Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

chương 68

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG .

Có Ngụy Tử Vân và huệ di làm chứng, Lục Tiểu Phụng đã cơ bản tin vào chuyện Hoàng đế bị “Thay xà đổi cột” rồi, nhưng chứng cớ này còn chưa đủ để vạch trần Chân tướng “Hoàng đế bị Nam Vương thế tử giết chết, sau đó Nam Vương thế tử lại giả thành Hoàng đế” trước mặt người trong thiên hạ — bởi vì vô luận thanh danh Lục Tiểu Phụng nổi đến đâu, hắn vẫn chỉ là một kẻ trong giang hồ, quản nhiều đến đâu cũng không quản được chuyện trong triều đình.

Nếu muốn vạch trần Hoàng đế giả, hoặc là có một người càng nặng cân đứng ra nói chuyện; Hoặc là…… Phải khiến “Hoàng đế” Chính mồm thừa nhận gã kỳ thật là Nam Vương thế tử.

Nhưng muốn Nam Vương thế tử chính mồm thừa nhận hắn đã phạm đại án hành thích vua bộ dễ lắm à? Vậy thì, chuẩn bị tốt nhất, phải là tìm được người “nặng cân hơn”.

Đương kim hoàng thất không có Thái Hậu, bằng không cho Thái Hậu ra mặt vạch trần Hoàng đế giả đương nhiên là tối thích hợp, nhưng bọn Lục Tiểu Phụng cũng tin, cho dù thực sự có Thái Hậu e là cũng vô dụng thôi, bởi vì chỉ cần tồn tại người đủ cân lương, có uy hiếp, khẳng định sẽ bị bọn Nam Vương diệt khẩu .

Lại nghĩ đến các hoàng thân quốc thích khác, Nam Vương thì khỏi bàn đi, Thái Bình vương thì chắc như định đóng cột sẽ đứng về phía họ, nhưng vấn đề là khai báo của hai Vương gia này đều lệch lạc quá, trực tiếp triệt tiêu nhau, cũng không đủ làm chứng nữa.

Vì thế bọn Lục Tiểu Phụng chỉ đành bắt tay vào các đại trọng thần, nghĩ biện pháp thuyết phục họ “Phối hợp”. Nhưng các đại thần này khẳng định cũng có bè cánh, có người thông đồng làm bậy, có người bo bo giữ mình, điều này đều mang đến cho bọn Lục Tiểu Phụng thật lớn nguy hiểm. Về phần một bộ phận nhỏ nguyện ý phối hợp Lục Tiểu Phụng, lại lâm vào nguy cơ bất cứ lúc nào cũng bị ám sát, vì thế muốn vạch trần chân tướng, quả thật còn phiền toái hơn tra án gấp trăm lần.

May mà đến thời điểm gian nan, Tây Môn Xuy Tuyết lại tới kinh thành, hơn nữa còn có Tây Phương Ma Giáo người trong ngầm hộ giá hộ tống, mạng nhỏ của Lục Tiểu Phụng cuối cùng đã ổn thỏa hơn.

Cho nên khi Lục Tiểu Phụng nhìn thấy Tây Môn Xuy Tuyết, tâm tình hắn tuyệt đối kích động không ngôn từ nào có thể hình dung a: Từ trước đến nay đều là Lục Tiểu Phụng tìm Tây Môn Xuy Tuyết hỗ trợ, còn thường vì thế mà hy sinh rất lớn — tỷ như cạo sạch đôi ria mép thân thương của hắn vậy. Nhưng lúc này đây, vốn Lục Tiểu Phụng cũng không muốn liên lụy các hảo bằng hữu của hắn vào đại án ngập trời động vào là chết này, nhưng không ngờ Tây Môn Xuy Tuyết cư nhiên lại “Tự động tự giác” chạy tới hỗ trợ? Tin tưởng cảm tưởng lúc ấy của Lục Tiểu Phụng nhất định có thể dùng một câu Diệp Cô Thành thường tự cảm khái để hình dung: Thế giới này huyền huyễn !

“Tây Môn, ngươi cư nhiên đến đây, thật sự rất nghĩa khí nha!” Đây là Lục Tiểu Phụng cảm động đến hai mắt đẫm lệ mơ hồ. Mà Sa Mạn đứng một bên hồ nghi nhìn nhìn Tây Môn Xuy Tuyết, lại nhìn nhìn Lục Tiểu Phụng, trong lòng thầm sinh cảnh giác: Thế giới này nam nhân đoạn tụ chắc không nhiều vậy chứ? !

“Là Cung Cửu bảo ta tới kinh thành, để ngươi khỏi chết.” Đây là Tây Môn Xuy Tuyết bình tĩnh lạnh nhạt. Thế nhưng nghe vào tai Sa Mạn, lại khiến cảm giác nguy cơ trong lòng nàng càng nặng: Chính là cái mang tên vật họp theo loài, nhân lấy quần phân, bản thân Cửu công tử chính là đoạn tụ a…… Đừng mà, lão nương cũng không để ý Lục Tiểu Phụng hoa tâm, chỉ cần không đoạn tụ là được rồi, chẳng lẽ yêu cầu của nàng thật sự quá cao sao? !

“……” Lục Tiểu Phụng đầy ngập cảm động nháy mắt liền biến thành hư ảo, hắn lại dừng một chút, khôn ngoan chần chờ hỏi:“Vậy…… Cung Cửu thỉnh ngươi đến giúp ta, ngươi có hướng hắn…… đòi điều kiện không?” Tuy Cung Cửu không có ria mép, nhưng không phải có lông mày sao…… trong đầu Lục Tiểu Phụng tưởng tượng đến bộ dáng “Cung Cửu Không có lông mày” một chút, tâm tình nháy mắt liền tươi đẹp lên.

Kể ra Cung Cửu tìm cho Lục Tiểu Phụng phiền toái lớn như vậy, chính hắn lại cùng Diệp Cô Thành nắm tay tung tăng chạy đến chỗ nào tiêu dao khoái hoạt không biết, cả bóng dáng cũng không thấy, đối với việc này, Lục Tiểu Phụng tự nhiên tránh không được sinh ra một ít oán khí. Cuối cùng Cung Cửu còn có chút nghĩa khí, còn nhớ tìm Tây Môn Xuy Tuyết đến hỗ trợ, nếu Cung Cửu vì thế hy sinh lông mày hoặc cái gì khác của hắn…… Lục Tiểu Phụng sẽ khoái trá cho rằng, lòng hắn có thể cân bằng được rồi.

Nào ngờ Tây Môn Xuy Tuyết thản nhiên nói:“Không có điều kiện.” Đó vốn là hứa hẹn hắn dành cho Tôn Tú Thanh, về phần giao dịch giữa Cung Cửu và Tôn Tú Thanh, tự nhiên không nằm trong phạm vi suy xét của Tây Môn Xuy Tuyết.

Lục Tiểu Phụng nhất thời tan nát, hắn ai oán nhìn Tây Môn Xuy Tuyết, lầu bà lầu bầu:“Tây Môn ngươi sao có thể như vậy hử, hai chúng ta đã là hảo bằng hữu bao nhiêu năm nay, ngươi luôn muốn cao sạch râu của ta mới bằng lòng hỗ trợ…… Cung Cửu hắn là cái gì của ngươi hử, đáng để ngươi bất công như vậy hử?” rất không công bình nha !

Mắt thấy Lục Tiểu Phụng gặp mỹ nhân liền hoa tâm phong lưu, lúc phá án cơ trí bình tĩnh, khi giết người dứt khoát lưu loát cư nhiên lại làm nũng với Tây Môn Xuy Tuyết, Sa Mạn hoàn toàn đã căm nín trước thế giới đầy đoạn tụ này rồi.

Ngược lại Tây Môn Xuy Tuyết trầm mặc một lát, không biết tại sao nghĩ đến cuộc đối thoại ần trước với Ngọc La Sát mấy ngày trước…… Vì thế hắn nhìn về phía Lục Tiểu Phụng, thực nghiêm túc nói:“Cung Cửu hắn là…nam nhân của tri kỷ của ta.”

Những lời này nghe thì có chút không được tự nhiên, nhưng Lục Tiểu Phụng lập tức hiểu, bị chấn động đơ ra ngay tại chỗ: tri kỷ của Tây Môn không phải Diệp thành chủ sao? Nam nhân của Diệp thành chủ…… Cung Cửu…… Chẳng phải là phu nhân sao? Hắn cư nhiên nhanh như vậy liền đè được thành chủ, nhưng lại nói cái chuyện “có nội hàm” như vậy cho Tây Môn Xuy Tuyết? ! Cung Cửu quả nhiên rất cao, trong lúc nhất thời Lục Tiểu Phụng vui lòng phục tùng.

Sa Mạn ngược lại không nghĩ quá nhiều, Cung Cửu và Diệp Cô Thành đoạn tụ gì đó nàng sớm biết lâu rồi a. Lúc này Sa Mạn đang tính toán nên làm sao đối phó nam nhân đoạn tụ đây: Cung Cửu thì khỏi nghĩ đi, tuyệt đối cao leo không tới…… Bất quá Lục Tiểu Phụng nha, Sa Mạn bĩu môi, đại củ cải hoa tâm này, thật là đoạn tụ cũng đừng mơ đụng vào lão nương !

Kết quả là, Lục Tiểu Phụng tâm phục khẩu phục Cung Cửu liền “Trái ôm phải bế” Sa Mạn và Tây Môn Xuy Tuyết, tiếp tục lịch trình bóc trần chân tướng của hắn, có “Vũ lực” và “Bát quái” của bạn tốt duy trì, Lục Tiểu Phụng lại biến thành cao thủ tra án thiên hạ đệ nhất nhiệt tình tràn đầy, chịu thương chịu khó của ban đầu.

Mà mái hiên bên này, sau khi vận dụng dạ tập, leo lên giường, làm nũng, lăn lộn vân vân vũ vũ một loạt thủ đoạn lấy lòng cầu hoan với Diệp Cô Thành, lại quân cáo thất bại, Cung Cửu rốt cục quyết định tìm người đến giải tỏa — Ngọc La Sát “Đầu sỏ gây nên” làm hại Cửu công tử cầu hoan không được đã chạy trốn không thấy bóng dáng, như vậy kế tiếp tự nhiên phải đi tìm Ngô Minh quậy rồi .

Kỳ thật, Ngọc La Sát quấy rầy Cửu công tử thực hiện “nghĩa vụ phu nhân Bạch Vân thành chủ”, còn vì thế mà chọc A Thành nhà hắn mất hứng, điều này quả thật khiến Cung Cửu hận đến nghiến răng nghiên lợi; Nhưng bàn ngược về, điều Ngọc La Sát nhắc nhở Cung Cửu lại rất quan trọng.

Nguyên bản Cung Cửu tính tìm ra rõ hành tung của Ngô Minh xong, hắn liền cùng Diệp Cô Thành đi một chuyến, đi giết lão gia hỏa kia liền xong việc. Bất quá nếu cả Ngọc La Sát cũng minh xác tỏ vẻ — tuyệt đỉnh cao thủ cấp bậc như họ so sánh với Ngô Minh còn cách xa thế, vì vậy Cung Cửu quyết định thay đổi kế hoạch: Thứ nhất Cửu công tử hắn đã nhìn thấy đế vị trong tầm mắt, thật sự không cần lấy thân phạm hiểm; Thứ hai Cung Cửu càng không muốn điều gì làm Diệp Cô Thành nguy hiểm, cho nên đối phó Ngô Minh nha, xem ra vẫn tìm người khác đồng loạt ra tay thì đảm bảo hơn.

Bất quá nếu có thể giúp được khi đối phó với Ngô Minh, ít nhất cũng phải là một trong những cao thủ đứng đầu mới được, Ngọc La Sát khỏi bàn đi, cho dù gã thật sự nguyện ý hỗ trợ, Cung Cửu cũng chẳng tin nổi gã.

Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết đang bận ở kinh thành, cũng không có khả năng đến hỗ trợ, huống hồ Cung Cửu tuyệt đối không muốn để Lục Tiểu Phụng và Ngô Minh đối mặt, bởi vì Cung Cửu thật sự không tính diệt khẩu Lục Tiểu Phụng sau khi mọi chuyện hoàn thành, tóm lại Lục Tiểu Phụng là một bằng hữu không tồi — nhưng Cung Cửu lại không khống chế được Ngô Minh, nếu lỡ để lão nói lời gì không nên nói trước mặt Lục Tiểu Phụng, vậy hậu quả khó có thể đoán trước .

Cho nên hiện tại kỳ thật là thời cơ tốt nhất để trừ bỏ Ngô Minh, chuyện này phải đồng thời tiến hành cùng việc giành ngôi vị hoàng đế, cùng tiến chung, như vậy vừa có thể triệt để trừ hậu hoạn, còn có thể tránh cho Lục Tiểu Phụng hoài nghi…… Cung Cửu vốn tính làm như vậy, chỉ là lúc trước hắn đánh giá không chuẩn thực lực của Ngô Minh có chút, như vậy hiện tại, vấn đề còn sót lại của họ chính là tìm giúp đỡ .

Trầm tư một lúc lâu, chớp mắt, rốt cục Cung Cửu nghĩ tới một người tốt để chọn.

Sự thật chứng minh, muốn Diệp Cô Thành không giận Cung Cửu nữa, biện pháp tốt nhất không phải dạ tập bò lên giường làm nũng lăn lộn dâng roi da…… Mà là dời lực chú ý đi: tỷ như nói hiện tại, Diệp Cô Thành yên lặng đánh giá người ngồi đối diện họ, trong lòng nghiêng trời lệch đất, càng dâng lên kinh đào hãi lãng, vì thế một chút buồn bực dành cho Cung Cửu lúc trước, đã sớm không biết bị cuốn đi nơi nao .

Nơi này là một đình viện thanh lịch dưới chân núi Võ Đang, ngồi đối diện Cung Cửu và Diệp Cô Thành, là trưởng lão vai vế tối cao của Võ Đang, Mộc đạo nhân.

Mộc đạo nhân là một trong những tuyệt đỉnh cao thủ được giang hồ công nhận, lão vai vế tuy cao, người cũng hào sảng bất kham, tiêu sái tùy ý, nhìn bề ngoài, Mộc đạo nhân hẳn đã đắc đạo chân ý của “Vô vi thanh tịnh”, cho nên lão luôn rất được người trong giang hồ tôn kính và yêu thích, và đồng thời, Mộc đạo nhân cũng là hảo bằng hữu của Lục Tiểu Phụng.

Lúc này quần áo trên người Mộc đạo nhân thực tùy ý, chỉ là một bộ đạo bào bình thường, còn rách vài lỗ nữa; Lão hơi cười, làm người ta có cảm giác thập phần bình dị gần gũi, chỉ nghe lão ôn hòa hỏi:“Cửu công tử và Diệp thành chủ, lão đạo ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chỉ không biết hai vị sao lại đến đây a?”

Cung Cửu cũng mỉm cười, cười như mộc xuân phong, nói:“Vãn bối có việc muốn thỉnh đạo trưởng hỗ trợ.”

Mộc đạo nhân tâm tính bình thản, cười ha hả nói:“Nghe nói Lục Tiểu Phụng và Tây Môn trang chủ đều đã đi giúp Cửu công tử, còn chưa đủ sao? Ta lão đạo sĩ này đã sớm không để ý tục vật, nhất tâm cầu đạo, chỉ sợ không giúp được các ngươi a.”

Cung Cửu không chút để ý cười nhẹ nói:“Sớm nghe nói Mộc đạo nhân là nhàn vân dã hạc, bản công tử cũng rõ, muốn thỉnh lão nhân gia ngươi động, là rất khó .” Mộc đạo nhân lại bật cười, nhưng Cung Cửu cũng không để lão nói, nói thẳng:“Mộc đạo nhân vô dục vô cầu, tục vụ không vướn bận, sợ là bản công tử thỉnh không được; Nhưng mà Lão Đao Bả Tử U Linh sơn trang nha…… không biết có vô dục vô cầu không nhỉ.”

Mộc đạo nhân không cười, tay lão đã cầm chuôi kiếm. Mộc đạo nhân vừa rồi còn cười ôn hòa kia chỉ một thoáng liền vặn vẹo, sát ý sâm sâm tràn ngập bốn phía, cả làn mây chim chóc cũng bị hù cho bay xa.

Diệp Cô Thành cũng cẩn thận đặt lên chuôi kiếm, bởi vì y không xác định được kiếm của Mộc đạo nhân nhanh đến mức nào — y còn nhớ trong nguyên tác, khi Tây Môn Xuy Tuyết đã trở thành Kiếm Thần, vô tình vô dục, lĩnh ngộ vô kiếm chi đạo, nhưng Lục Tiểu Phụng lại nói: Nếu trong thiên hạ còn ai có thể giết Tây Môn Xuy Tuyết, thì phải là Mộc đạo nhân. Cho nên Diệp Cô Thành không dám sơ ý chút nào, y đã tĩnh khí ngưng thần, chuẩn bị ra tay.

Cung Cửu bỗng nói:“Ngươi biết ta là ai.” Mặt Mộc đạo nhân như gỗ, không đáp, Cung Cửu ngạo nghễ cười:“Ngươi đương nhiên biết, ta sắp lên ngôi cửu ngũ, quân lâm thiên hạ.”

Diệp Cô Thành nhìn thấy, tay cầm kiếm của Mộc đạo nhân khẽ run một cái, cùng lúc đó, đôi đồng tử của Mộc đạo nhân hơi co lại, thanh âm bình tĩnh mà băng lãnh, chỉ nghe lão chậm rãi nói:“Hoàng đế cũng là người, Hoàng đế cũng sẽ chết .”

Mày Cung Cửu nhướng lên, cười nói:“Hoàng đế đã chết, nhưng chưởng môn Võ Đang còn sống.” Thấy Mộc đạo nhân gắt gao theo dõi hắn, trong mắt cơ hồ phun ra lửa, Cung Cửu cũng không thừa nước đục thả câu nữa, phóng nhuyễn ngữ khí, thập phần ôn hòa:“Ta làm Hoàng đế, ngươi làm chưởng môn Võ Đang, điều này không phải…… Rất tốt sao?”

Mộc đạo nhân cười lạnh nói:“Ngươi muốn hợp tác cùng ta?”

Cung Cửu lắc đầu bật cười:“ tin tức của Lão Đao Bả Tử hẳn thực linh thông, ta không cần hợp tác cùng ngươi, đế vị đã là vật trong tay ta.” Nói xong hắn thu cười, thản nhiên nói:“Nhưng ngôi vị chưởng môn Võ Đang cách ngươi còn khá xa, còn có, U Linh sơn trang có phải rất thiếu tiền không?”

Mộc đạo nhân lại lần nữa không nói, sắc mặt lão đã xanh mét. Cung Cửu lại tiếp:“Ngươi biết rõ, trên đời này kẻ không thiếu tiền nhất chính là Cửu công tử. Huống chi, không bao lâu sau, tiền khắp thiên hạ đều có thể mặc cho ta dùng.”

Giữa sân yên lặng một lúc lâu, thanh âm hơi khàn khàn của Mộc đạo nhân lúc này mới vang lên:“Ngươi muốn thế nào?”

Cung Cửu cười tủm tỉm:“Bản công tử chỉ muốn mời đạo trưởng hỗ trợ, đi giết một người. Xong việc, U Linh sơn trang vĩnh viễn sẽ không thiếu tiền, chuyện chưởng môn Võ Đang ta không những không nhúng tay, ngược lại còn có thể tương trợ một chút.”

Mộc đạo nhân hít một hơi thật sâu, lại thở ra thật dài, nhìn thẳng Cung Cửu, nói:“Là ai?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio