Lục Tổng Tháng Ngày Sau Xin Được Chỉ Giáo

chương 8: 8: sao để cô ta đi dễ dàng vậy chứ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô nghe hắn nói thế thì có chút bất ngờ, và cũng có chút cảm động.

Bao lâu mới thấy hắn nói được câu dễ nghe.

-Đồng tiểu thư, cô nói không phải cô lấy mà ai đó đã lấy tài liệu rồi để vào phòng của cô.

Vậy cô có thể nói tôi biết cô rời phòng làm việc lúc mấy giờ? Đi trong bao lâu? Có gặp ai khả nghi không?

-Tôi đã đi ăn trưa với bạn mình, tôi rời phòng lúc hơn 11 giờ và quay lại lúc hơn 2 giờ.

Lúc tôi về có cảm giác đồ đạc trong phòng bị động chạm.

Hình Vũ giọng chua ngoa nói cô

- Đồng tiểu thư , cô đi ăn trưa với bạn những 3 tiếng đồng hồ.

Bạn của cô không phải Thẩm Tiếu đó chứ? Cô lấy rồi thì nhận đi, đỡ mất thời gian của mọi người .

Dù giọng ả ta vẫn khó nghe như thế nhưng cô và hắn đều nghe ra mùi chột dạ ở đây rồi.

Mọi người đều căng mắt nhìn lên màn hình giám sát.

Lúc này mọi người đều vô cùng khó hiểu.

Trên phòng của hắn có vài phút thì màn hình camera chỉ hiện màu đen, trong lúc cô đi vắng có khoảng 2-3p màn hình bên phòng cô cũng thế.

Rõ ràng là hung thủ đã che lại khi lấy tài liệu từ phòng anh sang phòng cô để.

Ở hành lang thì chỉ thấy bóng của tên trộm- là con gái, cô ta toàn đi dưới điểm mù của camera.

- Đồng Oanh Lạc, không hề thấy tên trộm nào cả.

Chỉ có cô thôi.

-Cô đánh giá cao tôi quá, trong chưa đến 3 ngày tôi đã biết hết điểm mù của camera an ninh rồi sao?

- Nếu có kế hoạch từ trước không gì là không thể .

Nghe cô và Hình Vũ cãi nhau mà hắn đau hết đầu.

- Tiểu Lưu, lấy máy ra xem lại sự việc lúc trưa bằng camera ẩn trong phòng tôi.

- Vâng .

Lần thứ hai trong ngày Hình Vũ hoảng sợ.

Đùa chứ lại còn camera ẩn.

Lần này xem ai mới là người không thoát.

Cô nghe thế thì vui mừng vô cùng.

Nãy giờ cô cũng đoán ra 8_9 phần là do Hình Vũ bày trò rồi , chỉ chờ có bằng chứng là cô sẽ ra cho cô ta một trận ra trò .

Mọi ánh mắt bây giờ dồn về màn hình nhỏ mà Tiểu Lưu cầm trên tay.

Khi nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trong màn hình thì mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Tiểu Lưu tắt máy tính bảng trên tay xuống chờ lệnh từ Lục Thiên Hạo.

-Tiểu Lưu , xuống gọi Tường Lan lên đây , bảo cô ta lập tức lên đây cho tôi.

-Vâng

Tường Lan là nhân viên lâu năm ở Thiên Tầm.

Cô luôn là cô gái tốt bụng, nhiệt tình trong công việc.

Không biết lý do gì khiến cô ấy làm ra việc dại dột này.

-Lục tổng, Tường Lan lên rồi ạ.

- Đưa cho cô ta xem.

Tiểu Lưu đưa máy tính bảng về phía Tường Lan.

Trên màn hình nhỏ là cảnh Tường Lan vào phòng Lục Thiên Hạo lấy tài liệu.

Cô ấy lấy tài liệu từ ngăn kéo bàn và tủ sách đằng sau ghế của hắn.

Tường Lan thấy hành vi của mình bị quay lại chân thật như thế thì vô cùng sợ hãi.

Đôi tay bất giác run rẩy , làm rơi máy tính bảng xuống đất....

-Không phải tôi đã ....

-Phải.

Cô đã chọn vị trí chết của camera để đi, đã che camera phòng tôi và phòng Oanh Lạc khi thực hiện hành vi.

Tiếc là phòng tôi còn có camera ẩn nữa.

Lúc này thì không chỉ đôi tay mà cả người Tường Lan đều run lên bần bật.

Cô quỳ xuống , giữ tư thế đó lê về phía của Lục Thiên Hạo

-Tôi sai rồi, tôi sai rồi Lục tổng.

Tôi vì một phút bồng bột mà đã gây ra tội lớn.

Xin Lục tổng tha mạng.

-Tha? Vậy cô nói cho tôi biết?Ai sai khiến cô?

Tại sao cô phải làm thế? Cô biết đắc tội với tôi, với Thiên Tầm thì hậu quả thế nào không?

Tường Lan nhìn qua Hình Vũ , thấy cô ta đang nhìn mình bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống và nhớ lại lời cô ta nói “ Nếu cô bị phát hiện thì cứ nhận về mình.

Bố mẹ cô ở nhà nửa đời sau sẽ không phải lo ăn lo mặc.

Cô biết nên nói gì mà, đúng không?”

-Tôi...Tôi...là tôi tự làm tự chịu.Tôi vì ghen tỵ với Đồng Oanh Lạc nên mới làm như vậy.

-Cô....thôi bỏ đi.

Tiểu Lưu , nên làm thế nào thì làm vậy.

Đi đi.

Trong phòng làm việc của Lục Thiên Hạo.

-Lục tổng, sao không cho điều tra thêm chút nữa ạ.

Người đứng sau vụ này chắc chắn là Hình Vũ

-Tiểu Lưu, cái cậu nhận ra lẽ nào tôi không nhận ra? Chỉ có điều để cô ta lại , tôi còn nhiều trò cho cô ta.

Hình Ninh không từ thủ đoạn để đưa cô ta vào Thiên Tầm, sao tôi để cô ra ra đi dễ dàng vậy chứ.

Trong một góc tối khác

-Dì Ninh, cũng may dì suy nghĩ thấu đáo.

Nếu không hôm nay con chết chắc rồi.

Nhưng mà dì, Tường Lan sẽ không bán đứng mình chứ?

-Yên tâm, cô ta là đứa hiếu thảo.

Con không cần lo lắng.

-Vâng.

Vậy con cúp máy trước.

Tạm biệt dì Ninh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio