Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Túy.
Sơ Ảnh bồi thường bản thân mình cho Tây Môn Xuy Tuyết? Bồi thường như thế nào?
Chuyện này cứ quanh quẩn trong lòng Hoa Mãn Lâu rất lâu, khiến cho cả ngày Trung Thu y cũng không mấy vui vẻ.
Đương nhiên Hoa Như Lệnh nhìn ra được con mình không yên lòng, nhưng không hỏi ra được chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là hỏi người ông không thuận mắt nhưng dạo gần đây đã đỡ hơn chút – Cơ Lang.
“Y đang nghĩ đến chuyện của Tây Môn Xuy Tuyết và Sơ Ảnh.”
Hai người họ có thể có chuyện gì? Hoa Như Lệnh không nghĩ ra vì vậy tự nhiên mà nghĩ đến trận quyết đấu của Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành, chỉ cho rằng Hoa Mãn Lâu đang lo lắng chuyện này.
“Thất Đồng à, nếu ngươi lo lắng bằng hữu mình thì cứ đi xem đi, huống hồ có thể thấy hai tuyệt thế kiếm khách tỷ thí cũng là một chuyện may mắn, đúng lúc dạo này đại ca ngươi nhận được ý chỉ của thánh thượng kêu nó quay về kinh thành làm quan, ngươi đến chỗ nó ở tạm một thời gian, tiện thể giúp ta xử lý chút chuyện buôn bán ở kinh thành, thế nào?”
Kể từ khi biết mắt của Hoa Mãn Lâu đã khỏi, Hoa Như Lệnh bắt đầu giao vài chuyện cho y làm, năng lực của đứa con trai này vô cùng đáng tin, trước đây không giao cho y là vì lo lắng mắt y không tốt, tập trung tinh thần quá mức sẽ khiến bản thân mệt mỏi, hiện tại không cần phiền não những chuyện này nữa.
Tuy không thích Cơ Lang, nhưng hiện tại Hoa Như Lệnh đang dùng thuốc hắn đưa cho, biết hiệu quả của thuốc kia, lại thấy Thất Đồng đã nhiều ngày không gặp thần sắc càng ngày càng tốt lên, thì càng tin rằng hắn có thể chăm sóc tốt cho Thất Đồng.
Hoa Mãn Lâu cũng thật sự rất lo cho Sơ Ảnh, vì vậy nghe Hoa Như Lệnh nói xong, liền đồng ý.
Cho nên sau khi rời khỏi Hoa gia, Hoa Mãn Lâu và Cơ Lang liền hướng đến kinh thành, cách ngày tháng vẫn còn xa, với lại, Cơ Lang cũng đã nói Tây Môn Xuy Tuyết và Sơ Ảnh vẫn chưa ra khỏi Vạn Mai sơn trang mà, cho nên họ không cần phải đi vội, chỉ vừa đi vừa du ngoạn đến kinh thành.
Hàng Châu khá gần kinh thành, đoạn đường này họ dây dưa trì hoãn, nhưng đến cuối tháng cũng đã vào kinh thành.
Lúc này anh cả Hoa gia – Hoa Thịnh Lâu – đã được hoàng đế cho ở lại trong kinh, đảm nhiệm chức Hộ bộ Tả thị lang(). [ () Hộ bộ Tả thị lang: Hộ bộ là tên gọi của một cơ quan hành chính thời kỳ phong kiến tại một số quốc gia Đông Á như Trung Quốc, Việt Nam v…v… Hộ bộ tương đương với Bộ Tài chính ngày nay. Vị quan đứng đầu Hộ bộ là Thượng thư cấp bậc tam phẩm, giúp việc cho Thượng thư là Tả thị lang và Hữu thị lang cấp bậc tứ phẩm. Để tìm hiểu thêm thì vào đây. ]
Vừa đến Hộ bộ, Hoa Thịnh Lâu đã bận đến ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, nhưng hắn vẫn cố rút ra thời gian, tới đón Hoa Mãn Lâu và Cơ Lang.
Hai người đến phủ Hoa thị lang, thê tử Hoa Thịnh Lâu, cũng là đại tẩu của Hoa Mãn Lâu – Cảnh thị() – đương nhiên là phải tiếp đãi nhiệt tình. [ () thị: ở đây chỉ người vợ trong nhà, “Cảnh” là họ của vợ anh cả tiểu Thất. ]
Cảnh thị Hoa gia chắc là từ chỗ Hoa Thịnh Lâu biết được chuyện gì, tuy ánh mắt nhìn bọn họ đôi khi có chút kì quái, nhưng không có ác ý, thậm chí còn thận trọng cảm ơn Cơ Lang đã giúp đôi mắt Hoa Mãn Lâu sáng lại.
Cảnh thị thu xếp cho họ ở một sân riêng, đẹp đẽ thanh tịnh, bài trí bên trong đều là dựa theo sở thích của Hoa Mãn Lâu, hạ nhân hầu hạ cũng không nhiều lời, mà nàng cũng không chuẩn bị nơi ở khác cho Cơ Lang, hai người họ đều ở chung một sân, để họ tùy ý ở chung phòng hay là tách ra.
Đương nhiên là Hoa Mãn Lâu sẽ ở chung với Cơ Lang, nếu đã thích nhau muốn ở bên nhau, đương nhiên y sẽ không giấu giếm quan hệ đôi bên.
Hơn nữa, có Cơ Lang ở đây, Hoa Mãn Lâu mới cảm thấy mình có thể ngủ ngon, được vây trong hương hoa lan nhàn nhạt, nằm mơ cũng không còn gặp phải ác mộng từ lâu rồi.
Hoa Mãn Lâu thích cuộc sống như vậy.
Hoa Mãn Lâu biết Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành quyết đấu tuyệt đối sẽ chấn động giang hồ, nhưng y không ngờ cơn chấn động này lại ảnh hưởng lớn đến vậy.
Hoa Thịnh Lâu bề bộn công việc không thể bồi Hoa Mãn Lâu đi dạo xung quanh, mà con của hắn đang đọc sách ở Quốc Tử Giám cũng không có thời gian, còn Cảnh thị và con gái của nàng đều là nữ quyến, đương nhiên là không thích hợp đi cùng, cho nên Hoa Mãn Lâu và Cơ Lang liền dẫn theo Hoa Thanh – cậu bé hầu cận bên người Hoa Thịnh Lâu – đi dạo xung quanh.
Lần đi ra ngoài này, liền phát hiện bầu không khí vô cùng kì lạ.
Nơi dưới chân thiên tử phải là rất thái bình, nhưng họ chỉ ra ngoài đi dạo trên đường một chút, đã thấy người giang hồ mang theo binh khí đao kiếm, quán rượu quán trọ cũng không thấy thiếu bóng dáng họ, cả kinh thành đều có bầu không khí giương cung bạt kiếm kì lạ.
“Trong kinh thành nhiều người giang hồ vậy, không lẽ triều đình cũng không quản lý sao?” Hoa Mãn Lâu tự lẩm bẩm. Dưới chân thiên tử lại có nhiều nhân sĩ giang hồ vi phạm pháp lệnh, rối loạn kỷ cương như vậy, chắc chắn là ai cũng không thể yên tâm đi?
Hoa Thanh nghe thấy lời y, thấp giọng trả lời: “Thất công tử nói đúng, triều đình đương nhiên muốn quản lý, nhưng họ cũng không quản lý được rồi, người xem, Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành muốn quyết đấu ở Tử Cấm Đỉnh, đương kim hoàng thượng cũng không nói gì, huống chi là những người này chỉ đi lại trong kinh thành?”
Tử Cấm Đỉnh, nơi ấy chính là trên đỉnh đầu hoàng đế đó, đây không phải cũng mang ý nghĩa “Động thủ trên đầu thái tuế” sao? Ngay cả hoàng đế cũng không có ý kiến, những người khác lại có thể làm được gì? Nói tới nói lui cũng là vì tính khí hoàng thượng quá nhu nhược.
Hoa Mãn Lâu nghe vậy, im lặng không nói.
Lúc này, Cơ Lang mở miệng nói: “Nếu quan tâm thì tìm một chỗ ngồi xuống nghe ngóng tin tức đi.”
Hoa Mãn Lâu gật đầu, vừa định kêu Hoa Thanh dẫn đường, liền thấy y lanh lợi nói: “Thất công tử, Cơ công tử, phía trước không xa có một quán rượu Xuân Hoa, là một quán nổi tiếng trong kinh thành, có người nói Diệp Cô Thành cũng hay đến đó uống rượu, cho nên dạo này quán rượu Xuân Hoa ngày nào cũng đông khách, vào đó đều là người trong giang hồ.”
Thời gian ước định so kiếm của Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết vốn là tháng , cho nên lúc này Diệp Cô Thành vẫn ở trong kinh thành chờ đến tháng cũng không có gì lạ.
Hoa Mãn Lâu vỗ quạt vào tay, “Chỗ đó cũng tốt, đi trước dẫn đường đi.”
Hoa Thanh đáp lại một tiếng, liền dẫn hai người họ đến quán rượu Xuân Hoa.
Cửa chính của quán rượu Xuân Hoa mở ở lầu hai, vào quán cần phải leo lên thềm đá, ba người đi lên thềm đá, đến trước cửa quán, quả nhiên thấy quán rượu lớn vậy mà lại chật ních người, đều là một đám nhân sĩ giang hồ.
Người giang hồ bên trong đều cảnh giác, vừa thấy khách đến liền quan sát một hồi, thấy hai người phía trước ăn mặc thuộc dạng công tử nhà giàu, phía sau còn đi theo một nhóc sai vặt, không quen mặt, liền không thèm để ý tới nữa.
Tiểu nhị lại đây dẫn họ vào quán ngồi, Hoa Mãn Lâu không gọi rượu, chỉ gọi mấy món ăn sáng, cũng không cần Hoa Thanh hầu hạ, bảo y ngồi xuống bàn bên cạnh, cũng gọi chút thức ăn.
Tuy đến quán rượu không uống rượu có hơi kỳ quái, nhưng có buôn bán là tốt rồi, tiểu nhị nghe theo rồi đi xuống.
Đợi đến khi thức ăn mang lên, Hoa Mãn Lâu chú ý lắng nghe đối thoại của người xung quanh, nhanh chóng biết được nguyên nhân tại sao kinh thành lại náo nhiệt như vậy.
Ở bàn gần đó có một nhân sĩ giang hồ mặc áo xanh nói với bạn của gã: “Ta vừa nghe được một chuyện.”
Người uống rượu với gã hỏi: “Chuyện gì?”
“Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành so kiếm…”
Vừa nghe câu này, bạn của gã không nhịn được ngắt lời gã: “Chuyện này chúng ta biết từ lâu rồi, mọi người không phải vì chuyện này mới đến đây sao?”
Người áo xanh nói câu trước vỗ bàn một cái, bực bội nói: “Đừng ngắt lời ta, ta còn chưa nói hết mà!”
Bạn của gã bất đắc dĩ nâng chén rượu về phía gã: “Được được, ngươi nói ngươi nói!”
Người nọ lúc này mới hài lòng nói tiếp: “Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành so kiếm, không phải có rất nhiều người trên phố đặt cược bọn họ ai thắng ai thua ư? Lúc ta ở trong sòng bạc đặt tiền cược, nghe nói Lý Yến Bắc thành Bắc và Đỗ Đồng Hiên thành Nam đánh cược với nhau.”
Người bạn uống rượu bĩu môi: “Chuyện này có gì kì lạ? Địa bàn hai người họ chiếm nửa cái kinh thành, xưa nay bất hòa, ngày tháng trước đây không lâu đã muốn đánh cược rồi mà? Kết quả bởi vì Tây Môn Xuy Tuyết dời ngày nên tiền đặt cược này mới không thành.”
“Đánh cược không có gì ngạc nhiên, nhưng ngươi có biết họ cược cái gì không?” Người nọ thần thần bí bí hỏi.
“Đánh cược cái gì?” Bạn uống rượu nảy sinh lòng hiếu kỳ, không chỉ có gã, toàn bộ người trong quán nghe thấy vậy đều yên tĩnh lại nghe người áo xanh nói.
“Bọn họ đó, tiền đặt cược lớn kinh, nói ra hù chết mấy người!” Người áo xanh nhìn tất cả mọi người đang nhìn về phía mình, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực.
“Ngươi cũng đừng có ‘thừa nước đục thả câu’ nữa, nói đi, tiền đánh cược của họ là gì?”
“Họ đánh cược vạn lượng hoàng kim và toàn bộ địa bàn của họ!”
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức kêu lên, “Tiền đặt cược lớn vậy! Hai người kia thật là khí khái.”
“Ôi, ngươi biết họ đặt ai không?”
“Lý Yến Bắc đặt Tây Môn Xuy Tuyết thắng, Đỗ Đồng Hiên lại đặt Diệp Cô Thành.”
“Không phải phần thắng của Đỗ Đồng Hiên lớn hơn sao? Ta nghe nói hiện nay trên giang hồ đều nói Tây Môn Xuy Tuyết sợ Diệp Cô Thành mới trốn đi.”
Lời này vừa nói ra thì nghe được một tiếng sặc của Hoa Mãn Lâu, có hơi buồn cười.
Tây Môn Xuy Tuyết tên kia mà biết sợ ai? Xem ra Sơ Ảnh rước lấy không ít phiền phức cho hắn.
Hành động đột ngột của Hoa Mãn Lâu khiến hai người đang nói chuyện liếc mắt nhìn chút, để ý thấy không có gì hay, tiếp tục nói chuyện.
“Cho nên, họ còn đặt cược một điều, nếu Đỗ Đồng Hiên thua, sẽ bổ sung thêm vạn lượng hoàng kim!”
“Người giàu có đúng là người giàu có, vung tay sảng khoái, nếu ta có nhiều tiền vậy thì tốt rồi.”
“Vậy đến sòng bạc đặt cược là được, tuy không thể có nhiều vậy, chẳng lẽ không kiếm được một số tiền?”
“Ngươi nói đúng! Ta đây đi ngay!” Đa số người trong giang hồ đều hơi bị bệnh động kinh, người kia nói dứt lời liền chạy đi.
“Oáp, ngươi chưa trả tiền rượu nè! Đáng giận lại bị tên này ăn chực một bữa!” Người áo xanh ném bạc đuổi theo.
Hoa Mãn Lâu nghe đến đây, cũng biết được không ít chuyện, liền nói với Cơ Lang: “Chúng ta cũng về thôi, bây giờ trong kinh thành cũng không có trò gì vui.”
“Ừ.”
~OoO~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tui thể hiện câu chuyện có vẻ còn một đoạn rất dài, phần sau bắt đầu viết Sơ Ảnh và Tây Môn Xuy Tuyết cùng với Lục Tiểu Phụng và CP của hắn ~