Editor: Đào Tử
_____________________________
"Đúng cái gì mà đúng?" Nhìn thiếu niên không biết mấy chữ trời cao đất rộng viết thế nào, Kỳ Thiện thu dị dạng ở đáy lòng, "Bình định thiên hạ, dám nghĩ tới thật? Nghèo chỉ lo thân, đạt giúp thiên hạ. Ấm no cũng thành vấn đề, còn muốn giúp cho thiên hạ, cứu vạn dân?"
"Làm sao không thể?" Lời Thẩm Đường ban đầu là thuận miệng trêu chọc Địch Nhạc, nhưng Kỳ Thiện hỏi như vậy, ngược lại kích động ra một ít tâm lý phản nghịch, thua người không thua trận, thua trận không thua miệng, cô nghĩa chính từ nghiêm nói, "Hạng vô dũng vô mưu còn có chí tận mây xanh! Bất luận kẻ nào, chỉ cần máu nóng trong lồng ngực chưa lạnh, sẽ không thờ ơ với tình cảnh bách tính gặp phải."
Chẳng lẽ thế giới này khoác lác cũng phải có vốn liếng?
Nếu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, vậy thì toang thật rồi.
Nếu nhất quyết bắt lỗi, cùng lắm là cô nghĩ hơi lớn thôi.
"Ta còn trẻ khỏe mạnh cường tráng còn có thể tạo vật từ ngôn linh, vì sao không thể suy nghĩ? Đỗ Thiếu Lăng (Đỗ Phủ) phiêu bạt Thục Trung, nghèo túng sa sút, bên người chỉ còn lại con đói vợ già, vẫn có thể hô Ước được nhà rộng..."
Biến cố phát sinh!
Thẩm Đường chỉ đọc có bốn chữ, một nháy mắt, đan phủ văn khí tràn đầy bị rút sạch không còn, không thừa một tí, cảm giác vô lực mãnh liệt lan tràn toàn thân, khiến cho trước mắt cô biến thành màu đen, hai chân như nhũn ra, trực tiếp cắm người về phía trước. Nếu không nhờ Địch Nhạc tay mắt lanh lẹ giữ chặt cô, e là khuôn mặt sợ đã phải tiếp xúc thân mật với đất một lần.
"Thẩm huynh! Thẩm huynh cậu sao vậy!"
Biến cố này cũng hù Kỳ Thiện.
"Thẩm Ấu Lê? Ấu Lê!"
Kỳ Thiện còn tưởng rằng là bệnh cũ Thẩm Đường tái phát, nhưng sờ mạch đập lại phát hiện không thích hợp —— Yếu ớt vô lực, văn tâm đê mê.
Đây rõ ràng là dấu hiệu đan phủ hao hết văn khí.
Y thuật của Địch Nhạc thuộc gà mờ, nhưng ngay cả cậu ta còn nhìn ra.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Điều kiện tiên quyết để văn khí hao hết là Thẩm Đường vừa sử dụng ngôn linh, còn phải là ngôn linh văn tâm rất bá đạo vượt quá giới hạn gánh vác.
Vấn đề là ——
Vừa rồi ba người bọn họ vẫn luôn ở cùng nhau!
Thẩm Đường dùng loại ngôn linh văn tâm ấy bao giờ?
"Lửa đồng hừng hực gốc không diệt, gió xuân hây hẩy mầm lại nhô..."
Kỳ Thiện không còn quan tâm nổi vấn đề này, anh ta mím chặt môi, điều động văn tâm trợ giúp Thẩm Đường khôi phục văn khí. Chỉ một lát, mặt trắng bệch của Thẩm Đường thêm vài phần hồng hào, loại suy yếu như ngạt thở sắp chết đuối cũng giảm bớt hơn phân nửa, miễn cưỡng có thể tự mình đứng lên.
"Ấu Lê, vừa nãy là chuyện gì xảy ra?" Kỳ Thiện hỏi.
Chính Thẩm Đường cũng không hiểu ra sao, cô nói: "Ta cũng không biết, đột nhiên trời đất quay cuồng, toàn thân bất lực khó chịu..."
"Dùng ngôn linh văn tâm gì, bản thân Thẩm huynh cũng không biết?" Địch Nhạc thoáng nhẹ nhõm, cực kỳ nghiêm túc nói, "Ngôn linh văn tâm xa lạ không thể tuỳ tiện thử, đây là lẽ thường!"
Xa lạ... Ngôn linh văn tâm?
Kỳ Thiện nhíu mày nhớ ra thứ gì, theo đó mày chậm rãi giãn ra, anh ta nói: "Vừa rồi Thẩm tiểu lang quân muốn nói 'Ước được nhà rộng muôn ngàn gian, Khắp thiên hạ, kẻ sĩ nghèo đều hân hoan'?"
_Trích Căn nhà tranh bị gió thu phá của Đỗ Phủ
Thẩm Đường nghe nói như thế liền sợ run cả người.
Cảm giác văn khí đan phủ bị rút sạch rất tồi tệ, Thẩm Đường không muốn trải qua lần hai, nghe được câu này vô thức run rẩy. Chỉ là —— "Vì sao huynh nói mà không có việc gì?"
Mắt Kỳ Thiện hiện vẻ phức tạp: "Bởi vì nó ở chỗ ta chính là một câu nói phổ thông, dĩ nhiên tại hạ có thể nói, không chỉ tại hạ có thể Địch tiểu lang quân cũng có thể. Cậu thuật lại một lần cho cậu ấy nghe thử đi."
Địch Nhạc cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn lặp lại một lần.
Quả nhiên, không xảy ra chuyện gì.
Thẩm Đường chậm một nhịp mới phản ứng được có ý gì, kinh ngạc hơi trợn tròn mắt, nghi hoặc khó hiểu nói: "Tại sao lại như thế?"
Kỳ Thiện nói: "Cậu phát động câu ngôn linh ấy."
Chỉ là văn khí không đủ để chèo chống, cho nên thất bại.
Thẩm Đường nói: "Ta không có..."
Kỳ Thiện căn dặn: "Lần sau cẩn thận là được."
Nói thì nói như thế, nhưng nội tâm anh ta còn thật nhiều nghi hoặc chưa được giải đáp, ví như —— Đoạn ngôn linh ấy hoàn toàn vượt quá giới hạn chịu đựng của Thẩm tiểu lang quân, văn khí đan phủ bị rút sạch sẽ, một tia cũng không thừa, kết quả chỉ là suy yếu?
Phải biết những ví dụ tương tự, kẻ trong cuộc đều không ngoại lệ, không phản phệ đan phủ, thì là nguy đến tuổi thọ, mệnh không dài.
So sánh với nhau, Thẩm tiểu lang quân quả thực là dị loại.
Chắc là cũng có quan hệ với quốc tỷ trên người Thẩm Đường?
Nếu nghĩ như vậy, cũng có lý lắm.
"Cái này cẩn thận thế nào? Trực tiếp tu luyện chú khép miệng là được rồi..." Thẩm Đường lại lần nữa cảm thấy nghẹn uất —— Thế giới này thật sự không thân thiện với đối thoại. Lần nghẹn uất trước chính là Cố Trì khắc tinh tiếng lòng ở bên người, "Không nói lời nào có thể khiến ta nghẹn chết!"
Ai có thể ngờ nói một câu cũng có thể khiến bản thân suy yếu?
Địch Nhạc bên cạnh không thể không nhắc nhở cô.
"Thẩm huynh, phát động ngôn linh không phải dựa vào miệng niệm..."
Nói ngôn linh ra là vì gia tăng độ chính xác, xác suất thành công! Phát động ngôn linh chân chính là "Tinh thần". Nhưng không phải ai cũng có thể để tinh thần chuyên chú nhất. Một khi thất thần, ngôn linh không thất bại thì là hiệu quả giảm bớt đi nhiều, cho nên mới cần "Miệng niệm" phụ trợ.
Thẩm Đường: "..."
Đột nhiên cô muốn tự bế.
Ngay cả nghĩ cũng không thể nghĩ sao? ? ?
May mắn là việc không nghiêm trọng như vậy.
"Khống chế văn tâm của cậu cho tốt, đừng tuỳ tiện điều động nó là được."
Dù sao cũng là lão giang hồ, Kỳ Thiện có hiểu rõ nhất định với Thẩm Đường, hơi suy nghĩ là có thể tìm ra bệnh vặt —— Bởi vì Thẩm tiểu lang quân không có tí thường thức nào, thứ người ngoài thành thói quen "Cậu ta" chưa chắc sẽ biết, thuận mạch suy nghĩ này là có thể tìm ra chỗ mấu chốt.
Nói tóm lại, Thẩm Đường không khống chế được văn tâm.
Thẩm Đường cảm giác mình đã bị khinh bỉ.
"... Ta không khống chế được hồi nào?"
Trại nhiều bánh nướng, quả mơ, đường mạch nha thậm chí là rượu cất vào hầm rượu như vậy, tất cả đều là cô dùng ngôn linh tạo nên.
Nếu như đây là game online, kỹ năng đã sớm max cấp.
Cái tên này lại còn nói cô không khống chế văn tâm được? ? ?
Kỳ Thiện chỉ muốn đảo mắt trắng: "Bởi vì khống chế được cậu nghĩ và 'Khống chế được' của bọn ta hoàn toàn khác biệt."
Thẩm Đường truy hỏi đến cùng: "Khác chỗ nào?"
Kỳ Thiện: "..."
Sự thật chứng minh, chỗ khác biệt quá lớn.
Văn sĩ văn tâm có thể thông qua văn khí nhiều ít khống chế hiệu quả thực tế của ngôn linh, hoặc tăng lên hoặc suy yếu, Thẩm Đường dứt khoát nhảy qua bước này.
Đem ngôn linh ví von là một dây chuyền sản xuất, văn khí nơi đan phủ chính là nguyên vật liệu, hiệu quả ngôn linh thì là sản phẩm sau cùng. Văn sĩ dựa vào ngôn linh, khống chế dây chuyền sản xuất điều chỉnh các loại nguyên vật liệu, cuối cùng chế tạo ra sản phẩm mong muốn.
Đây là tình huống bình thường.
Tình huống của Thẩm Đường thì là vung tay quá trớn, có ý nghĩ liền trực tiếp mở dây chuyền sản xuất, cũng không xem coi nguyên vật liệu có đủ hay không, trực tiếp một cước đạp lún chân ga, hiệu suất tối đa. Một khi nguyên vật liệu hao hết ngay cả bán thành phẩm cũng không làm ra được, còn cười nổi nữa không?
Sửa đổi lại, Kỳ Thiện cử thêm một bằng chứng đanh thép Thẩm Đường sẽ không khống chế văn tâm được, khiến Thẩm Đường không thể phản bác.
Anh ta nói: "Nếu như cậu thực sự khống chế văn tâm được, còn thành thạo tự nhiên, vì sao mỗi lần đều chỉ tạo ra một cái bánh? Rõ ràng có thể duy nhất một lần đầy giỏ trúc..."
Thẩm Đường: "... ? ? ?"
Thẩm Đường: "... ! ! !"
Nhìn biểu lộ Thẩm Đường, Kỳ Thiện liền biết mình đúng.
Anh ta bất đắc dĩ nói: "Không sao, trở về luyện thêm, với thiên phú của Thẩm tiểu lang quân, chắc hẳn không bao lâu. Nếu có thể triệt để khống chế, có lẽ sẽ không phát sinh sự việc mất khống chế tương tự."