Editor: Đào Tử
______________________________
"... Cái này vô cùng bất bình thường." Thủ lĩnh nói.
Thuộc hạ liền hỏi: "Lão đại, cái này có cái gì không đúng?"
Thủ lĩnh nghe vậy tức giận trừng mắt nhìn thuộc hạ mãi không có tiến bộ, nói: "Vật trên cổ ngươi là bày biện để trang trí à? Ban ngày các ngươi đánh nhau với bọn hắn, gặm không ít thịt của người ta, đêm hôm khuya khoắt bọn họ bị vây trong núi không cách nào xuống núi, không nói đến chúng ta còn gϊếŧ trở lại, cho dù không gϊếŧ về, dã thú mãnh cầm cũng đủ chết. Ngủ sâu như vậy, ngươi cảm thấy bình thường?"
Thuộc hạ nghe xong cũng thấy có đạo lý.
Thủ lĩnh nhìn thoáng qua phía doanh địa của Thẩm Đường, suy đoán nói: "Phụ cận hẳn có mai phục, chờ chúng ta mắc câu mất mạng."
Thuộc hạ chần chờ: "Vậy ta còn động thủ hay không?"
Thủ lĩnh hừ lạnh cười, khinh thường nói: "Đã tới rồi, nào có lý tay không quay về? Đánh bất ngờ, công lúc bất ngờ thì mai phục mới có thể gọi là mai phục, bị người ta xem thấu mai phục khác nào chuyện tiếu lâm. Ngươi, mang theo sáu huynh đệ từ nơi này đi qua, ngươi và ngươi, mang mười huynh đệ áp sát từ nơi đó... Lão Cửu và lão Mã dẫn người... Những người còn lại đuổi theo sau!"
Hắn không lựa chọn tất cả mọi người xông vào, mà là lựa chọn phân tán vây quanh. Theo tin tức thuộc hạ truyền về, nhóm hộ vệ thương đội chỉ còn bốn năm mươi người, từng người đều là thương binh bị thương. Loại tình huống này, chỉ có thể đoàn kết tập trung lực lượng, lợi dụng địa thế phán đoán phương hướng đánh lén, cũng chính là tập trung vũ lực thiết lập mai phục ở đường núi gần doanh địa.
Một số nhỏ người ngụy trang đi ngủ, tiếng ngáy chấn trời, nhờ vào đó giảm tính cảnh giác của địch nhân, còn lại thầm mai phục, chỉ đợi mục tiêu xuất hiện, gϊếŧ địch trở tay không kịp.
Thủ lĩnh vì lý do an toàn, lựa chọn phân tán vũ lực, phái ra nhiều đội ngũ nhỏ phân tán tiến công —— Chỉ cần có một đường kiểm tra ra vị trí mai phục, liền có thể hợp lực vây gϊếŧ, rồi treo đánh hộ vệ trong doanh địa.
Dưới tình huống bình thường, biện pháp của thủ lĩnh rất thiết thực hữu hiệu, nhưng tình huống thật chênh lệch quá lớn với dự tính của hắn. Tiếng ngáy doanh địa là tiếng ngáy thật, những tên côn đồ kia ngủ liên miên một canh giờ, mai phục duy nhất ——
Thẩm Đường và Địch Nhạc ngồi xổm trên cây cho muỗi đốt.
À, không đúng, chỉ có Thẩm Đường cho muỗi đốt.
Địch nhân mai phục của bọn họ, từ đầu đến cuối chỉ có hai người.
Đương nhiên, biện pháp phân tán tiến công của thủ lĩnh vẫn tạo thành bối rối nhất định cho bọn họ. Địch Nhạc đang thám thính âm thanh vị trí hơi vặn lông mày, nhỏ giọng giao lưu với Thẩm Đường: "Bọn chúng lựa chọn phân tán hành động, cái này không tốt lắm, động tác chúng ta nhất định phải nhanh..."
Nếu thổ phỉ có thể tập trung một chỗ, độ bắn tên chính xác sẽ rất cao, Thẩm huynh dẫn theo kiếm gϊếŧ người cũng không cần chạy tới chạy lui.
Lúc này tứ tán, chỉ dựa vào hai người mà muốn trong thời gian ngắn xử gọn tất cả thổ phỉ, độ khó cao không chỉ một chút xíu.
Thẩm Đường ngửa đầu uống một ngụm rượu Đỗ Khang.
"Chớ hoảng sợ." Nói rồi dùng tay áo xóa đi dịch rượu còn sót lại nơi khóe miệng, cười nói, "Ta, mười bước gϊếŧ một người!"
Rút kiếm, dẫn đầu nhảy xuống tán cây, hội tụ văn khí tại thân kiếm, khí thế trong nháy mắt dâng cao, dùng sức vung lên. Kiếm khí trong suốt vô hình mang theo tiếng nổ chói tai, từ trên đánh xuống phía mặt đất.
Oanh!
Đánh đá văng tứ tung, vết kiếm nằm ngang cách dưới chân thổ phỉ mấy trượng.
Tro bụi sôi sục cao vài trượng, nháy mắt giống như mây đen che kín trời trăng, che đậy tất cả ánh trăng. Một bóng trắng như là cỗ sao chổi xông phá bụi mù, sát ý gần như thực chất hóa đập vào mặt.
Hết thảy phát sinh trong chớp mắt.
Thủ lĩnh cảm thấy hoảng hốt.
"Là ai!"
Hắn điều động võ đảm, trong tay hóa ra một thanh trường kích thập tự.
Mũi thương trường kích gần một trượng hướng về phía Thẩm Đường, đánh thẳng chỗ yếu hại, lại bị trường kiếm nhìn mỏng như cánh ve nhẹ nhõm ngăn lại.
Mũi thương và thân kiếm chạm vào nhau, cự lực chấn động khiến cổ tay thủ lĩnh run lên, nguồn sức mạnh này cũng cho hắn một loại cảm giác quen thuộc lạ thường, nhưng chốc lát nghĩ không ra. Cho đến Thẩm Đường đang ứng đối với hắn còn tiện tay xử vài tên tiểu đệ thổ phỉ, thân kiếm phản xạ ánh trăng, hắn mới bỗng nhiên nhớ tới, con ngươi theo đó run lên.
"Lại là ngươi!"
"Là ta." Thẩm Đường lúc đầu kinh ngạc, đợi thấy rõ chuôi trường kích này, ký ức giống như thủy triều xoắn tới, thật sự là oan gia ngõ hẹp, cô lạnh lùng chế giễu nói, "Người đến đã là khách, chi bằng để mạng lại!"
Thủ lĩnh giận quá thành cười: "Hôm nay mới là ngày chết của ngươi!"
"Thật sao? Ngươi không ngại mở to hai mắt nhìn xem, hiện tại ai mới là kẻ yếu thế!" Yếu còn thích lải nhải dọa người, Thẩm Đường đối với loại người này chỉ có một thái độ ——
Đi chết đi!
Thủ lĩnh nghe vậy, cảm thấy phát lạnh.
Lúc này, hắn mới chú ý tới chỗ cao có người bắn lén.
Một lần chí ít bốn mũi!
Mỗi một mũi tên đều có thể tinh chuẩn trúng đích, cứ như đêm tối cũng không ảnh hưởng người này phát huy. Có chút chuẩn xác xuyên thủng mi tâm, một tiễn mất mạng. Có chút mặc dù không bắn tới yếu hại, nhưng lực mũi tên mang tới lớn kinh người, xuyên qua thân người cắm sâu đến mặt đất, hạn chế mục tiêu hành động. Nếu có người nhổ tiễn, vậy mũi tên tiếp theo nhắm chuẩn chính là đầu.
Gần như mỗi một hơi thở đều có người đổ dưới mũi tên bắn lén.
Thủ lĩnh cảm thấy vừa kinh vừa sợ.
Trong tối khó giải quyết, bên ngoài cũng phiền phức.
Hắn nhớ rõ ràng kẻ này mấy tháng trước còn nỗ lực chèo chống dưới tay mình, may mắn nhặt về một cái mạng, lần này giao thủ, mình lại không sao ngăn được. Rõ ràng đối phương không đặt hắn vào mắt, ứng phó với sự tiến công của hắn đồng thời còn có thừa lực xử tính mạng thổ phỉ khác.
Cho dù trường kích hắn múa đến thương ảnh dày đặc, giọt nước không lọt, hoặc vung ngang kích, hoặc đâm thẳng, mười tám bản sự đều dùng hết, Thẩm Đường vẫn ứng đối tự nhiên, thậm chí mũi thương ngay cả góc áo người ta cũng chưa đụng được...
Đâu còn cái bóng đỡ trái hở phải, chật vật chạy trốn lúc trước?
Chỉ dựa vào một người một kiếm, lại thêm tiễn thủ trong tối, liền ngăn hơn trăm người bọn họ ở nơi đây, nửa bước khó đi.
Thẩm Đường có vẻ xem thấu nghi hoặc của hắn.
Bỗng nhiên lấn người tiến lên. Trường kích trong tay thủ lĩnh quá dài, căn bản thu không kịp, quyết định thật nhanh vứt bỏ trường kích hóa thanh đao.
Một nháy mắt, ép võ khí trong đan phủ đến cực hạn, hội tụ ở thân đao, khoảng cách gần bổ một đao, những tưởng đối phương sẽ né tránh không kịp —— Đao khí có thể dễ dàng chém người đó thành hai khúc!
Nhưng thủ lĩnh không nghĩ tới ——
Văn khí đen trắng giao thoa đột ngột xuất hiện va chạm với đao khí của hắn, lực bộc phát ra có thể thổi bay người xa mấy trượng. Thẩm Đường không tổn hao gì, mà hắn bay ngược lăn đất, trời đất quay cuồng lăn mấy vòng mới dừng lại, lúc này khí huyết lồng ngực khuấy động, một ngụm máu tràn ra khóe miệng.
Thẩm Đường cười cười: "Ngoài ý muốn sao?"
Mặc dù cô rút kiếm tác phong rất giống võ giả võ đảm, nhưng chữ ký văn tâm bên hông cô lặng lẽ tỏ rõ với đám người —— Cô là văn sĩ!
Một văn sĩ, làm sao không biết 【 Người khôn giữ mình 】?
Địch Nhạc ngồi xổm ở trên cây, không bỏ qua văn khí lóe lên trong chớp mắt, ủy khuất bĩu môi —— Cậu ta cũng không có quên vị Thẩm huynh nào đó từng nói "Không đánh phụ trợ", không ngờ Thẩm huynh sẽ dùng ngôn linh luôn đó.
Thẩm Đường nhìn thủ lĩnh đứng lên cũng không nổi, đang chuẩn bị rút kiếm đi lên bù một kiếm, thu đầu người, ai ngờ thủ lĩnh đột nhiên đưa tay, trong miệng ngậm đầy máu hô lớn: "Ngừng, là ta thua rồi!"
Đại thế đã mất, hắn mang đến hơn trăm người, chết hơn ba mươi, bị thương hơn ba mươi. Còn lại mấy chục phụ trách bọc hậu phối hợp tác chiến, đều bị một màn chém gϊếŧ này dọa bể mật, tè ra quần, lộn nhào chạy trốn hướng ngược lại.
Thắng bại không chút nghi ngờ.
Thẩm Đường muốn hừ lạnh.
Hắn nói dừng là dừng, mình không có mặt mũi đến thế sao?
Thẩm Đường nắm thật chặt chuôi kiếm.
Lúc này, cách đó không xa liên tiếp truyền đến từng tiếng kêu thảm.
Thẩm Đường và tên thủ lĩnh đều giật mình.
Cái hướng kia?
Xảy ra chuyện gào thảm, chẳng lẽ mấy chục tên đào binh kia?