Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Túy.
Chuyện Lục Tiểu Phụng tiến cung gặp vua xem như thuận lợi, tuy Nam Bình vương phủ biết hiện tại Lục Tiểu Phụng ở tại Hoa phủ nhưng Hoa Thịnh Lâu là quan viên vừa hồi kinh, mỗi ngày đều bị hoàng thượng triệu kiến hỏi han, cho nên chuyện hắn đệ trình sổ gấp cũng không khiến cho người ta chú ý. Với lại, tuy trong cung có nội ứng của Nam Bình vương phủ nhưng Lục Tiểu Phụng cũng không phải đi gặp trắng trợn vầy, hắn tìm Tư Không Trích Tinh, sau khi nhờ y dịch dung giúp mình một chút rồi mới len lén đi gặp đương kim thánh thượng.
Hoàng thượng rất coi trọng chuyện Lục Tiểu Phụng kể lại, không có vị hoàng đế nào là không coi trọng giang sơn của mình, cho nên dù Lục Tiểu Phụng không đủ bằng chứng, y cũng sẽ không thờ ơ bỏ mặc, tùy ý để chúng tiếp tục hoành hành.
“Hoàng thượng, không bằng chúng ta để cho Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết tỷ thí ở chỗ khác đi? Suy cho cùng trong hoàng thành không phải những người không có nhiệm vụ thì có thể vào được, nếu sơ ý chút để bọn xấu trà trộn vào, hoàng thượng và hậu cung đều sẽ gặp nguy hiểm.” Tuy nơi quyết định tỷ võ không phải ở phía sau cung, nhưng vẫn có nguy hiểm, đặc biệt là đối với hoàng thượng, bởi vì trong thiên hạ này người giang hồ muốn thấy phong thái hai đại kiếm khách so kiếm có thể nói là nhiều vô số kể.
“Nếu trẫm đã đáp ứng rồi thì không thể lật lọng.” Hoàng thượng cau mày, tuy y cũng cảm thấy quyết định này của mình có chút lỗ mãng, nhưng cũng đã đến nước này, lại không thể thay đổi, lập tức, y liền nói với Lục Tiểu Phụng: “Lục Tiểu Phụng, trẫm vốn kêu người chuẩn bị năm mảnh vải dự định kêu người phân phát cho những người được phép đến đây xem cuộc chiến, chuyện này giờ sẽ do ngươi phụ trách, nếu ngươi đã đến đây thì chút nữa hãy đến chỗ thống lĩnh cấm vệ quân – Ngụy Tử Vân – để lấy đi.”
Năm mảnh vải, điều này chứng tỏ chỉ có năm người có thể xem cuộc chiến, Lục Tiểu Phụng gật đầu, đáp ứng chuyện này.
Hoa Thịnh Lâu lại nói: “Hoàng thượng, vi thần nghĩ nếu trong cung có nội ứng của Nam Bình vương phủ, chỉ e rằng, đến lúc đó người đến xem cuộc chiến cũng không chỉ năm người.”
Hoàng thượng trầm ngâm trong chốc lát, cũng cảm thấy rất có lý: “Chỉ tiếc bây giờ thời gian quá ngắn ngủi, trẫm cũng không biết rốt cuộc kẻ nào là nội ứng, chỉ có thể cẩn thận nhiều hơn, Lục Tiểu Phụng, chuyện năm mảnh vải này ngươi phải chú ý nhiều chút, tuyệt đối không được xảy ra sơ xuất.”
Vì Diệp Cô Thành, Lục Tiểu Phụng đương nhiên là phải đáp ứng chuyện này, sau khi ba người trò chuyện phiếm một chốc, Hoa Thịnh Lâu liền cáo lui, đương nhiên Lục Tiểu Phụng cũng tránh người rời khỏi, chỉ để lại hoàng thượng tự hỏi một mình, một lát sau bắt đầu an bài.
Lục Tiểu Phụng vừa rời khỏi hoàng cung liền đi đến chỗ Ngụy Tử Vân lấy mảnh vải.
“Nếu mấy mảnh vải này bị làm giả thì sao?”
“Không thể.” Ngụy Tử Vân quả quyết nói: “Đoạn vải này là tơ lụa cống phẩm chỉ có trong hoàng cung mới có, bên ngoài tuyệt đối không có.”
Nếu là thứ trong cung, vậy không phải càng dễ bị làm giả hay sao? Lục Tiểu Phụng chợt nghĩ, lôi kéo Ngụy Tử Vân đến góc, thì thầm vài câu.
Ngụy Tử Vân nghe xong, gật đầu, “Ngươi nói có lý lắm, đến lúc đó ta sẽ tự mình đi kiểm tra.”
“Vậy ta đi trước.”
Rời khỏi hoàng cung, Lục Tiểu Phụng dùng tốc độ nhanh nhất quay về Hoa phủ, đúng lúc này Hoa Mãn Lâu và Cơ Lang cũng trở về, còn dôi ra Sơ Ảnh mê chơi đi về cùng, còn về phần Tây Môn Xuy Tuyết, hắn muốn chuẩn bị cho cuộc chiến, cũng không định ra khỏi cửa.
“Tiểu Phụng nhi, ngươi cầm mấy mảnh vải này làm gì?” Sơ Ảnh nhìn thấy Lục Tiểu Phụng đã lâu không gặp cũng rất là vui vẻ, sau khi y xuống trần thì Lục Tiểu Phụng là người chơi vui nhất cũng hợp với y nhất.
“Cái này là ta lấy ra từ trong cung, họ bảo ta phân phát cho những người xem chiến, vừa lúc, không phải là các ngươi muốn đi sao? Mỗi người một cái.” Sau khi Lục Tiểu Phụng ngồi xuống, liền bắt đầu rút mảnh vải ra, đầu tiên là xé một góc, lại cầm bút lông viết viết vẽ vẽ một chút ở phía trong.
Sơ Ảnh tiến tới nhìn, cười phụt một tiếng, “Tiểu Phụng nhi, ngươi đang vẽ gà con sao?”
Hoa Mãn Lâu cũng nhìn qua, cười theo, kĩ xảo hội họa của Lục Tiểu Phụng hơi tệ, một vòng tròn lớn xen vòng tròn nhỏ, phía trước gần sát vòng tròn nhỏ có một cái sừng, dưới vòng tròn lớn thêm vài nét bút giống như hai cái chân, phía sau vòng tròn lớn lại thêm một cái sừng nhọn, đơn giản đây không phải là một con gà con sao.
Lục Tiểu Phụng tức giận nhìn y một cái: “Ta cũng đâu phải là người đọc sách, có thể vẽ ra vầy đã là không tệ rồi.”
Tuy nói vậy nhưng Sơ Ảnh vẫn cười nửa ngày mới ngừng lại, Hoa Mãn Lâu cũng không khoa trương đến vậy, cười hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Nghe Ngụy Tử Vân nói mấy mảnh vải này là tơ lụa trong cung, ta lo lắng có người làm giả, liền nói với hắn mình sẽ vẽ vài thứ ở bên trong, với lại cũng sẽ do ta đưa cho người khác trong buổi tối, cho nên họ sẽ không chuẩn bị được.”
Hoa Mãn Lâu gật đầu, “Vậy ngươi muốn đưa cho ai?”
“Bốn người chúng ta có bốn mảnh, còn một mảnh ta định đưa cho Lý Yến Bắc.” Suy cho cùng Lý Yến Bắc cũng đặt cược Tây Môn Xuy Tuyết, đương nhiên là sẽ có một phần, mấy thứ này đưa cho những người khác thì hắn không yên tâm.
“Ta cũng không cần, đêm nay ta làm kiếm cho Tây Môn Xuy Tuyết.” Sơ Ảnh lắc đầu.
“Làm kiếm?” Lục Tiểu Phụng nghi hoặc, có ý gì.
Hoa Mãn Lâu ở cạnh giải thích giúp chút, Lục Tiểu Phụng vừa nghe, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là mừng rỡ, “Ta vốn lo lắng Diệp Cô Thành trong lòng chỉ muốn chết, nếu ngươi đi, vậy y sẽ không chết, đúng không?”
Tuy nghe Lục Tiểu Phụng nói vậy khiến Sơ Ảnh cảm thấy tổn hại uy danh của mình, nhưng y vẫn gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, ta không có cách nào đả thương người khác, thật xin lỗi ngươi!”
“Sao lại xin lỗi chớ, không có lỗi là đằng khác, trên thiên hạ này đâu có thanh kiếm nào có thể so sánh được với ngươi?” Giọng Lục Tiểu Phụng mang theo ý lấy lòng, có ý đồ dỗ Sơ Ảnh phấn chấn.
Sắc mặt Sơ Ảnh lúc này mới hơi nguôi giận.
“Được rồi, nếu Sơ Ảnh đã không cần, mảnh vải cuối cùng này ngươi muốn đưa nó cho ai?”
Lục Tiểu Phụng vẫn chưa nghĩ ra, trước khi hắn suy nghĩ tường tận thì có hạ nhân đến nói, Lý Yến Bắc mời hắn qua phủ nói chuyện.
“Xem ra là có chuyện gì rồi, đúng lúc ta định đưa mảnh vải này cho hắn, giờ đi đưa luôn.” Lục Tiểu Phụng đưa hai mảnh vải cho Hoa Mãn Lâu và Cơ Lang, “Nếu tối nay ta vẫn chưa quay lại, gặp nhau trước cửa cung.”
“Ừ.”
Lục Tiểu Phụng chạy đi tìm Lý Yến Bắc, vốn muốn mời gã cùng đi xem trận quyết đấu tối nay, đến Lý phủ rồi lại phát hiện bầu không khí nơi này rất kì lạ.
Lý Yến Bắc là lão đại kinh thành thành Bắc, với lại sau cái chết của Đỗ Đồng Hiên, có thể nói gã đã nắm hầu hết các địa bàn trong kinh thành, hoàn toàn xứng đáng trở thành một lão đại đứng đầu trong giang hồ.
Mà nơi ở của người như vậy, phải là kiều thê mỹ thiếp, tôi tớ đầy đàn. Lần trước khi Lục Tiểu Phụng đến đây, người chiêu đãi hắn không phải là người vợ thứ mười ba mà Lý Yến Bắc sủng ái nhất sao.
Nhưng giờ, hắn đứng trước cửa gõ cửa nửa ngày cũng chẳng thấy người nào xuất hiện, nghiêng tai lắng nghe, bên trong im lặng, không có lấy một tiếng nói.
Trong lòng Lục Tiểu Phụng có dự cảm không lành, không cố kị lễ nghi gì nữa mà phi thân vào Lý phủ.
Chỉ thấy toàn bộ Lý phủ yên tĩnh một cách quái dị, Lục Tiểu Phụng đi nửa ngày cũng không thấy một bóng người, hắn hô vài tiếng cũng không có ai đáp.
Tìm kiếm trong phủ nửa ngày cũng không thấy ai, Lục Tiểu Phụng lại càng cảm thấy bất an hơn, hắn tìm thẳng đến phòng bếp, chỉ thấy trên bàn đặt một chén bánh ốc bơ, mùi hương thoang thoảng trong không khí, Lục Tiểu Phụng đưa tay sờ, chén đựng bánh ngọt còn hơi ấm, hiển nhiên là vừa làm xong cách đây không lâu.
Tuy không ăn, nhưng Lục Tiểu Phụng biết bánh ốc bơ này là do Âu Dương Tình làm, bởi vì chỉ có nàng thích nặn bánh ốc bơ mềm mềm đáng yêu. (Bánh ốc bơ là món bánh ngọt được làm từ bột mì không phải làm từ ốc thật.)
Không quan tâm đến phần bánh ngọt nữa, ánh mắt Lục Tiểu Phụng lướt nhìn tìm kiếm trong phòng bếp một lượt, đôi mắt Lục Tiểu Phụng dừng lại ở đống củi tại góc phòng.
Xốc đống củi lên, bên dưới lộ ra hai bóng người, là Lý Yến Bắc và Âu Dương Tình.
Sắc mặt hai người biến thành màu đen, hiển nhiên là do trúng độc, mà Lý Yến Bắc đã ngừng thở lâu rồi, chỉ có Âu Dương Tình mơ hồ có chút hơi thở.
Lục Tiểu Phụng lập tức điểm huyệt đạo của nàng, tạm thời ngăn chặn độc tính trong người nàng, xốc người lên, vận khinh công đưa người đi tìm người giải độc.