Một thỏi vàng có thể mua được bao nhiêu cỗ quan tài nhỉ?
Trong nháy mắt, Diệp Cô Thành thật sự cảm thấy lời nói này của Cung Cửu cực khí phách nha, thậm chí y còn yên lặng bấm ngón tay trong lòng một lần mới đưa ra kết luận: thỏi vàng này cũng đủ mua quan tài cho cả đám người Kim Bằng Vương Triều, Hoắc Hưu, thậm chí còn có thể mua cho cả đám Diêm lão bản cùng Độc Cô Nhất Hạc chết oan của Châu Quang Bảo Khí Các, trên thực tế vẫn còn dư dã a, cho dù người chết nhiều một ít, cũng không sợ không có quan tài nằm, nhiều lắm thì chất lượng quan tài chênh lệch chút đỉnh thôi…… Lãng phí là đáng xấu hổ , tự cho là đúng cũng đáng cười , mà chọc tới người không nên dây vào, còn là đáng sợ .
Cung Cửu không nghi ngờ gì là người không nên dây vào hơn nữa cũng không nên chọc giận a.
Diệp Cô Thành không chút thành ý đốt một cây tâm hương cho đám nhân vật phản diện đầu tiên bước lên sân khấu, theo sau liền bắt đầu chờ đợi cùng hiếu kì: Cung Cửu sẽ đối phó đám người Thượng Quan Phi Yến kia thế nào? Còn có, hắn đến tột cùng có biết sự kiện lần này độc thủ chân chính phía sau màn là Hoắc Hưu không nhỉ?
Đều là đại nhân vật phản diện phía sau màn, giữa Hoắc Hưu vào sân đầu tiên và Cung Cửu lên sân khấu cuối cùng rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu ta? Diệp Cô Thành phi thường muốn so sánh một phen.
Bất quá Cung Cửu ra vẻ căn bản không đem những người đó để vào mắt, hoặc là nói, lúc này đối với hắn, Diệp Cô Thành hiển nhiên là quan trọng hơn một chút. Vì vậy khí phách của hắn chỉ lộ ra ngoài trong vài giây, lập tức liền khôi phục trạng thái trọng thương suy yếu hít vào mà không có sức thở ra kia, chậm quá đem đĩnh vàng kia nhét vào lòng, ho nhẹ hai tiếng, sau đó thật cẩn thận nhìn về phía Diệp Cô Thành, hỏi:“Thành chủ…… Có gì cần ta cống hiến không?”
Diệp Cô Thành tối chịu không nổi biểu tình cứ như tiểu tức phụ bị kinh nhờn này của Cung Cửu, y đã đoán ra Cung Cửu bị thương không nặng, chỉ là đang giả bộ đáng thương mà thôi…… Bất quá sự tình hiện giờ y muốn làm nhất là xem kịch vui, cứ không phải đi so đo nợ cũ “Yêu thương nhung nhớ” và “Hiến hôn” với biến thái, vì thế y thản nhiên hỏi:“Bọn họ là loại người nào?”
Cung Cửu ngẩn người, nói:“Đó là Đại Kim Bằng Vương Triều ……” Nói không đến nửa câu, hắn liền phản ứng, dừng một chút, bỗng nhiên nói sang chuyện khác, hỏi ngược lại:“Nữ nhân rất đẹp kia, thành chủ có phải cũng thấy thế không?” Cung Cửu nói lời này xong, không tự chủ được liền mang theo một vị chua lét bay vào không khí.
Diệp Cô Thành bất động thanh sắc nói:“Hồng nhan đối với ta đều bạch cốt.” Sự thật là, y càng để ý lam nhan[] hơn, hồng nhan cái gì y chẳng thích miếng nào.
[] Hồn nhan: ý chỉ người con gái đẹp. Lam nhan: ý chỉ người con trai đẹp ^^
Cung Cửu tuy không thể biết được ý tưởng chân chính của Diệp Cô Thành, nhưng hắn vẫn sung sướng nhếch khóe miệng cười, nói:“Thành chủ cao kiến. Nữ nhân vừa rồi là công chúa Đan Phượng của Đại Kim Bằng Vương triều, tới là để gây thêm phiền toái cho Lục Tiểu Phụng.”
Diệp Cô Thành nói:“Công chúa?”
Độ cong khóe miệng Cung Cửu càng cao hơn, đáp lại:“Thành chủ quả nhiên tinh tường, dã điểu(chim hoang) tô son trát phấn giả mạo thế nào, cũng không thể biến thành Phượng Hoàng. Cái thứ gọi là Đan Phượng công chúa…… Chậc chậc !”
Diệp Cô Thành thầm khen Cung Cửu quả nhiên lợi hại, một câu liền có thể phá tan trò xiếc của Thượng Quan Phi Yến, liền nói:“Có âm mưu.”
Cung Cửu gật đầu cười nói:“Quả thật có, phiền toái lần này của Lục Tiểu Phụng tuyệt đối không nhỏ.”
Mắt Diệp Cô Thành sáng quắc nhìn Cung Cửu, lại hỏi:“Ngươi muốn quản?” Trong lòng thần nói: Quản đi quản đi, vừa vặn để y đứng gần đó lãnh hội thủ đoạn làm việc của đại biến thái nhân vật phản diện một phen.
Nhưng Cung Cửu chỉ vân đạm phong khinh hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cái nóc nhà bị phá thủng kia một cái, sau đó than thở lắc đầu nói:“Bản lĩnh của Lục Tiểu Phụng lớn như vậy, chuyện của hắn sao lại đến phiên ta quản chứ?” Dứt lời dời đi đề tài, cười nhẹ mời:“Thành chủ có hứng thú thưởng thức trà nhất phẩm mới năm nay không?”
Diệp Cô Thành không nói gì hơi gật đầu, y không tin Cung Cửu sẽ mặc kệ nha, không đề cập tới con gà nhỏ đội hư nóc nhà trọ bay đi kia, chỉ thái độ miệt thị của bọn Thượng Quan Phi Yến kia, cũng đã khiến Cung Cửu không có khả năng dễ dàng bỏ qua…… Thực hiển nhiên, biến thái này lại bắt đầu cố ra vẻ huyền bí đây mà.
Bất quá cố ra vẻ huyền bí cũng không có gì không tốt, sau hai ngày, Diệp Cô Thành thưởng thức qua các loại trà đứng đầu, nếm thử đủ loại mỹ vị khiến người ta hận không thể cắn đứt cả đầu lưỡi, còn nghe được điệu dân ca nhu tình vung sông nước Giang Nam, thưởng thức hồ quang mỹ cảnh bạc vụ yên vũ…… Đơn giản vì người chiêu đãi y là Cung Cửu, Cung Cửu có đủ tư sản, hơn nữa Cung Cửu cũng không keo kiệt — đương nhiên, Cung Cửu hào phóng với Diệp Cô Thành, không đại biểu hắn cũng sẽ hào phóng với những người khác như vậy.
Lúc Lục Tiểu Phụng rốt cục lại xuất hiện trước mắt Cung Cửu và Diệp Cô Thành lần nữa, bọn họ đang chơi cờ phẩm trà trong cao đình bên hồ. Trong đình, trông về phía xa là ánh nước lăn tăn, nhìn gần có dương liễu nhẹ lay, dưới bậc thang là kỳ hoa dị thảo, trên đình trụ có cuồng thảo thư tích, lượn lờ hương trà thơm nồng, ngay cả bàn cờ kia cũng là một khối ngọc lớn, quân cờ đều là hắc bạch Lưu Ly trong suốt lấp lánh……
Đúng vào lúc này, Cung Cửu ném ra một quân cờ, khen:“Thành chủ kì nghệ thật tuyệt, ta lại thua nửa mục rồi.” Diệp Cô Thành yên lặng không nói gì, kì nghệ vủa y quả thật là thượng giai, nhưng kì phong của Cung Cửu liền thiên mã hành không y như tư duy của hắn, luôn lấy phương thức cực quỷ dị công thành đoạt đất…… Bọn họ chơi vài ván, mỗi ván đều là Cung Cửu thua nửa mục, hàm nghĩa trong đó còn phải nói sao? Diệp Cô Thành không muốn để ý Cung Cửu “Toàn tài biến thái” này, nghiêng mặt đi nhìn hướng Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng nhìn thấy hai người nhàn nhã thoải mái này, suýt nữa không chịu nổi phun ra một búng máu.
Cung Cửu cũng quay đầu lại, nghiêng mắt nhìn Lục Tiểu Phụng, bĩu môi nói:“Lục Tiểu Phụng, sổ ngươi nợ ta khi nào mới trả đây? Mấy cái bông hoa lòe loạt, còn có cái nóc nhà, ngươi……”
“Đủ đủ, đừng nói nữa!” Lục Tiểu Phụng nhảy dựng lên, oán giận hô:“ một ly trà Ngươi thỉnh Diệp thành chủ uống đều có thể giá trị hơn mấy chục mấy trăm cái nóc nhà , vì sao lại tính toán chi ly với ta kia chứ?”
Cung Cửu hừ cười nói:“Ngươi làm sao có thể so sánh với Diệp thành chủ?”
Lục Tiểu Phụng nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời yên lặng.
Diệp Cô Thành tâm tình bỗng nhiên tốt lên, lập tức y thấy được người phía sau Lục Tiểu Phụng kia, nao nao, nói:“Hoa Mãn Lâu?”
Hoa Mãn Lâu mỉm cười trả lời:“Đúng vậy, Diệp thành chủ, còn có Cửu công tử, Lục Tiểu Phụng đã đề cập qua các ngươi với ta, chỉ tiếc ta không thể nhìn thấy phong thái của hai vị.” trong thanh âm ôn hòa của hắn phảng phất mang theo sức mạnh thần kỳ, có thể khiến nhân tâm xao động yên ổn trở lại.
Diệp Cô Thành gật đầu nói:“Ngươi quả nhiên danh bất hư truyền.” Mỹ nhân a mỹ nhân, Diệp Cô Thành âm thầm đánh giá : Hoa Mãn Lâu quả nhiên là người khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, hắn cùng Cung Cửu quả thực là hai thái cực, Cung Cửu bình thường tuy cũng mang mặt nạ tao nhã, nhưng vô luận hắn trang thế nào, cũng không có khả năng hài hòa tự nhiên như Hoa Mãn Lâu. Hoa Mãn Lâu trời sinh liền như thế rồi.
Cung Cửu có chút mất hứng, vì Diệp Cô Thành đem lực chú ý đặt trên người người khác, vì thế hắn không để ý tới Hoa Mãn Lâu, mà khẽ nhíu mày, nói:“Lục Tiểu Phụng, ngươi tới quấy rầy chúng ta, có việc gì?” mấy ngày nay hắn cùng Diệp Cô Thành bên nhau thật sự rất thoải mái lại khoái hoạt, hắn cố ý không nói đến chuyện đùa giỡn và thổ lộ kia, Diệp Cô Thành cũng không so đo cùng hắn, còn thường “Quan tâm” đến “thương thế” của hắn, khỏi bàn cũng biết Cung Cửu vừa lòng và mừng thầm biết chừng nào, hận không thể mãi mãi cứ thế này…… Nhưng Lục Tiểu Phụng đáng ghét cư nhiên lại đến.
Lục Tiểu Phụng khẽ thở dài một tiếng, tuy hắn nghe ra ghét bỏ trong lời nói của Cung Cửu, nhưng không thể thức thời rời đi, vì hắn đã đáp ứng Đan Phượng công chúa phải giúp nàng lấy lại công đạo…… Nợ nữ nhân, xưa nay há không phải khó trả nhất sao? Cho nên hắn chỉ có thể nói:“Ta gặp một đại nạn lớn a, phải tìm người hỗ trợ.”
Cung Cửu trào phúng nói:“Ngươi muốn tìm ta hỗ trợ, hay là muốn tìm Diệp thành chủ?”
Lục Tiểu Phụng khó xử nhìn nhìn Cung Cửu, lại nhìn nhìn Diệp Cô Thành mặt lạnh như tiền, ấp úng nói:“Này…… Nếu các ngươi đều, đều có thể hỗ trợ liền tốt nhất ……”
Biểu tình Cung Cửu biến đổi, hơi hơi lay động một cái, sau đó nâng tay lên, che ngực, suy yếu nói:“Ta thụ trọng thương còn chưa khỏi, ngươi biết đấy, ta giúp không được gì.”
Lục Tiểu Phụng đành tội nghiệp xem xét Diệp Cô Thành, trên thực tế Lục Tiểu Phụng vốn chẳng có chờ mong gì đối với Cung Cửu, sắc mặt Cung Cửu lúc này tuy đã tốt lên rất nhiều, nhưng hắn mới thụ trọng thương như vậy, muốn khôi phục cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nên Lục Tiểu Phụng cũng không trông cậy Cung Cửu có thể giúp hắn đối phó Độc Cô Nhất Hạc. Nhưng nếu Diệp Cô Thành nguyện ý ra tay, vậy thì quá tốt còn gì.
Diệp Cô Thành đương nhiên biết Lục Tiểu Phụng muốn tìm y hỗ trợ đối phó Độc Cô Nhất Hạc, vốn giúp một chút cũng không phải không được, nhưng vấn đề là kiếm đạo chưa toàn, lấy thực lực chân chính hiện tại của Diệp Cô Thành, chỉ sợ còn không bắt được Độc Cô Nhất Hạc a……
Độc Cô Nhất Hạc là một trong những cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ, ngay cả Tây Môn Xuy Tuyết cũng không phải đối thủ của Độc Cô Nhất Hạc, chỉ vì Tây Môn Xuy Tuyết dính chút ánh hào quang nhân vật chính của Lục Tiểu Phụng, mới may mắn giết được Độc Cô Nhất Hạc, nếu đổi là Diệp Cô Thành…… Thật khó nói , chuyện nguy hiểm như vậy, Diệp Cô Thành tự nhiên không muốn đi làm. Cái này không chỉ là hỗ trợ, mà là liều mạng a ! y cũng không có loại giác ngộ “Triều văn nói, tịch tử khả hĩ” [] như Tây Môn Xuy Tuyết, đối với Diệp Cô Thành mà nói, theo đuổi sức mạnh tuyệt đỉnh là để giúp y sống càng mặc sức hơn, vậy thì sao có thể vì theo đuổi sức mạnh mà không cần sinh mệnh chứ?
[] Sáng được nghe đạo thì chiều có chết cũng đành (Khổng Tử)
Cho nên Diệp Cô Thành hỏi:“Là vì chuyện nữ nhân lần trước kia?”
Lục Tiểu Phụng giật mình, vội vàng nói:“Đúng vậy, chính là nữ hài tử lần trước đó, nàng là……”
“Ngươi không cần nói ,” Diệp Cô Thành bỗng nhiên đánh gãy lời Lục Tiểu Phụng, lãnh đạm nói:“Chuyện của nàng, sao không đi tìm Tây Môn Xuy Tuyết?”
Lục Tiểu Phụng dại ra , Cung Cửu cười khẽ ra tiếng, nói:“Nàng nhận sai Diệp thành chủ, cũng khinh thường phỉ báng ta, chuyện của nàng, cần gì tới tìm chúng ta?”
Diệp Cô Thành cực vừa lòng với chuyện Cung Cửu thức thời thế này, những lời này vừa nói, liền hoàn toàn đánh mất may mắn của Lục Tiểu Phụng, thấy chuyện đã rồi, Lục Tiểu Phụng đành chịu nói:“Ai, vậy ta không quấy rầy nhã hứng của hai vị.” Dứt lời xoay người kéo Hoa Mãn Lâu muốn đi.
Lại không ngờ Cung Cửu bỗng nói:“Hoa Mãn Lâu, nếu về sau ngươi cần, có thể tới tìm ta.” Lục Tiểu Phụng giật mình quay đầu nhìn Cung Cửu, thật giống như đang nhìn một quái vật — vừa rồi Cung Cửu căn bản không để ý tới Hoa Mãn Lâu, vì sao lại bỗng nói như vậy? Diệp Cô Thành cũng không hiểu chút nào nhìn Cung Cửu.
Hoa Mãn Lâu tuy cũng lấy làm kinh kinh hãi, nhưng hắn rất nhanh liền sung sướng nở nụ cười, nói:“Hảo, cám ơn ngươi.”
Lục Tiểu Phụng nhịn không được hỏi:“Vì cái gì?”
Cung Cửu ôn hòa cười nói:“Hoa Mãn Lâu cũng không phiền toái như ngươi, hơn nữa……” Nghe được nửa câu đầu, khóe miệng Lục Tiểu Phụng run rẩy, nửa câu sau Cung Cửu nói một nửa lại câm nín, Lục Tiểu Phụng chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi:“Hơn nữa cái gì?”
Cung Cửu cũng không tiếp, mà hỏi:“Cảnh sắc nơi này rất đẹp, đúng không?”
Lục Tiểu Phụng suýt nữa nghẹn tắt thở, Diệp Cô Thành cười thầm không thôi: Cung Cửu lại bắt đầu đùa giỡn người ta, y bỗng cảm thấy tuy Cung Cửu biến thái, nhưng mỗi lần hắn đùa giỡn người ta đều rất thú vị.
Hoa Mãn Lâu ôn nhu nói:“Rất đẹp, phi thường đẹp.”
Cung Cửu cười lắc đầu nói:“Kỳ thật nơi này là ta mua được từ tay Hoa gia Giang Nam, giá cũng không rẻ.”
Lục Tiểu Phụng trợn tròn mắt:“Cho nên ngươi……”
Cung Cửu tiếp tục cười nói:“Cho nên ta muốn cùng Hoa Mãn Lâu quen biết, về sau nếu ta còn muốn mua đất có lẽ có thể mặc cả, đúng không?” lời Cung Cửu nói tuy thực trực tiếp thậm chí rất nhuốm màu lợi ích, nhưng ngữ khí của hắn lại có thể làm người ta cảm thấy hắn rất chân thành: Có đôi khi, nói thẳng ra, ngược lại tốt hơn nhiều so với giấu diếm.
Hoa Mãn Lâu nghe thế, quả nhiên đổi mới ấn tượng với Cung Cửu, thân mật cười nói:“Ta cũng không quản lí sự vị tại Hoa gia, nhưng Cửu công tử đã nguyện ý chiếu cố sinh ý nhà ta, ta có thể giới thiệu các ca ca của ta cho ngươi nhận thức.”
Cung Cửu vừa lòng gật đầu nói:“Vậy phải đa tạ ý tốt của ngươi.”
Đợi đến khi Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu ly khai, Diệp Cô Thành mới đột nhiên cảm thấy, Cung Cửu người này thật sự rất biết bắt lấy cơ hội…… Lục Tiểu Phụng chuyến này tìm đến bọn họ là vô ích, y và Hoa Mãn Lâu thuần túy chỉ là người đứng xem, chỉ có Cung Cửu, ngược lại mượn cơ hội này đánh quan hệ với Hoa gia Giang Nam, quả nhiên rất cao.
Cung Cửu cùng Diệp Cô Thành lại đánh vài ván cờ, trời dần chuyển tối. Bọn họ dạo bước dưới ánh trăng trở lại nhà trọ, đều tự về phòng, không nói lời dư thừa gì nữa, nhưng hai người đều cảm thấy thực thanh thản, thực thư thái.
Bọn họ tựa hồ, đã bắt đầu dần thói quen sự tồn tại của nhau, đây là một lực hút không dễ nhân ra.
Đêm đã khuya, vạn vật tĩnh lặng, trong phòng Cung Cửu lại không một bóng người.
Cung Cửu đi nơi nào?
Lúc này đây, Cung Cửu đang chắp tay sau lưng, ngửa đầu, vẻ mặt ngạo nghễ đứng trước mặt một lão nhân.
Lão nhân kia trừng lớn hai mắt nhìn Cung Cửu, thật lâu sau mới nói:“Ngươi có thể đi tới nơi này, tìm được ta, quả nhiên có chút bản lĩnh.”
Cung Cửu hơi mị mắt, trào phúng mà kiêu ngạo cười nói:“Cửu công tử sao lại có thể không có bản lĩnh?”
Lão nhân kia trầm mặt, nói:“Ngươi tìm đến ta, là muốn gì?”
Cung Cửu thu liễm biểu tình kiêu ngạo, trong chớp mắt liền trở nên tao nhã, chỉ nghe hắn ngữ khí phi thường thành khẩn nói:“Tự nhiên là tới tìm ngươi hợp tác .”
Lão nhân kinh ngạc nói:“Ta còn nghĩ ngươi là vì chuyện sát thủ lần trước tới tìm ta tính sổ , sao lại muốn tìm ta hợp tác ?”
Cung Cửu khẽ cười nói:“Thủ hạ của Hoắc tiên sinh cao thủ nhiều như mây, lần trước chỉ phái vài tiểu lâu la đến như vậy, đã đủ thấy thiện ý đối với ta.”
Hoắc lão nhân không khỏi bật cười, lão chỉ phái vài tên lâu la đi, rõ ràng là xem thường Cung Cửu, nhưng Cung Cửu lại có thể xuyên tạc ý của lão như vậy, quả nhiên không phải người thường. Nhưng lão vẫn lắc lắc đầu, nói:“Ta không thấy chúng ta cần hợp tác.” Trong lời của lão, chứa đầy sát khí.
Cung Cửu cũng lắc lắc đầu, biểu tình thập phần thành thực nói:“Hoắc tiên sinh tốt nhất không cần cho đám tiểu lâu la thủ hạ của ngươi ra nữa, mấy ngày trước ta mới trúng một kiếm của Bạch Vân thành chủ, lúc này trọng thương trong người, thật sự không muốn động thủ.”
Sắc mặt Hoắc lão nhân thay đổi: Cung Cửu này không phải đang yếu thế, mà là khoe khoang — nếu một người thật sự đã trúng một kiếm của Bạch Vân thành chủ, lại “Chỉ là” Thụ trọng thương, thậm chí còn có thể xuyên qua tầng tầng cơ quan đi đến trước mặt lão, như vậy người này lợi hại đến thế nào?
Cung Cửu nở nụ cười, cười đến thập phần hữu hảo, hắn nói:“Hoắc tiên sinh xin yên tâm, hợp tác cùng ta, tiền của ngươi chỉ có thể càng ngày càng nhiều — bởi vì mục tiêu của ta cũng chẳng phải tiền, ngược lại có thể kiếm tiền thiên hạ cho ngươi.”
Hoắc Hưu nhịn không được hỏi:“Vậy mục tiêu của ngươi là gì?”
Cung Cửu vẻ mặt vô tội nói:“Tự nhiên là thiên hạ , bằng không còn có thể là gì nào?”
____________________________