao chỗ nào? Ban đầu Sa Mạn làm ra vẻ lãnh đạm kia bất quá chỉ vì khơi mào hứng thú của Cung Cửu, này không phải thủ đoạn hiếm thấy gì, là nam nhân, ai không có chút dục vọng chinh phục? Sau đó có một lần Sa Mạn cố ý để Cung Cửu nhìn thấy bộ dáng nàng tắm rửa, đấy là một luồng phong tình, dụ hoặc tột cùng, bất cứ nam nhân nào thấy chỉ sợ đều khó có thể kiềm nén — Cung Cửu tự nhiên cũng là nam nhân.
Thủ đoạn của Sa Mạn thực tốt, đối phó nam nhân cũng quả hữu hiệu. Nhưng mà tiếc thay, nam nhân kia cư nhiên là Cung Cửu.
Cung Cửu có một tật xấu trí mạng, bởi vì tâm lý, mỗi khi tâm tình hắn kích động hoặc dâng dục vọng. Khi lửa đốt cháy, cũng có thể sẽ thần trí mê muội, khó có thể khống chế muốn phát cuồng, muốn để người khác dùng roi quất hắn, quất càng ác, hắn lại càng hưng phấn, trầm luân trong thụ lăng. Trong khoái cảm thụ ngược, có thể làm hắn quên đi hồi ức thống khổ không cách nào chịu đựng — hoàn toàn vứt bỏ quá khứ, thậm chí vứt bỏ chính mình, hưởng thụ vui sướng trong thống khổ……
Kỳ thật Cung Cửu cũng không phải lần nào cũng như thế, hơn phân nửa tình huống hắn đều là bình thường, có thể sử dụng ý chí khống chế chính mình. Nhưng thời điểm không khống chế được cũng không hiếm thấy, Cung Cửu từng có rất nhiều bạn giường, trước đây cũng có một ít nam nhân nữ nhân biết được bộ dáng điên cuồng của hắn, hoặc bị dọa sợ, hoặc thỏa mãn hắn, thế nhưng vô luận thế nào, sau khi xong việc, Cung Cửu đều không chút do dự giết chết đối phương — trừ bỏ một đoạn thời gian điên cuồng bất trị trước khi chết kiếp trước kia, thời điểm khác, Cung Cửu vẫn có xấu hổ chi tâm, hắn cũng không muốn người ngoài biết được “Bệnh không tiện nói ra” của mình, đó là tâm bệnh của hắn, cũng là sơ hở của hắn.
Không biết vì nguyên nhân gì, hoặc là vì tiếng nói của Sa Mạn, ngay lần đầu tiên nàng dụ hoặc Cung Cửu, Cung Cửu liền nổi cơn điên, nghĩ đến khi đó Cung Cửu tuyệt đối không còn chút phong độ giống như điên cuồng dâng roi lên, kêu to một tiếng “Đánh ta, đánh ta !” Còn thuận tiện xé rách quần áo của mình — Sa Mạn đại khái là bị dọa ngốc, hoặc bị buồn nôn muốn chết. Tóm lại, từ đó về sau băng lãnh Sa Mạn dành cho Cung Cửu biến thành chân thật hoàn toàn, còn kèm theo chán ghét và khinh thường khó có thể che dấu.
Bị Sa Mạn biết được bí mật lớn nhất, Cung Cửu tự nhiên sẽ tức giận lại có chút không được tự nhiên, nhưng hắn lại có chút không nỡ giết Sa Mạn, hoặc căn bản không để nàng vào mắt, cũng chỉ cấm túc nàng trên đảo, buộc ở bên người, thậm chí vài năm sau đó lúc Cung Cửu càng khó có thể ngăn chặn dục niệm thụ ngược của mình, mỗi khi áp lực quá nặng muốn phát tiết liền đến tìm Sa Mạn, để nàng cầm roi da hung hăng quất hắn — tóm lại Sa Mạn là thuộc về hắn, để nàng thấy được trò cười của hắn thì thế nào? Cung Cửu không phải không nhìn ra chán ghét cùng phẫn hận Sa Mạn dành cho hắn, nhưng Cung Cửu tự tin Sa Mạn vĩnh viễn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, sẽ trở thành cấm luyến cả đời của hắn, coi như nuôi một nô lệ chuyên thỏa mãn dục vọng thụ ngược của hắn là được rồi, hơn nữa nô lệ này cũng đủ chán ghét hắn hận hắn, xuống tay đủ nặng, làm Cung Cửu thập phần vừa lòng.[=.=]
Nhưng Sa Mạn phản bội Cung Cửu, có lẽ Cung Cửu có thể lý giải Sa Mạn, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Sa Mạn, Cung Cửu từ trước đến nay cũng không phải thứ người tốt gì, lấy ơn báo oán đối với hắn chỉ là một trò cười – đời này hắn có thể vì ích lợi giao hảo với Lục Tiểu Phụng, nhưng đối với Sa Mạn chỉ có hai bàn tay trắng, Cung Cửu không có khả năng thương hương tiếc ngọc.
Sa Mạn là hắn mua được, đối với Cung Cửu mà nói, chính là vật sở hữu cá nhân. Phút cuối đời trước, Sa Mạn câu dẫn Lục Tiểu Phụng, còn đem bí mật lớn nhất của Cung Cửu nói cho Lục Tiểu Phụng, trực tiếp làm Cung Cửu tử vong, điều này không thể nghi ngờ là tội không thể thứ .
Sau khi Cung Cửu trọng sinh, năng lực khống chế cũng tăng lên rất nhiều, hắn đã giải khai khúc mắc sâu nhất, tự tin có thể từng bước khắc chế cuồng tính của mình, chậm rãi trở nên bình thường lại — kỳ thật nếu có thể như thế, đối với bản thân Cung Cửu cũng cực kì có lợi, bởi vì đó chính là tử huyệt của hắn. Đời trước, võ công của Lục Tiểu Phụng rõ ràng không bằng hắn, nếu không có Sa Mạn làm Cung Cửu phát cuồng thần trí bất minh lúc giao chiến, cũng sẽ không bị Lục Tiểu Phụng nhân cơ hội giết chết…… chết kiểu thế này, Cung Cửu tuyệt không muốn lặp lại lần thứ hai .
Thu hồi ánh mắt đen tối không rõ, Cung Cửu xoay người đi tửu lâu lên đối diện Tụ Xuân Lâu, hiện tại vừa chính ngọ, còn chưa đến thời điểm Tụ Xuân Lâu mở cửa buôn bán.
Thu hồi ánh mắt đen tối không rõ, Cung Cửu xoay người đi tửu lâu lên đối diện Tụ Xuân Lâu, hiện tại vừa chính ngọ, còn chưa đến thời điểm Tụ Xuân Lâu mở cửa buôn bán.
Lầu vọng hồ đối diện Tụ Xuân Lâu xây sát gần hồ, lầu có ba tầng, trang hoàng lịch sự tao nhã, đúng là nơi tốt nhất để thưởng hồ ngắm cảnh, yêu bằng tụ hữu trong thành.
Cung Cửu bước vào trong tiếng nịnh nọt tiếp đón của tiểu nhị tửu lâu, trực tiếp đi lên nhã tòa lầu ba. Kéo một ít búi tóc bất loạn, mặc một bộ y phục tuyết trắng cả nếp nhăn cũng không có, trên mặt mang theo nét lãnh khốc tuyệt đẹp như điêu khắc, biểu tình tự phụ mà kiên quyết, ánh mắt lợi hại như đao phong — đây là Cung Cửu, hắn liền như vậy chậm rãi đi lên lâu, mang theo khí thế bất luận kẻ nào đều không thể bỏ qua.
Lúc này Cung Cửu vừa tròn hai mươi tuổi, võ công không bằng bản thân lúc phong độ nhất. Nhưng hắn nhớ lại mười năm nhân sinh, khí thế phát ra từ bên trong, lại ẩn ẩn có phong phạm của tuyệt đỉnh cao thủ, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người trong tửu lâu, theo hắn chậm rãi mà lên.
Thời điểm này, lầu ba tửu lâu này cũng không có bao nhiêu người, ngồi lẻ tẻ trên đó. Nhưng cạnh cửa sổ nhã tòa lại có một bạch y nam tử ngồi, y đang cẩn thận thưởng thức một ly trà, động tác tao nhã nói không nên lời. Khí chất của y phảng phất như viễn sơn chi liên, hai mắt lại hàn trì (hồ lạnh) vô tận. Bên tay y đặt một thanh kiếm, bảo kiếm.
Có một loại người, vô luận đứng tại nơi đâu, đều phảng phất như trung tâm của thế giới. Nam nhân kia, chính là người như vậy.
Cung Cửu cũng bị hấp dẫn, không khỏi hướng bên kia nhìn hơn hai lần, người nọ lập tức có chút sở giác ngẩng đầu lên, hai bạch y nam tử tuấn mỹ bốn mắt giao nhau, hai người hoàn toàn bất đồng, lại mang theo cao quý tương tự phát ra từ tận xương tủy.
Trong phút chốc, Cung Cửu nao nao, trong đầu nhất thời hiện lên rất nhiều ý niệm. Vâng theo ý tưởng lòng mình, Cung Cửu liền nhấc chân đổi hướng, đi đến bàn bạch y nam tử kia đang ngồi.
Đi nửa đường có hai thanh niên người hầu chặn đường Cung Cửu, sau đó nghiêng người nhìn về phía chủ nhân bọn họ, vẻ mặt kia, cứ như đang nhìn vị thần mà họ thờ phụng.
Cung Cửu thấy thế cười nhẹ, sái nhiên nói:“Gặp lại tức là hữu duyên, tại hạ chỉ muốn nhấm nháp một ly cùng các hạ, nhưng không biết có lỗ mãng hay không?” trong mắt hắn mang theo tiếu ý, khí chất cao ngạo lãnh khốc kia cũng tán đi hơn phân nửa, có vẻ có chút ôn hòa ân cần.
Bạch y nam tử kia hơi gật đầu, nhóm tôi tớ liền để lộ con đường. Cung Cửu đi đến phía trước ngồi đối diện bạch y nam tử, ánh mắt thản nhiên, có chút hữu hảo chắp tay ý bảo, nói:“Còn chưa thỉnh giáo?” Động tác giơ tay nhấc chân toát ra vài phần lơ đãng quý khí.
“Diệp Cô Thành.” Người nọ chỉ thản nhiên nói ra một danh tự, lại như sấm sét bổ vào đầu. Mắt Cung Cửu lập tức sáng lên, tâm trạng liền có một chút tính toán.
“Tại hạ Cung Cửu, trên giang hồ chỉ là hạng vô danh, không ngờ hôm nay có thể ngồi chung một bàn cùng Diệp thành chủ Bạch Vân thành, thật sự may mắn quá.”