CHƯƠNG
Mười lăm tháng chín, trăng tròn trong như gương nhô lên cao. Đêm lại lạnh như nước, bạch y như tuyết, trên Tử Cấm Đỉnh, hai đại kiếm khách ôm kiếm mà đứng, yên lặng đối diện.
Hai bên nóc nhà đứng không ít người, Lục Tiểu Phụng, Tư Không Trích Tinh, Lão Thực hòa thượng, Mộc đạo nhân, Cổ Tùng cư sĩ…… trên người mỗi người đều đeo một đoạn mang biến sắc, nếu không phải thân phận họ không tầm thường, cũng chưa chắc có thể được đeo đoạn mang như khán giả này – trong chợ đêm kinh thành, loại đoạn mang này đã bị nâng lên giá bốn năm vạn lượng bạc một cái, cơ hồ toàn bộ giang hồ đều xao động lên vì trận quyết chiến kinh thiên động địa của hai kiếm khách này.
Sắc mặt Diệp Cô Thành thực trắng, không phải trắng bệch do trọng thương, mà là dạng trắng óng như ngọc, mắt y thần quang rạng rỡ, đây là khí hoàn thần chân của tuyệt đỉnh cao thủ: Lúc trước đồn đãi rối loạn, đều nói Diệp Cô Thành thụ trọng thương, lúc này xem ra đó chỉ là lời bịa đặt hư ảo.
Nếu Kiếm Thánh không có việc gì, tất cả mọi người đều ngừng thở, chờ đợi cuộc quyết chiến mở màn, cả mắt cũng không chớp một cái, chỉ sợ bỏ lỡ điều ngoạn múc nào đó — nhưng quyết chiến chưa bắt đầu. Hai đại kiếm khách lẳng lặng nhìn nhau một lúc lâu, Tây Môn Xuy Tuyết bỗng nhiên nói:“Đến lúc?”
Diệp Cô Thành thản nhiên “Ân” một tiếng, sau đó liền nhìn về phía Lục Tiểu Phụng. Dưới ánh nhìn của mọi người, Lục Tiểu Phụng sờ sờ mũi, tiêu sái cười nói:“Vở tuồng bên kia đã mở màn, Ngụy thống lĩnh ngươi có thể động thủ .”
Lời Lục Tiểu Phụng vừa dứt, cung tiễn đao phủ, đao quang kiếm ảnh bỗng cọt lên! Nhóm Ngự Lâm quân đã sớm mai phục do Ngụy Tử Vân chỉ huy, một lưới bắt hết mười ba hắc y nhân thần bí quỷ dị trên nóc nhà, bất quá trong nháy mắt, đã có thêm mười ba thi thể, máu tươi nồng đậm từ tấm ngói lưu ly ồ ồ chảy xuống, nhỏ giọt, ánh trăng trắng ngần soi chiếu, cũng chiếu vào vẻ mặt kinh sợ của những người không biết nội tình.
Những người đến xem cuộc chiến phần lớn là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng, cho dù trước đây không phải, về sau cũng phải thôi — Lục Tiểu Phụng sang sảng tiếp đón mọi người, cười nói:“Các vị phần lớn lấy mấy vạn lượng bạc mua đoạn mang này, không thể không duyên cớ lỗ lã mà đi, quyết chiến này xem không được, coi tấm tuồng cũng không tồi đâu, ngụy thống lĩnh ngươi nói có phải không?”
Trước khi mọi chuyện chấm dứt, Ngụy Tử Vân vốn không có khả năng thả những người này ra khỏi cung, vì thế liền theo lời Lục Tiểu Phụng gật gật đầu, sau đó liền mang mọi người chậm rãi đến nam thư phòng.
Lúc này trong nam thư phòng, Hoàng đế đang giằng co với phụ tử Nam Vương, khi Lục Tiểu Phụng đợi người đi tới cửa, đúng lúc nghe thấy Hoàng đế tình cảm um tùm nói một câu “Khanh bản giai nhân, nề hà theo tặc”…… Những người khác còn chưa hiểu tình huống, bước tiến của Diệp Cô Thành rối loạn một nhịp, Tây Môn Xuy Tuyết nghiêng đầu nhìn y, Diệp Cô Thành như thế nào cũng cảm thấy trong mắt Tây Môn Xuy Tuyết đều là tiếu ý chói lọi!
Tây Môn Xuy Tuyết và bọn Lục Tiểu Phụng đương nhiên đều biết, một “Bạch Vân thành chủ” khác lúc này còn đang diễn trò với phụ tử Nam Vương trong nam thư phòng, về phần người kia là ai…… Còn phải hỏi sao?
Hoàng đế cư nhiên đùa giỡn Cung Cửu dịch dung thành Bạch Vân thành chủ, Diệp Cô Thành vừa nghĩ đến chuyện này, vừa có chút buồn cười, lại thấy cổ quái không được tự nhiên. Y thậm chí đang đoán tâm tình lúc này của Cung Cửu…… Hẳn đang hiếm khi kinh ngạc một lần đi, đúng không?
Lục Tiểu Phụng liền cười càng khoa trương, ria mép run rẩy lợi hại, hắn đi nhanh vào nam thư phòng, cao giọng nói:“Bạch Vân thành chủ không theo tặc, ngược lại tiến đến cứu giá .” Hắn nói xong, chắp tay với Hoàng đế, cười nói:“Bệ hạ, phản tặc đã hiện hình, xin bệ hạ niệm tình thảo dân trung quân ái quốc, đặc xá lần trước ta tự ý xông vào cấm cung đi.”
Dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người, Lục Tiểu Phụng nói thực tùy ý, mà như đang nói đùa, Hoàng đế cũng chẳng bực chút nào, cười dài nhìn hắn, nói:“Như thế rất tốt, trẫm liền không cần thưởng cho ngươi, coi như lấy công chuộc tội đi.”
Hoàng đế và Lục Tiểu Phụng tùy ý nói chuyện như vậy, mặt phụ tử Nam Vương đều xanh mét, hai người họ lúc này đã bị Ngự Lâm quân áp chế quỳ xuống, Nam Vương thế tử hơi ngẩng đầu lên, trước nhìn “Bạch Vân thành chủ” đứng bên người hắn, sau lại nhìn Diệp Cô Thành cùng vào với Tây Môn Xuy Tuyết, cắn răng nói:“Hai người các ngươi…… Đến tột cùng ai là thật?”
Hoàng đế cũng cảm thấy hứng thú nhìn hai Bạch y nhân giống nhau như đúc. “Bạch Vân thành chủ” lúc nãy đi theo bên người Nam Vương thế tử cười khẽ một tiếng, vươn tay vén lên, liền bỏ dịch dung, lộ ra tướng mạo vốn có của hắn, trước mắt mọi người đều bừng sáng — Cung Cửu lúc này mặc bạch y của Diệp Cô Thành, không chỉ tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, hơn nữa khí thế bản thân hắn nửa điểm cũng không thua Diệp Cô Thành thân là Kiếm Thánh, khiến người nhịn không được tâm sinh tán thưởng.
Bất quá, Cung Cửu lộ hình dáng chói lọi như vậy, nếu là ngày thường không có chỗ so sánh thì thôi, lúc này Hoàng đế và Nam Vương thế tử đều tại đương trường, mọi người chợt nhìn, liền đột nhiên phát giác: dung mạo của Cung Cửu cũng có vài phần giống Hoàng đế và Nam Vương thế tử.
Hoàng đế hiển nhiên cũng phát hiện , hắn nao nao, liền hỏi:“Ngươi là người nào?”
Cung Cửu cung kính hành lễ, oang oang đáp:“Tội thần Thái Bình vương thế tử.”
Hoàng đế và Nam Vương phụ tử đều cảm thấy bất ngờ, gắt gao nhìn chằm chằm Cung Cửu; Lục Tiểu Phụng và bọn Diệp Cô Thành sớm biết nội tình cũng kinh ngạc không thôi, không biết Cung Cửu vì sao lại nói ra.
Hoàng đế lại hỏi:“Ngươi vì sao đến đây?” Cung Cửu nhìn không chớp mắt, cúi đầu nói:“Vì cứu giá mà đến.”
Biểu tình của Hoàng đế dịu đi rất nhiều, hỏi lại:“Ngươi đã phạm tội gì?” Cung Cửu đáp:“Tội thần quanh năm không về vương phủ, đến nỗi gia phụ tìm người thay thế diện thánh, phạm vào tội lớn khi quân.”
Hoàng đế thản nhiên nói:“Nếu thế, trẫm cũng ban cho ngươi lấy công chuộc tội.”
Cung Cửu khẽ lắc đầu nói:“Mong bệ hạ minh giám, công cứu giá lần này không chỉ một mình ta, không thể xá trong tội khi quân.” Hoàng đế hơi kinh ngạc, nói:“Vậy ngươi muốn thế nào?”
Cung Cửu nghiêm mặt nói:“Nếu bệ hạ giáng tội thần thành thứ nhân, mới có thể bù lại được.” Hoàng đế ngạc nhiên nói:“Hà tất chứ? Trẫm vốn không trách tội ngươi.”
Cung Cửu cười nhẹ nói:“Được bệ hạ đồng cảm, thần đệ khắc sâu trong lòng, nhưng lòng ta tại giang hồ, không muốn ở lâu trong vương phủ, thỉnh bệ hạ thành toàn.”
Hoàng đế giật mình, trải qua chuyện Nam Vương phủ tạo phản, hắn vốn sinh nghi ngờ với nhóm đường huynh đệ của mình, hành vi vừa rồi của Cung Cửu đúng lúc khiến Hoàng đế thư thái, yên tâm, vì thế hắn cũng cười, cười thực ôn hòa, nói:“Ngươi đã không muốn quyền thế, trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi, liền đặc chuẩn ngươi đi khắp giang hồ, không để ý thế sự, không lên chầu bái lễ, nhưng Thái Bình vương phủ còn phải do ngươi Thừa Tự, chuyện giáng thành thứ dân cũng không tất nhắc lại.”
Cung Cửu cười nói:“Đa tạ bệ hạ.” Việc này vốn đã giai đại hoan hỉ, nhưng Cung Cửu lại đế thêm một câu:“Nhưng đời này thần đệ không thể cưới vợ sinh con, trách nghiệm Thừa Tự này sợ là không thể đảm đương .”
Diệp Cô Thành nghe nói như thế liền tâm thấy không ổn, y thật hận không thể lập tức xông lên bịt miệng Cung Cửu a ! Thế nhưng dưới tình huống này, Cung Cửu cũng có thể coi như đang “Ngự tiền tấu đối” , Diệp Cô Thành thật sự hữu tâm vô lực…… Dưới ánh mắt bất đắc dĩ của y, Hoàng đế đã mở miệng hỏi:“Đây là cớ gì?”
Cung Cửu nghiêm túc mà nhận chân nói:“Chỉ vì thần đệ trước kia đã tự ý làm chủ, gả làm vợ cho Bạch Vân thành chủ.” hàm nghĩa sâu trong lời này là: Hoàng đế ngươi vừa đùa giỡn nam nhân của ta đó, tuy đó là ta dịch dung !
“……”tất cả mọi người vây xem hóa đá, Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết ngược lại thực cảm khái dũng khí của Cung Cửu.
Hoàng đế lặng im một lát, lúc này mới cười than một tiếng, nói:“Nguyên lai ngươi là vì lam nhan mà khom lưng a……” Nói xong hắn nhìn về phía Diệp Cô Thành, cười tiếp:“Bạch Vân thành chủ, lần này nhờ có ngươi bóc trần chuyện Nam Vương phủ mưu nghịch, không bằng trẫm liền tứ hôn cho các ngươi, được chứ?”
Diệp Cô Thành bình tĩnh nói:“Nhận được thiên ân, không cần khoa trương như thế.” Y lúc này còn có thể bình tĩnh, cả bản thân Diệp Cô Thành cũng hiểu thực bất khả tư nghị — bởi vì vừa rồi y bỗng hiểu được, nguyên lai thế giới này của y cũng không bình thường, chỉ là từ trước đến nay y không phát hiện ra mà thôi !
Hoàng đế sáng tỏ gật đầu, nói:“Vậy y theo lời ngươi, bất quá vô luận thế nào, đường đường hoàng thất đích duệ cũng không thể vụng trộm cả đời, trẫm sẽ phái người đem của hồi môn hòa lễ vật chúc mừng đến Phi Tiên đảo .”
“……” Diệp Cô Thành đầy mặt ngây ngốc, không lời nào để nói. Cung Cửu hiếm khi thành tâm thành ý nói với Hoàng đế:“Tạ bệ hạ long ân !” Nếu Hoàng đế đã nói thế, hắn liền đại nhân đại lượng, không để ý chuyện Hoàng đế “Lại” đùa giỡn Diệp Cô Thành.
Mọi người bước chân mơ màng rời cung, đêm trăng tròn này quả thực như một giấc mộng đầy kích thích! quyết chiến hủy bỏ, Nam Vương tạo phản, còn có thế tử nào đó “Gả cho” Bạch Vân thành chủ kia…… Nhớ đến đây, nhóm người có uy tín danh dự trong chốn giang hồ này đều âm thầm lau mồ hôi, sau đó giả cười cáo biệt bọn Lục Tiểu Phụng, liền bay đi nhanh như chớp.
Mấy vạn lượng bạc này, tựa hồ xài cũng đáng a.
Tây Môn Xuy Tuyết chỉ để lại một câu “Hiền phu thê Thành chủ rảnh rỗi đến Vạn Mai sơn trang chơi”, liền thong thả về nhà bồi lão bà, tiện thể chuẩn bị làm phụ thân luôn.
Lục Tiểu Phụng cười như trộm nháy mắt vài cái với Cung Cửu và Diệp Cô Thành, liền cùng Tư Không Trích Tinh kề vai sát cánh, líu ríu đi xa .
Dưới ánh trăng óng ánh, hai người yên lặng không nói gì trở lại chỗ ở, mắt thấy Cung Cửu vẫn vẻ mặt thản nhiên, Diệp Cô Thành rốt cục nhịn không được nói:“Ngươi luôn thích tự chủ trương như vậy?” Y và Cung Cửu vốn không có quan hệ gì, nay lại gần như sáng trưng, người nên biết đều biết Thái Bình vương thế tử là phu nhân của Bạch Vân thành chủ…… Tuy Cung Cửu quả thật giúp y giải quyết một đại phiền toái, Diệp Cô Thành cũng nguyện ý lĩnh tình này, cũng không có nghĩ là y sẽ lấy thân báo đáp a? !
Cung Cửu hơi cười khổ nói:“Hoàng đế đã nhìn ra manh mối từ dung mạo của ta, nếu không nhận, lại tăng thêm hậu hoạn, ta chỉ nhất thời nảy lòng tham……”
Diệp Cô Thành căn bản không tin, cười lạnh nói:“Gả cho ta cũng là nhất thời nảy lòng tham?”
Cung Cửu vô tội nói:“Ta vốn là phu nhân của Bạch Vân thành chủ, cũng không nói dối……” Mắt thấy sắc mặt Diệp Cô Thành đã dần xanh, Cung Cửu mới giải thích:“Ta nói như vậy chỉ vì xóa bỏ nghi ngờ Hoàng đế đối với ta, vĩnh viễn giải quyết chuyện phiền toái này mà thôi.” Nói xong hắn đầy mặt chân thành nghiêm mặt nói:“Trước đây ngươi ta đều rơi vào hỗn loạn, cho nên coi nhau như minh hữu, ta tự nhận tận tâm tận lực với thành chủ, cũng không cầu hồi báo, chẳng lẽ thành chủ lại không muốn lấy chút hư danh tương trợ ta sao?”
Diệp Cô Thành cơ hồ sắp bị Cung Cửu bức điên, còn không cầu hồi báo, chỉ là hư danh hả…… Y thật sự bất đắc dĩ, gặp một người da mặt dày như vậy, cho dù Diệp Cô Thành là Kiếm Thánh, y cũng không có cách. Bất quá nghĩ lại, kỳ thật y vốn không có người trong lòng, càng không có ý đón dâu, Cung Cửu này cũng không khiến y chán ghét, Diệp Cô Thành an ủi bản thân như vậy một phen, dứt khoát liền “Phá quán tử phá suất”, tùy Cung Cửu đi.
Diệp Cô Thành lãnh đạm liếc Cung Cửu một cái, dứt khoát lưu loát xoay người trở về phòng; Cung Cửu cũng không có tâm tư muốn đuổi kịp, vị Bạch Vân thành chủ này vốn không phải người trong lòng hắn, Cung Cửu nể “Tình” mới giải quyết một đống phiền toái này, tự nhận cũng coi là “Hết lòng quan tâm giúp đỡ” rồi…… Đang nghĩ như vậy, trước mắt Cung Cửu bỗng đen lại, còn chưa không kịp nghĩ nhiều, liền lập tức mất đi tri giác.
Đương Cung Cửu tỉnh táo lại, vừa mở mắt liền thấy căn phòng bài trí quen thuộc — hắn cư nhiên cứ như vậy mà về tẩm cung Hoàng đế, còn nằm trong lòng hoàng hậu nhà hắn!
Đây thật là kinh hỉ khổng lồ, dưới ánh mắt không hiểu ra sao của Diệp Cô Thành, Cung Cửu lật người xuống giường, vui vẻ nhảy dựng lên, hô lớn:“A Thành A Thành ta đã về rồi !”
Diệp Cô Thành cũng thật vui vẻ, nhưng y còn chưa kịp nói chuyện, Cung Cửu liền “Tê” một tiếng, kinh ngạc một lát, Cung Cửu đầy mặt không biết cớ sao nói:“Vì sao ta thụ trọng thương thế này……” Nói xong hắn phản ứng ngay, vẻ mặt u oán nhìn về phía Diệp Cô Thành, nói:“Còn nữa, vừa rồi ngươi vì sao lại ôm…… Hắn? !”
Cung Cửu nói như vậy , lại cọ đến bên người Diệp Cô Thành, gắt gao ôm lấy y, lẩm bẩm nói:”Gia hỏa kia thua xa ta, A Thành ngươi không thể di tình biệt luyến a…… Hơn nữa, một Cung Cửu khác không phải ta a……”
Diệp Cô Thành vỗ vỗ cái đầu xù của Cung Cửu, cười nhẹ nói:“Ta vừa rồi chỉ đang giúp hắn bôi thuốc thôi, ngươi chớ để nghĩ nhiều.”
“A Thành, ta rất nhớ ngươi……” Cung Cửu lập tức thuận theo, thấp giọng lẩm bẩm nói. Diệp Cô Thành thoáng dừng một chút, cũng đáp lại:“Ta cũng thế.”
Mắt Cung Cửu sáng bừng, ôm eo Diệp Cô Thành lộn lên giường, cọ cọ lại sờ sờ , ý tứ quá rõ. Bất quá Diệp Cô Thành lại bình tĩnh, y thản nhiên nói:“Ngươi thụ trọng thương.”
Cung Cửu không chút để ý, vươn tay liền cởi quần áo, cười nói:“Không vướng bận.” Nhưng Diệp Cô Thành lại hơi đẩy hắn ra, nói:“Chướng mắt.”
Biểu tình của Cung Cửu bị kiềm hãm, cúi đầu nhìn băng vải trên người hắn, còn có vết roi nhợt thật sâu lỏa lồ kia…… Sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cắn răng nói:“A Thành ngươi…… Ngươi nhịn không được hung tàn quất hắn một trận đấy à?” Cung Cửu sờ sờ băng vải, vết thương này sâu đến vào xương a…… Lấy độ bình tĩnh của A Thành nhà hắn, phải thụ kích thích lớn bao nhiêu mới làm thế a? !
Diệp Cô Thành lắc lắc đầu, nói:“Không phải ta, vết thương trước khi ta trở về.”
Mặt Cung Cửu nhất thời đen lại, hắn nghiến răng nghiến lợi một phen, lúc này mới u ám nở nụ cười, nói:“A, ta còn giải quyết nhiều phiền toái như vậy cho họ, họ lại hồi báo chúng ta như vậy!” Nói xong hắn chớp mắt, lại khẽ thở ra, nói:“May mắn còn để lại Mục thúc và Sa Mạn chưa giải quyết, cùng tử lão nhân sư phụ kia…… Cũng đủ bọn họ phiền não rồi, hừ, nói chung cũng không lỗ hết vốn a !”