(Kem xin được đổi chủ ngữ của nhân vật nữ thành "cô" nhé, nghe "nó" cứ thấy sao sao ấy.)
------
Giấc ngủ này quá đỗi yên bình với cô, cảm giác nhịp tim của hắn và cô hoà nhập với nhau tạo nên một bản hòa ca nhẹ nhàng êm dịu. Đã từ lâu, cô chưa có giấc ngủ thật bình yên như bây giờ.
Nhưng cô chợt tỉnh dậy, cô sợ sẽ mất hắn, sợ sự bình yên này rồi sẽ không còn bên cô nữa.
"Hoàng Phong." Cô thì thầm tên của hắn. Đã bao lâu rồi cô mới gọi được cái tên quen thuộc này.
Rất muốn ngắm nhìn gương mặt của hắn, nhưng đôi mắt khi xưa đã không còn.
Trở thành một nhân tình bên cạnh hắn cho đến khi nào chứ? Chẳng ra làm sao.
Cô gượng cười, cô yêu hắn là thật, cô từ bỏ rất nhiều thứ để có được hắn. Cô đến phát điên khi thấy hắn cưới người con gái khác.
Nhưng cô biết làm sao đây? Hoà thuận nhìn hắn với người khác không phải là tính cách của cô. Cô độc đoán, cô thèm khát tình yêu, cô tham lam, làm mọi thứ chỉ để dành cho riêng mình.
Ngồi dậy, cố gắng gượng ép bản thân mình nở một nụ cười, Hoàng Phong, đời này thật sự chúng ta nợ nhau rồi.
Em không thể chia sẻ tình cảm của mình cho người khác được. Nếu như là dành cho nhau, ắt hẳn sẽ về bên nhau.
Nó rời đi, để lại hắn một mình trong căn phòng dần mất hơi ấm.
"Hannie...đặt vé máy bay giúp tôi." Nó gọi.
"Cô muốn đi đâu cơ?"
"Pháp." Đôi môi nhỏ nhắn thốt lên một tiếng, nhẹ bẫng nhưng vô cùng nặng nề.
----------
năm sau....
"Jouvence, you look gorgous in that dress." (Jouvence, em nhìn thật tuyệt trong chiếc váy ấy.) Một giọng Pháp quyến rũ nói.
"No need to give me flower words Jeph. Keep that for other butterflies." (Không cần phải khen ngợi tôi đâu Jeph, giữ riêng cho các cô nàng khác đi.) Giọng nữ uyển chuyển nói nhẹ.
"Still refusing me? That hurts." (Vẫn từ chối tôi sao, buồn thật đấy.) Người đàn ông tên Jeph bông đùa.
"Do something else Jeph." (Đi làm việc khác đi Jeph)
"Like what?" (Chẳng hạn như?)
"Go play with your girls. I have tons of things to do." (Đi chơi với mấy cô nàng của cậu đi, tôi có cả đống việc để làm) Jouvence vừa đánh bàn phím vừa nói.
"Don"t miss me after i go." (Đừng có nhớ tôi đấy~) chàng trai Jeph đùa, rồi rời đi.
Jouvence nhìn lên trần nhà được lắp bằng kính, thở dài một hơi.
Đã năm rồi cô rời khỏi thành phố ấy, rời khỏi nơi có người cô từng thương sâu đậm.
năm qua, không dài cũng không quá ngắn, cô cho bản thân mình nghỉ ngơi, cho bản thân mình dừng nghĩ đến hắn.
năm qua, đôi mắt của cô đã được nhìn thấy trở lại, nhưng cái giá phải trả rất đắt. Người đàn ông tên Jeph kia, đã chữa cho cô khỏi.
Jeph là một người lương thiện, anh đào hoa với vẻ đẹp quyến rũ gợi cảm của mình, nhưng không vì đấy mà ngạo mạn. Jeph là bác sĩ nổi tiếng về thị giác, đất nước Pháp là nơi anh cư ngụ làm việc.
Cô biết anh thích cô, nhưng đáng tiếc, lòng cô đã nguội lạnh từ lâu. năm qua cũng đã đủ để cho cô quên được hắn, bây giờ mục tiêu trước mắt của cô là, diệt trừ mối lo ngại cuối cùng.
Người cha thân thiết đang ngồi trên chiếc ghế cao ngất ngưởng kia, đến lúc phải nhường bước rồi.
"Hannie, mọi chuyện thế nào rồi?" Cô nói bên tai Bluetooth.
"Chỉ đợi cô về thôi đấy." Hannie trả lời.
"Xin lỗi, vì đã khiến cô đợi rồi." Cô gượng cười.
"Không sao cả, phải xin lỗi người cha đáng kính của cô kìa. Cô làm ông ta đợi mòn mỏi rồi." Hannie cười vui vẻ.
"Sẽ không để ông ta đợi lâu nữa đâu." Cô nhếch nhẹ mép, phải, cô về đây.
Mẹ kính yêu của con ơi, ông ta sẽ không còn được sung sướng như thế nữa đâu. Sớm muộn gì, nợ cũng phải trả.
Còn hắn sao? Cô sớm đã không còn bận tâm, yêu ai, quen ai, là việc của hắn. Cô không thèm điều tra vì sao hắn làm như vậy, rời bỏ cô vì mục đích gì, cô không cần biết nữa.
---------
Thành phố nóng hơn so với Paris rất nhiều, hơi nóng khiến cô hơi choáng, đành về nghỉ ngơi một chút vậy.
Về đến nhà cô nằm huỵch xuống giường, mắt nhìn trần nhà, im lặng trong giây lát.
Cũng là cùng một chiếc giường này, là chiếc giường khi xưa cô và hắn nằm cùng nhau. Cũng không cần biết ai là người rời bỏ trước, nhưng cô nghĩ rằng đây là sự lựa chọn đúng đắn.
Cô thở dài, dù bảo không muốn nhớ, nhưng mà vẫn chẳng kiềm được.
Chắc giờ hắn cũng đang nằm kế cô gái là vợ của hắn, yêu thương hắn, muốn dành mọi điều tốt đẹp nhất cho hắn, giống như cái cách cô đã từng dành cho hắn....
Cô nở nụ cười nhẹ, đã qua cái thời ngây ngô đấy rồi, cô giờ đây đã khác, cô mạnh mẽ hơn, trầm lặng hơn, cô biết suy nghĩ thấu đáo hơn, không để cho người khác có thể nhìn thấu mình.
Vẻ ngoài của cô cũng thay đổi, cô xinh đẹp vạn lần, mái tóc nâu cam khi ấy giờ đã được nhuộm đen, dài đến thắt lưng tạo cảm giác Châu Á thuần khiết nhẹ nhàng yên tĩnh. Đặc biệt là chiều cao của cô, bây giờ cũng đã cao lên rất nhiều rồi, ít ra cũng không còn bé tẹo như hạt gạo lúc trước.
Thân hình kiều diễm mảnh mai mang hơi sương của xứ Pháp về, khiến cho bao nhiêu người đàn ông Pháp luôn muốn theo đuổi cô, vì cô tạo cho họ cảm giác cần được che chở, và cô, lại ghét điều này.
Cô không cần ai che chở, chí ít là tự bản thân bảo vệ mình. Đặt niềm tin và phụ thuộc quá nhiều vào người khác, cô đã sai một lần và sẽ không phạm sai lầm đấy thêm một lần nữa.
Lật người mở máy tính lên, cô kê cho mình một chiếc gối dưới ngực cho thoải mái. Tay nhỏ lướt nhẹ trên bàn phím đánh ra vài dòng chữ.
Nguyễn Huy Phạm.
"Xem ra, thời gian qua cha sống rất tốt nhỉ." Cô cười lạnh.
Gập máy tính xuống thật mạnh, cô muốn chạy đến chỗ ông ta, cho ông ta nếm mùi vị đau khổ, nếm mùi vị khổ nhục! Nhưng, đuổi giết tận cùng ngay bây giờ thật chẳng thú vị, cô sẽ từ từ khiến tất cả những người đã từng khinh thường mẹ cô, từng đẩy mẹ cô vào con đường chết, sẽ khiến họ chết không có chỗ chôn.
Cô đi tắm, rũ bỏ hết tất cả những kí ức không tốt đẹp tại nơi này, bắt đầu một hiện tại chân thực, và hiện tại này, sẽ do cô quyết định.
Cho mình một bộ đồ thoáng mát, dáng vóc của cô ẩn hiện dưới chiếc váy wrap dress tươi mới, mái tóc được cột lên buông thõng sau lưng, cô cần phải ra ngoài gặp một người.
-----------------
Điều đầu tiên Kem xin được phép nói, đó chính là lời xin lỗi.
Kem xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi, Kem đang rất tập trung dồn toàn thời gian vào cho sản phẩm mới của mình "Sủng nịnh nàng", những bạn nào follow Kem có lẽ sẽ biết sản phẩm này.
Vì đầu tư quá nhiều vào sản phẩm mới, nên thời gian chăm sóc cho các tác phẩm còn lại bị hạn chế và khiến cho các bạn dần nản chí.
Kem thành thật xin lỗi, các bạn giận Kem cũng được, buồn Kem cũng được, Kem sẽ chấp nhận tất cả.
Chỉ mong rằng các tác phẩm còn lại sẽ đem các bạn về bên Kem....
Thân gửi đến Kẹo Ngọt.
Kem.