CHƯƠNG .
Diệp Cô Thành cơ hồ là “Không chút khả năng chống cự” trực tiếp bị Cung Cửu thuyết phục .
Kỳ thật mục đích Diệp Cô Thành đến Vạn Mai sơn trang vốn đã đạt được – cho đến hiện nay, Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết đã xác định quan hệ “tri kỷ duy nhất” vô cùng thân mật, lại cơ bản phá tan ý tưởng “Lãng phí” vì muốn xác minh kiếm đạo mà “một mất một còn” với y của Tây Môn Xuy Tuyết, có thể nói, chuyến đi này của Diệp Cô Thành cơ bản đã viên mãn, cũng đến lúc phải ly khai: nếu y lại ở Vạn Mai sơn trang không đi, tiếp tục quấy rầy cuộc sống tốt đẹp “Hài hòa hữu ái” của người nhà người ta, thì hình như có chút vô duyên .
Đương nhiên, nếu dựa ttheo ý muốn của Diệp Cô Thành, y vẫn muốn ở lại Vạn Mai sơn trang lâu vài ngày, khảo sát khả năng y và Tây Môn Xuy Tuyết “từ tri kỷ biến thành cơ hữu” một chút….. Dù sao cũng là quan xứng nha, trong lòng Diệp Cô Thành vẫn ôm chút chờ mong đối với việc này…… Nhưng mắt thấy Cung Cửu luôn “thân mật” với y trước mặt Tây Môn Xuy Tuyết, Tây Môn Xuy Tuyết cũng bởi vậy mà “Kiếm Thần cười”, có vẻ khảo sát này cũng không cần tiếp tục nữa — tiếp tục hoài, chỉ sợ cũng không có kết quả gì, ai.
Một khi đã vậy, dù sao Diệp Cô Thành cũng không có chuyện quan trọng nào khác, bất quá chỉ là đi sớm hơn vài ngày thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm lắm. Hơn nữa vì đi sớm hơn có mấy ngày ngắn ngủi, Cung Cửu không chỉ đáp ứng đưa cho Diệp Cô Thành một bến tàu nhật tiến đấu kim[], còn thông báo trước hiện trường vở tuồng của “Đương thời đệ nhất danh trinh thám” Lục Tiểu Phụng, càng cam đoan được thưởng thức cảnh đẹp mỹ thực xa hoa của Đông Nam — hơn nữa “Du lịch” lần này còn có một biến thái chung cực cấp tiền cho toàn bộ hành trình “Tam bồi” này, bảo đảm chất lượng cam đoan số lượng và cả an toàn: Diệp Cô Thành cảm giác nếu y không đáp ứng, cả chính y cũng phải mắng mình một câu “Cố tình gây sự” .
[]nhật tiến đấu kim: ý chỉ chỉ trong một ngày mà thu vào ngàn vàng, của cải to lớn, hay nói đơn giản là phát tài trong thời gian ngắn.
Cho nên Diệp Cô Thành khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng lập tức y không nói nữa , thập phần lạnh nhạt cúi đầu, tiếp tục nghiêm túc chà lau bội kiếm yêu dấu của mình — đồng ý thì đồng ý, nhưng hình tượng của Bạch Vân thành chủ vẫn phải bảo trì, không thể có vẻ quá cấp bách nha…… Hơn nữa, lực sát thương của Cung Cửu chân thành mà thâm tình thật sự quá lớn, Diệp Cô Thành cảm thấy nếu y không dời lực chú ý đi, thì thật sự gánh chịu không nổi a ……
Đối mặt Diệp Cô Thành bỏ qua lần nữa, nhưng Cung Cửu cũng không quấy rầy không ngừng như trước giờ, hắn vẫn thản nhiên cười, nhẹ nhàng mà đi đến trước, im lặng ngồi bên cạnh Diệp Cô Thành, yên lặng nhìn y, đúng là không quấy rầy chút nào — lúc này trong mắt Cung Cửu, ánh lên nét chăm chú, Diệp Cô Thành yêu kiếm thành si thật sự rất hấp dẫn, đây mới là diện mục của Bạch Vân thành chủ chân đi…… Cung Cửu không muốn đi phá hư “mỹ cảm Thần thánh”này, cứ im lặng nhìn, âm thầm làm bạn , phảng phất ngay cả trái tim táo bạo cũng bình tĩnh lại.
Sau giờ ngọ, dưới tàng cây nơi đây, ngồi bên người Diệp Cô Thành, bốn phía rõ ràng tĩnh lặng đến tiếng một chiếc lá rơi cũng không có, nhưng Cung Cửu như nghe thấy một âm thanh kỳ diệu vang dưới đáy lòng hắn — chậm rãi nhắm mắt lại, Cung Cửu bỗng cảm thấy thực thỏa mãn, vì hắn tựa hồ đã nhận ra niềm vui của Diệp Cô Thành: Có chuyện gì có thể khiến con người vui sướng hơn lấy lòng được người trong lòng mình? Cung Cửu rốt cục cảm nhận được sự thần kỳ của tình yêu: Đó chính là dù hắn đã nhắm mắt lại, đáy lòng vẫn còn khắc còn chạm lên bóng dáng người nọ; Rõ ràng là hắn thiệt thòi, lại càng cảm thấy cao hứng so với được lợi.
Cung Cửu tinh tường biết rằng, lúc này hắn thật sự đã động tâm, thực chân thành thực chân thành muốn bên cạnh Diệp Cô Thành – điều này cũng không gì xấu cả, đối với Cung Cửu mà nói, vô luận là chuyện gì, chỉ cần hắn cảm thấy cao hứng, vậy là đủ rồi. Về phần Châu Quang Bảo Khí, bến tàu mấy thứ đưa cho Các Diệp Cô Thành kia, chỉ cần Diệp Cô Thành cao hứng, Cung Cửu cũng cao hứng: Dù sao cũng là người của mình, tiền trong tay ai cũng như thế thôi, không phải sao? Cung Cửu nghĩ như vậy , khóe miệng liền không khống chế được hơi nâng lên.
Đây thật sự là một buổi chiều tuyệt diệu, thế nhưng thời gian tốt đẹp luôn lướt qua rất nhanh. .
Trong nửa ngày cuối cùng ở lại Vạn Mai sơn trang, biểu hiện của Cung Cửu thập phần bình thường: Hắn không chỉ tác phong nhanh nhẹn, ôn hòa đa lễ; ra tay lại hào phóng — bọn thuộc hạ của hắn lại xuất hiện từ hư không lần nữa, đều tặng cho mỗi người trong Vạn Mai sơn trang một phần lễ vật thích hợp lại thực dụng. Thí dụ như Tây Môn Xuy Tuyết thu được một thanh bảo kiếm Long Tuyền, mà Tôn Tú Thanh thực vui vẻ nhận một hộp phấn Nam Hải trân châu. Lễ vật của Ngọc La Sát nghe nói là một tấm bùa rất linh, trên đó còn có bốn chữ lớn “Phụ từ tử hiếu”…… Cho dù vị Tây Phương Ma Giáo giáo chủ này nửa điểm cũng không tin thứ thần thần thao thao gì đó, nhưng cũng không thể không hảo hảo trân quý lễ vật này.
Lão quản gia và nhóm người hầu mỗi người đều có được kinh hỉ, họ ôm lễ vật, nhìn Cung Cửu cực có phong độ, đều không khỏi có xúc động muốn moi hai mắt mình ra — Cửu công tử khí chất tôn quý, hào sảng mà đại khí này rốt cuộc có phải là kì ba Cung Cửu luôn làm người ta cảm thấy nghẹn họng không biết nói gì không? Hoặc có lẽ, kỳ thật Cung Cửu như vậy, mới là “Cung Cửu chân chính”?
Thẳng đến bọn họ nhìn theo cỗ xe ngựa chở Cung Cửu và Diệp Cô Thành dần đi xa, nhất chúng Vạn Mai sơn trang mới hoảng hốt cảm thấy, cho dù Cung Cửu ở lại chỗ bọn họ khá lâu, còn làm không ít chuyện thần kỳ làm họ trọn đời khó quên, càng để lại đủ loại hồi ức tươi sống sinh động — nhưng họ cũng không dám nói bọn họ là “Nhận thức” Cung Cửu …… Cung Cửu đến tột cùng là người như thế nào? Vấn đề này bọn họ đều không đáp được, bởi vì Cung Cửu thật sự rất kỳ lạ. Mà một ý niệm càng không thể ngăn chặn mọc rễ nẩy mầm trong lòng mọi người: mỗi một sự kiện Cung Cửu làm, có phải đều có đặc thù hàm nghĩa không? Hoặc hắn vốn cũng không muốn mọi người nhận thức “Cung Cửu chân chính”, cho nên mới biểu hiện ra như thế kia……
Trên đời này rốt cục có người nào có thể nhận thức “Cung Cửu chân chính” không? tất cả mọi người yên lặng không nói gì dưới đáy lòng hỏi ra vấn đề này, sau đó họ cũng không hẹn mà cùng ôm lấy kỳ vọng thật lớn đối với vị Bạch Vân thành chủ làm người ta “Cao sơn ngưỡng chỉ”[] kia — nếu trong thiên hạ thực sự có người có thể nhận rõ Cung Cửu, người kia đại khái cũng chỉ có mình Diệp Cô Thành.
[]Cao sơn ngưỡng chỉ: ý chỉ người có phẩm chất cao thượng, khiến cho người khác phải ngưỡng mộ, hoặc thể hiện sự ngưỡng mộ đối với những phẩm chất vượt bậc cao cả.
Diệp Cô Thành cũng không biết y đã “được kỳ vọng” to lớn như thế, lúc này y đang ngồi trong xe ngựa xa hoa mà to lớn nhắm mắt dưỡng thần; Về phần vị Cửu công tử thần bí mà kỳ lạ kia nha, hắn đang ngâm trà đó mà.
Xe ngựa này thực ổn, mặc kệ đường bằng phẳng, hay nhấp nhô, tốc độ và tiết tấu của xe cũng không tăng không giảm, trong xe cũng bình bình ổn ổn, ngay cả một giọt trà cũng không rơi ra ngoài.
Tay Cung Cửu cũng thực ổn, động tác phao trà của hắn cứ như nước chảy mây trôi, phảng phất như đang biểu diễn, lại không mang theo chút tượng khí nào, thấy thế Diệp Cô Thành trong lòng chậc chậc khen ngợi — kỳ thật Cung Cửu “Trăm hạng toàn năng” như vậy, mang ra ngoài rõ ràng rất đem lại hào quang cho y …… Nhưng vì cái gì Cung Cửu trước mặt y luôn có vẻ thực hoàn mỹ, hoàn mỹ đến độ muốn làm y động tâm, nhưng cư nhiên lại muốn mất mặt trước mặt người ngoài chứ? Vô luận Diệp Cô Thành nghĩ như thế nào, cũng không thể hiểu nổi.
Cung Cửu cũng không biết Diệp Cô Thành lại đang rối rắm vấn đề “Động tâm và không động tâm” , chỉ thấy hắn châm đầy hai ly trà, cười dài nói:“Hành trình nhàm chán, không bằng thành chủ uống chén trà tỉnh thần đi nào.”
Hương trà tỏa khắp, Diệp Cô Thành bưng lên nhấp nhẹ một ngụm, chỉ có một cảm giác: Cung Cửu người này thật rất hiểu cách hưởng thụ nhân sinh! Diệp Cô Thành nghĩ như vậy, bỗng ma xui quỷ khiến nói một câu:“Vì sao ngươi không gọi ta là A Thành nữa?” Diệp Cô Thành nói xong lời này, biểu tình vẫn thực nghiêm túc như cũ, nhưng trong lòng y lại hận không thể tát cho mình một tát — rốt cuộc y trúng tà hay bị biến thái lây bệnh thế này aaaa? !
Cung Cửu cũng ngây ngẩn cả người, hoàn hoàn toàn toàn ngây ngẩn cả người…… Trên thực tế trên đời này, lấy trình độ kì ba của Cung Cửu, người có thể khiến hắn sửng sốt thật dự không có mấy ai, nhưng Diệp Cô Thành cư nhiên thường xuyên làm hắn sửng sốt.
Một lát sau, Cung Cửu vui thích bật cười, nói:“Ta nghĩ ngươi không thích ta kêu ngươi như thế, hiếm thấy nha, ngươi cũng hiểu xưng hô như vậy rất thân thiết sao?”
Diệp Cô Thành nghĩ nghĩ, nói:“Rất mới lạ.” Nói gì thì nói y rốt cục có đủ năng lực để Trao đổi “Bình thường ” với Cung Cửu, thật sự không dễ dàng a…… Có vẻ gần đây “thời gian bình thường” của Cung Cửu càng ngày càng ít, điều này chắc không phải là “điềm báo” chứ? !
May mà đến giờ Cung Cửu còn rất bình thường, hắn cười nói:“Nếu như thế, về sau ta đều gọi ngươi là A Thành, ngươi không sinh khí chứ?”
“……” Diệp Cô Thành bỗng nhiên có cảm giác “lấy cục đá đập vào chân mình”, nhưng y cũng biết ý tưởng của biến thái cũng không lay chuyển vì y đâu, nếu Cung Cửu nói ra những lời này, liền đại biểu Cung Cửu đã quyết định về sau làm thế rồi, liền tính Diệp Cô Thành không đồng ý, chẳng lẽ Cung Cửu sẽ không hô sao? Quên đi quên đi, A Thành thì A Thành, tuy rằng quê cha đất tổ chút, nhưng quả thật rất thân thiết, hơn nữa định thế, cũng hơn là một ngày đẹp trời nào đó Cung Cửu lại tâm huyết dâng trào đặt thêm cho y ngoại hiệu kỳ quái gì đó, ví dụ như “Tiểu Thành Thành” Linh tinh lang tang càng làm người ta câm nín…… Cho nên Diệp Cô Thành dứt khoát cam chịu, bất quá y cũng không muốn chịu thiệt, liền hỏi:“Ngươi vì sao tên là Cung Cửu?”
“Cung Cửu” Hiển nhiên không có khả năng là tên thật của Thái Bình vương thế tử, kỳ thật Diệp Cô Thành đã sớm hiếu kì với lai lịch của cái tên này, hiếm khi không khí giữa hai người bọn họ hòa hợp như hôm nay, dứt khoát tìm hiểu một lần luôn đi — dù sao bọn họ đều là “Tình nhân” nha, nếu Cung Cửu cả tên thật cũng không nguyện ý nói, chẳng phải có vẻ rất không thành ý sao?
Cung Cửu lại có chút giật mình, nhưng hắn hiển nhiên cũng nghĩ tới vấn đề “Thành ý”, liền đành hơi cười khổ nói:“Ta rời đi vương phủ vào giang hồ, tự nhiên không thể dùng nguyên danh, tên Cung Cửu này là ta tự đặt, sinh mẫu ta họ ‘Cung’.” Danh tự cũng chẳng có bí mật gì, cả thân phận chân thật hắn cũng nói cho Diệp Cô Thành, tự nhiên cũng không để ý chuyện danh tự này.
Nghe Cung Cửu nhắc tới sinh mẫu mình, Diệp Cô Thành không tự chủ được liền có cảm giác tội lỗi vén vết sẹo của người khác lên coi, y bỗng sinh ra một xúc động muốn khiến Cung Cửu biết “Chân tướng” — theo y biết, sở dĩ tính cách Cung Cửu vặn vẹo, chính là vì nghĩ lầm sinh phụ hắn, Thái Bình vương giết thân mẫu mình, thậm chí “Bại vong” cuối cùng của hắn kỳ thật cũng bắt nguồn từ hiểu lầm này, như vậy nếu có thể cho hắn biết chân tướng trước, có phải có thể tránh khỏi rất nhiều bi kịch không?
Diệp Cô Thành còn đang tự hỏi nên dẫn đường Cung Cửu đi tìm chân tướng thế nào, Cung Cửu đã nói tiếp:“Về phần từ ‘Cửu’ này, kỳ thật là nhũ danh của ta hài âm ‘Phúc Cửu’, mẫu thân lấy nhũ danh này cho ta, là hy vọng ta có thể hạnh phúc lâu dài……”
Diệp Cô Thành theo bản năng nói:“A Phúc?”
“……” tay Cung Cửu run run, ấm trà yên lặng vỡ nát.