Dưới ánh trăng, Anseph cùng đợi người kia, một chiếc xe tải lớn dừng bên cạnh, một giờ tới, sự thật đã chứng minh, hắn đã chờ được người kia đến.
“Trốn vào chiếc xe này, khoảng giờ thì nó sẽ cùng các xe tải khác đi khỏi đây, trước khi đó nó sẽ dừng tại bãi xe.” Anseph hướng dẫn, đưa cho Lục Hạo Lập một chiếc điện thoại và một khẩu súng.
“Không ai phát hiện sao?” Lục Hạo Lập giấu kỹ mấy thứ đó đi, y quan sát thùng xe, bên trong đều chứa những vật dụng hằng ngày đủ màu sắc.
“Chiếc xe này đều là những món bỏ đi, hơn nữa cứ vài năm thì người cung cấp cũng sẽ đến mang đi, anh trốn cho tốt, không được để phát hiện.” Anseph nhảy lên thùng xe, giang tay về phía Lục Hạo Lập, nói: “Lên đi, tôi giúp anh.” Anseph để Lục Hạo Lập trốn vào một góc tối bí mật, sau đó dùng rất nhiều thứ đắp lại che khuất y, bận rộn xong xuôi, Lục Hạo Lập bắt lấy tay hắn.
“Chuyện gì vậy?” hoang mang hỏi, Anseph nhìn đồng hồ trên tay, còn dư chút thời gian.
Lục Hạo Lập lắc đầu, nghiêm túc nói với hắn, “Cùng đi với tôi!!” bọn họ đều biết, Roth không hề ngu ngốc, không thể nào không phát hiện sự thật này.
Ngẩn người vài giây, Anseph cười đầy thỏa mãn, nhưng hắn cũng lắc đầu, “KHÔNG”. Hắc giúp Lục Hạo Lập rời đi đã là chuyện không thể tha thứ, hắn không thể trốn tránh nữa.
“Vì sao? Đừng cố chấp, hắn sẽ không bỏ qua cho cậu, cậu lưu lại đây chỉ có con đường chết.” Muốn nhắc nhở hắn, Lục Hạo Lập sắc mặt ngưng trọng khuyên hắn.
“Anh đừng để ý tôi, tôi tự mình có cách.” Đẩy tay y ra, Anseph tiếp tục làm việc còn dang dở, Lục Hạo Lập hiểu hắn rất kiên trì, chau mày, y không thể nào nhìn Anseph phải đi vào chỗ chết.
“Nếu như hắn thực sự muốn giết cậu thì cậu đưa cái này cho hắn.” rút ra một tờ giấy cùng bút ghi ghi gì đó, Lục Hạo Lập đưa cho Anseph, “Tôi không biết có hữu dụng không, cho nên tốt nhất cậu cứ theo tôi đi đi.”
Anseph cầm tờ giấy của y đưa chăm chú nhìn hồi lâu, cười cười đem nó bỏ vào trong túi áo, vẫn lắc đầu, giọng đè nén sự run sợ dặn dò: “Đừng chậm trễ nữa, nhớ kỹ, lúc xuống xe nhớ cho tài xế rớt lại sau.” Nói xong, hắn không đợi Lục Hạo Lập trả lời mà nhanh chóng che khuất đầu y lại, sau đó ra ngoài đóng kỹ thùng xe lại.
Ngực ấm áp, Anseph cười khẽ có chút cảm động, đối với chiếc xe chạy đi càng lúc càng xa phất tay, nói như không nói: “Bảo trọng.” Cảm ơn tờ giấy vì bản thân ta mà cầu tình, câu cuối cùng còn ghi “Anseph, đừng chết, chúng ta nhất định phải sống để còn gặp lại nhau, Lục, hẹn gặp lại.”
Tám giờ sáng, “Rồi, tôi hiểu.” Hill đứng trong bếp cầm điện thoại nói nhỏ, giọng bình tĩnh bổ sung thêm: “Nhờ ngươi chuyển đến DeFils tiên sinh, lần này đừng vi phạm thỏa thuận.” cúp điện thoại, ánh mắt lộ ra tia nhìn hoang dã, rút súng ra, lên đạn.
“Cậu đang nói chuyên với ai vậy?” một giọng đề phòng nghi hoặc vang lên sau lưng gã, Hill theo phản xạ càng nắm chặt khẩu súng.
“Không có gì, một người bạn thôi.” Quay người lại thành một người khác, mang lớp mặt nạ nhã nhặn thân mật, gã vừa trả lời vừa bưng bánh mì nướng rời khỏi bếp. Hải Ân cục mịch trên mặt hiện lên nét hồ nghi, cậu đi sai lưng Hill, cùng trở lại phòng ăn.
Nhìn tấm lưng cao gầy của Hill, tính Hải Ân tinh tế hơn so với vẻ bề ngoài của cậu trong lòng cảm giác có cái gì đó không đúng, cảnh giác cao độ, bên cạnh bàn ăn, Kỳ và Cách Lâm – bạn gái của Hải Ân – đang trò chuyện vui vẻ.
Hill bước đến, Kỳ lập tức im bật, cơ thể nho nhỏ theo ý thức tựa vào người Cách Lâm, khuôn mặt anh tuấn nhỏ nhắn mang đầy vẻ quật cường, nhìn chằm chằm Hill trong ánh mắt mang đầy địch ý cùng ương ngạnh, không hề mang chút sợ hãi.
“Kỳ, đi đến chỗ chú.” Hải Ân giang tay ôn Kỳ vào lòng, hữu ý cô ý dùng thân thể che chắn cho nó.
Cách Lâm dường như chợt nhận ra điều gì đó, bắt lấy ánh mắt ám chỉ của Hải Ân, thân hình mảnh khảnh bình tĩnh hướng đến gần Hải Ân.
Tình hình căng thẳng, quan sát lẫn nhau, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, thở dài một tiếng giống như có như không, Hill bày ra bộ dạng không còn cách nào cả, đưa đưa đầu cười rộ lên, dây thần kinh của Hải Ân và Cách Lâm đột nhiên càng lúc càng căng ra.
Cùng lúc đó, Hải Ân và Hill cùng vỗ bàn đứng bật dậy, kíp nổ xung đột đang nhen nhóm, nhanh chóng rút súng chỉa thẳng về phía đối phương, tình bạn trước đây cũng đã bắt đầu rạn nứt.
“Thư ký của DeFils tiên sinh đã điện thoại cho mày.” Không cần lừa gạt nữa…, cũng không ngại sinh tử, giọng Hill nhẹ nhàng chọn cách ngả bài tuyên bố đối lập.
Hải Ân vươn tay đem Kỳ che giấu sau lưng mình, mặt lộ vẻ chán ghét: “Tao không nghĩ mày lại làm cẩu cho tập đoàn DeFils, rác rưởi, mày bán đứng Lão Đại.”
“No, no, no, tao không thích làm cẩu, tao hợp tác với họ khi cần thiết thôi.” Nhìn chằm chằm vào Hill không chớp mắt, lòng bàn tay Hải Ân đổ mồ hôi, “Cách Lâm, mang Kỳ rời khỏi đây ngay lập tức.”
“Còn anh thì sao? Hải Ân, anh thì sao?” câu hỏi vừa lo lắng mang theo sự nghẹn ngào, Cách Lâm lúng túng mờ mịt nhìn hai người kia.
“Đừng hỏi nhiều, đi nhanh lên!” Cấp bách quát lên, biểu hiện lo lắng của Hải Ân càng rõ ràng, Hill cười càng cuồng dại.
“Mày cần gì khẩn trương như vậy? Mày không phải đã thông báo với Điệp Huyết rồi sao? Có lẽ bọn họ cũng sắp tới rồi a?”
Hải Ân kinh hãi khựng lại, “Mày biết?” chuyện này, rốt cuộc còn ẩn chứa âm mưu gì nữa chứ? Rốt cuộc có bao nhiêu người tham gia?
“Kỳ, ba của mày lập tức sẽ tìm đến mày, bây giờ mày đi sao? Nhưng mà, cho dù tụi bây có thoát ra khỏi đây, cũng trốn không thoát đâu. Hơn nữa, mày không muốn biết chuyện gì đang diễn ra sao? Từ nay e rằng không còn cơ hội nào nữa đâu a.” Đuôi mắt quét đến hai người đang muốn lao ra khỏi cửa, Hill bớt chút thời gian ra nhắc nhở. Quả nhiên, Kỳ nghe xong nhanh chóng đứng lại, cứng ngắc một chỗ, mặc kệ Cách Lâm có kéo thế nào cũng không chịu đi.
“Đúng vậy, mấy tháng nay điện thoại từ Pháp Quốc gọi về, hoàn toàn là giả, người kia hiểu rõ mọi chuyện bên trong bang cũng là do tao nói.” Không chút áy náy từ từ giải thích, Hill quyết định bỏ lớn ngụy trang, “Phong tỏa mọi tin tức mất tích của hắn ta, lén cắt giảm lực lượng của Hồng Dương bang, những chuyện này tao đều đã làm xong.”
“Tại sao? Mày nói cho tao biết tại sao đi?” Hải Ân tay nắm chặt, mắt đỏ lên hét lên giận dữ: “Mày đã quên nhờ ai mà chúng ta mới vượt qua cuộc sống mới này sao? Mày quên là ai giúp chúng ta khi trắng tay hay sao? Mày quên là ai thành lập Hồng Dương bang giúp huynh đệ chúng ta có nghề nghiệp sao? Nếu như không có Lão Đại, tao bây giờ vẫn còn đang còn ở chợ đen cầm mạng liều lĩnh kiếm sống, còn mày vẫn là tên sát thủ! Mày tại sao phải phản bội anh ấy?”
“HẢ… cuộc sống mới… ha ha ha… cuộc đời mới…” Không ngừng cười lớn, bi thương luôn đè nén tận đáy lòng lại ẩn ẩn phát đau, lại lần nữa bị chạm đến. “Từ đầu đến cuối, chính hắn ta là người đẩy tao vào địa ngục, chính hắn phá hủy thế giới của tao, hắn phá hủy hạnh phúc của ta, hắn đáng chết!” Hill xúc động phẫn nộ lên án, nhưng khẩu súng vẫn không di động.
Gã cũng đang rất muốn hỏi tại sao? Mười năm trước, Lục cướp Đế Kỳ từ trong tay gã… đã cướp đi rồi, thì tại sao không bảo vệ cô ấy cho tốt? Chính gã đã ở trước mộ cô ấy thề rằng, nhất định sẽ vì cô ấy báo thù, cho nên mới gia nhập tổ chức ngầm làm sát thủ.
Năm đó, những người hại Đế Kỳ, toàn bộ đều bị giết sạch, không chết trong tay Lục Hạo Lập thì chính là sẽ chết trong tay gã, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Gã rời khỏi tổ chức ngầm gia nhập Hồng Dương bang, chỉ vì muốn biết rõ, người nam nhân này có chỗ nào đáng để Đế Kỳ phải liều mạng hy sinh.
Đế Kỳ vì hắn sinh hạ Kỳ, thậm chí cuối cùng vì hắn mà chết, thế nhưng hắn không chút áy náy mà sống, còn không ngừng thay đổi lần lượt lần lượt các nữ nhân… loại người như vậy, căn bản không xứng đáng!
Hải Ân kinh ngạc gã hiện đôi mắt căm thù, cũng không muốn kéo dài. “Mày rốt cuộc muốn thế nào?”
Hill lắc đầu, “Không muốn gì cả, đưa Kỳ cho tao, mày đi.” DeFils cũng không thể tin được, bọn họ sẽ lại lật lọng, gã cứ cầm chắc lợi thế là Kỳ.
“Muốn mang Kỳ đi, trừ khi mày giẫm qua xác chết của tao!”
Hải Ân không cần thương lượng càng khiến Hill cười nhạo, gã nói: “Tao nhớ mày mắt có chút tật, mày chắc chắn có thể ngắm trúng tao?”
“Tao không giết được mày, thế nhưng, mày cũng…” câu nói còn lửng trong cổ họng, họng súng của Hill đột nhiên chuyển hướng nhắm về phía Cách Lâm và Kỳ, “Viên đạn này sẽ trúng ai a!” Tiếng súng vang lên, Hải Ân đầu óc trống rỗng, bất chấp tất cả lao đến ôm Kỳ né sang một bên, chờ đến khi cậu nhớ ra, thì đã quá muốn, một hình ảnh khiến mắt cậu bi thương.
Bả vai loang máu, máu sền sệt từ cánh tay Cách Lâm chảy xuống, nhỏ tí tách trên sàn nhà, khuôn mặt đau đớn, Hill níu chặt tóc cô đặt khẩu súng sau gáy cô.
“Hải Ân…” Trên mặt Cách Lâm trượt xuống hai hàng lệ, che miệng vết thương, da đầu bị kéo đau đớn, lại áy náy nhìn cậu.
“Trao đổi công bằng, giao Kỳ cho tao, tao thả cô ta.” Giao dịch sinh tử, đè nặng tâm của cả ba người.
Một tay ôn Kỳ, Hải Ân thương tâm nhìn vị hôn thê của mình, mà cô chỉ mỉm cười nhẹ, lắc đầu, nói: “Đừng đáp ứng hắn, nếu không em vĩnh viễn cũng không tha thứ cho anh.”
Ánh mắt tối đen, thống khổ quyết định, Hải Ân đem Kỳ từng bước từng bước đi về phía cửa, lệ nhòe cả mắt, khó thở nói: “Thực xin lỗi…” Hill dùng báng súng hung hăng đập vào sau gáy Cách Lâm, cô choáng váng khuỵu xuống thì kéo cô lên, lạnh giọng hạ tối hậu thư: “Tao đến đến ba, mày không giao Kỳ cho tao, khẩu súng này sẽ bắt nát đầu cô ta!”
“MỘT…” Cách Lâm nhắm mắt, Hải Ân lui lại một bước, bàn tay nhỏ bé của Kỳ nắm chặt, trừng mắt nhìn gã giống như một con thú nhỏ phẫn nộ.
“HAI…” Hải Ân dừng bước, nặng nề nhìn Hill bật ra:
“BA!”
“Chờ chút!” Một tiếng quát lớn bảo ngưng lại, ngây ngô nhưng tràn ngập kiên định, nó ngăn cản Hill bóp cò.
“Đừng nổ súng, tôi đi với ông là được.” Kỳ thoát khỏi sự bảo vệ của Hải Ân, thân hình nhỏ bé dũng cảm tiến về phía trước một bước, hai mắt như vầng đuốc nhìn thẳng vào Hill: “Người ông cần là tôi, đừng thương tổn bọn họ.” Hill gật đầu tán thưởng, ngoắc ngoắc ngón tay.
“Kỳ! Con nói hưu nói vượn gì đó hả, lại đây!” Hải Ân lòng như lửa đốt kéo Kỳ lại, Kỳ lại không nghe lời vùng thoát ra, từng bước ngoan cố đi về phía Hill, vừa đi vừa nói: “Chú Hải Ân, chú nói với ba con rằng, con không yên mến ông ấy nữa, nhìn thấy ông ấy con sẽ mất hứng, kêu ông ấy không cần đi tìm con, miễn cho con nhìn thấy ông ấy lại thấy phiền…” Đột nhiên, một bàn tay to lớn không khách khí xách cổ áo nó lên, sau đó chụp lấy nó.
A? Sao bất động rồi? Miệng nói sảng còn chưa ngậm lại, Kỳ chưa lý giải kịp mọi thứ đã bị kéo về, cuối cùng nó bị ép vào trong vòm ngực rắn chắc ôn hòa.
“Tao nói, tiểu tử…” chất giọng nam tính quen thuộc rõ ràng truyền vào tai Kỳ, nam nhân ôm nó trêu chọc: “Con còn chưa đủ tuổi để làm anh hùng đâu, anh hùng cứu mỹ nhân là chuyện tốt, cũng nên để cho ba mày làm đi a.”
Choáng váng ngơ ngác một lúc lâu, Kỳ ôm cổ Lục Hạo Lập, đầu vùi vào cổ áo y, trong mắt thấp thoáng nước mắt, cảm giác quen thuộc, mùi thuốc lá quen thuộc, thật sự là ba… Ba đã trở về…
“BA…BA…” nức nở hô to, Kỳ níu chặt áo Lục Hạo Lập, toàn bộ vẻ kiên cường đều sụp đổ dựa vào khuỷu tay khóc nức nở.
Những ngày vừa qua thực sự bị thương tổn, ủy khuất toàn bộ đều như muốn trút vào g ngực ba, áo sơmi của y đều đã thấm một mảng lớn nước mắt, kiên cường gì gì đó, thì Kỳ cũng chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi đầu mà thôi.
Nghiêng đâu hôn an ủi trên tóc đứa con, Lục Hạo Lập hai mắt cũng thấm ướt, vô vàn quan tâm cùng yêu thương hỏi: “Bị thương sao? Đau không?”
Kỳ nghe vậy, nâng mặt đầy nước mắt, mở miệng gấp gáp muốn đem mọi chuyện nói với Lục Hạo Lập, Lục Hạo Lập sờ sờ đầu nó, sau đó buông nó ra, “Không cần nói gì cả, ba biết rồi.”
“Lão Đại!” Hải Ân kích động ôm y, nhìn khắp người y, “Anh không có việc gì, thật tốt quá, anh thực sự không có chuyện gì chứ!” Cùng dùng sức ôm lại Hải Ân, Lục Hạo Lập nội tâm cảm kích nói: “Huynh đệ, cảm ơn.” Hải Ân vỗ vỗ lưng y, không cần nói nhiều, một lời này cũng đủ lắm rồi.
Lục Hạo Lập để Kỳ tránh sang một bên, nhìn rõ tình huống thì các đốt ngón tay vặn vẹo, ánh mắt như mũi kiếm sắc nhọn nhìn Hill đang mất tinh thần, giơ súng lên, cảnh cáo: “Tao cũng đếm đến ba, buông súng xuống, bằng không tao bắn nát đầu mày!” ứng dụng quy luật, kẻ phản bội thì không cần phải khoan thứ.
(Tha lỗi cho ta a… dịch theo văn chương xã hội đen nên lời lẽ có chút thô lỗ…TT.TT)
Thể trang cao lớn cùng khí thế cường ngạnh, giữa hàng lông mày lộ nét giận dữ, một cảm giác áp bách đầy uy hiếp từ Lục Hạo Lập hướng thẳng đến Hill, sát khí mạnh mẽ như biến thành hàng ngàn hàng vạn lưỡi đao bén ngót bay thẳng về phía con mồi, toàn thân Hill đều cảm giác lạnh thấu xương.
“Một…” Lục Hạo Lập bắt đầu đếm, Hill không chút nghĩ ngợi hướng khẩu súng về phía y, bất cứ giá nào cũng phải tiên hạ thủ vi cường. Có lẽ gã lại không ngờ rằng, chính lúc khẩu súng của gã dời từ gáy Cách Lâm lên, đều nằm trong dự tính của Lục Hạo Lập.
Nắm chặt khoảng thời gian đó, ngay khi khẩu súng tách khỏi gáy Cách Lâm, Lục Hạo Lập nhắm vào tay đang cầm súng của gã, khi gã vì đau mà buông súng liền bắn vài phát khiến khẩu súng bay lên không trung, rơi xuống đất chỉ còn là cỗ sắt vụn.
Khẩu súng rơi xuống, Lục Hạo Lập như báo săn nhanh chóng bước đến trước mặt Hill, “Những gì mày làm, tao trả hết lại cho mày.” Giọng nói vừa dứt, tung cước đá mãnh liệt đá vào người gã.
Hill mất đi cân bằng mà bật ngược về sau, Lục Hạo Lập không cần nghĩ bắt đầu tung quyền, Lục Hạo Lập am hiểu chính là môn võ thái quyền, hung mãnh tàn nhẫn chính là đặc điểm của môn võ tự do này, y thực hiện tương đối triệt để, vài cước đã khiến Hill gãy vài ba cái xương sườn, khiến gã nằm trên mặt đất đổ mồ hôi lạnh, cảm nhận sâu sắc khiến ý chí của gã gần như tê liệt.
“Mày là vì Đế Kỳ nên mới ở bên cạnh tao.” Lục Hạo Lập không chút thương cảm hỏi Hill đang nằm dưới chân, “Mày là gì của cô ấy? Vì sao phải ẩn núp bên tao nhiều năm như vậy?” y thực sự muốn biết, nhưng, nội tâm Lục Hạo Lập muốn biết nhất, là nội dung hợp tác của Hill và Roth, về Roth…
Nhịn không được phun một ngụm huyết, Hill mồ hôi ròng ròng nằm đó, ngoại trừ cười khổ còn cười cợt.
“Cô ấy tốt nghiệp đi du lịch, gặp mày, rời khỏi tao.” Chìm vào ký ức, Hill cảm giác cơn đau không còn kịch liệt nữa, ánh mắt hỗn loạn nhìn về phía Lục Hạo Lập, nói: “Tại mày, cô ấy mới chết, nếu không, ách, nếu không phải DeFils tham gia vào, thì ngày sinh nhật của Rusty phu nhân, tao đã nhanh chóng tìm cơ hội giết mày…” Cái gì? Lục Hạo Lập cả kinh.
(Ah`, Roth có công cứu Lục thoát chết nha…^.^)
Lắc đầu, mạnh mẽ đem tên người kia ném ra ngoài, Lục Hạo Lập thu hồi tâm tính, “Mày vì cô ấy tìm ta trả thù, mày cho là tao hại cô ấy, vậy thử nghĩ xem, mày vì cô ấy cướp đi thứ gì của tao mà không biết sao.”
Hill căn bản không quan tâm, gã ngoảnh mặt làm ngơ nhìn lên nóc nhà, si ngốc nhớ lại.
Ngừng ép hỏi, Lục Hạo Lập thử ngẫm lại tình hình từ đầu đến cuối, cẩn thận thăm dò, sau khi rõ ràng lại thêm một vấn đề khác, tim y căng cứng, “Ngược đãi Kỳ… là ý của mày, hay của hắn?”
“Ha, ha… khụ khụ… hắn không hề giữ lời hứa.” Hill ho ra máu, mặt tái nhợt nói: “Đã nói rõ là giao Kỳ cho tao xử lý, còn nói đã giết mày rồi… Hắn đều không tuân thủ, còn không ngừng can thiệp hành động của tao!” nghe gã nói, nhìn màu đỏ chói kia, sức lực Lục Hạo Lập đột nhiên mất hết, trước mắt thấp thoáng là… Roth máu chảy không ngừng…
Tôi đáp ứng anh, tôi đáp ứng anh! Tôi nhất định sẽ bảo vệ nó, tôi thề tôi sẽ bảo vệ nó, tôi van anh, anh không cần phải như vậy, đừng đả thương chính mình…
Trong đầu chợt nhớ lại ngày hôm đó, Roth ôm y thật chặt, hôn y, thỏa hiệp với y, hắn hứa hẹn sẽ bảo vệ Kỳ… Trong lúc hoảng hốt, Lục Hạo Lập nhớ tới ngày hôm đó.
Nhớ tới Roth bỏ cao ngạo thấp giọng khẩn cầu, sợ hãi y tự mình hại mình mà dùng hai tay nắm chặt tay y, nụ hôn không ngừng rơi trên mặt trên môi y, ôm ấp mang mùi hương tỏa ra, g ngực dày rộng ấm áp…
Càng suy nghĩ, tâm tính càng thêm rối loạn, Lục Hạo Lập còn không rõ, có một sự bâng khuâng nhẹ nhàng có thể thâm nhập vào thế giới nội tâm của y bất kỳ lúc nào, mang theo cả hình bóng của Roth mà len vào.
Y sợ hãi không dám tiến đến để chạm vào khối cảm xúc này, y cứ như vậy vừa ảo não kháng cự cùng với… phiền muộn mờ nhạt.
Tay phải nặng nề giơ lên trước mặt, tối hôm qua, y đã thực hiện một kế hoạch báo thù khiến hắn không thể quên. Thế nhưng, giờ đây cảm giác khoái ý tại sao lại không giống như tưởng tượng? Tâm trạng không ổn định, thoáng cái, Lục Hạo Lập lại nhớ đến miệng vết thương trên đầu Roth, trái tim phút chốc bị nỗi bất an ghìm chặt, y nghĩ Roth có thể vì mất máu nhiều mà chết đi, mà người giết chết Roth chính là y!
Y rốt cuộc bị sao vậy chứ? Chết tiệt, tại sao y lại lo lắng cho Roth? Giằng co, Hải Ân cầm máu cho Cách Lâm, Kỳ vẫn núp vào một góc, mà Lục Hạo Lập đang trong lúc thất hồn lạc phách, đến khi một hồi chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh quái dị này.
Tâm trạng tràn ngập mù mờ lập tức tỉnh lại, Lục Hạo Lập nhìn màn hình điện thoại, một dãy số lạ lẫm, là ai a? Anseph? Hay là… Roth? Thời điểm không bình thường, bật điện thoại nói chuyện thật khiến được khác lo lắng, nhưng Lục Hạo Lập lại có chút khẩn trương khó nói, ngón tay ấn từ chối nghe từ từ nhấn xuống, tâm lý bị áp bức càng tăng lên, biến thành buồn bực hoảng hốt.
Tiếng chuông du dương ngừng vang, Lục Hạo Lập thoáng thở nhẹ, “BA?” Kỳ níu ống quần y, không yên lòng hỏi: “Ba làm sao vậy? Môi trắng bách.” Kỳ quan tâm khiến Lục Hạo Lập lộ ra khuôn mặt tươi cường tự giễu, sau đó, điện thoại một lần nữa, lại vang lên quấy nhiễu thính giác mọi người.
Một tay vuốt tóc Kỳ, Lục Hạo Lập lau mồ hôi, dứt khoát nhận điện thoại, thận trọng nói: “Uy…” trầm tĩnh, không ai đáp lại.
Ngón tay run rẩy, Lục Hạo Lập áp chế không được sự kinh hãi bao trùm, y tinh tường tiếp nhận một loại khí tức vô tình tàn nhẫn, đó là…
Đối phương không hề phát ra âm thanh gì cả, trong sự im lặng đó, sự sợ hãi chỉ sinh ra đối với người kia khiến Lục Hạo Lập hiểu rõ, đầu bên kia điện thoại là Roth.
Không biết nên gọi đây là cảm giác gì, không cần nói lý do, Lục Hạo Lập chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là trốn, bọn họ phải lập tức rời khỏi đây.
“Lão Đại?” Hải Ân phát hiện Lục Hạo Lập đang sợ hãi, cậu đang ôm Cách Lâm, chuẩn bị chờ Lục Hạo Lập ra lệnh.
“Đi thôi, rồi khỏi đây thôi.” Lập tức ngắt điện thoại, Lục Hạo Lập tìm chìa khóa garage, nắm lấy tay Kỳ xông ra ngoài, đi vài bước y dừng lại, rút súng ra nhắm ngay Hill, quyết định kết liễu gã.
Vẫn nằm bất động, Hill mờ mịt nhìn chằm chằm Lục Hạo Lập, tiếp đó nhìn chằm chằm lên đèn chùm, sống chết trước mắt, gã bình tĩnh tiếp nhận.
“Tha hắn đi.” Lục Hạo Lập buông tay xuống, thong thả nói với Hải Ân, cất bước rời đi, thảm trạng của Hill khiến y liên tưởng đến trước kia, cũng liên tưởng đến Anseph, người kia giúp y đồng thời cũng phản bội Roth, khoảng khắc đó, y không muốn giết gã.
“Ân.” Hải Ân đồng ý gật đầu, nhìn về phía người bạn thân khi xưa, nghĩ nghĩ, nói: “Bản thân mày nên cẩn thận, cùng thỏa thuận với DeFils, chắc chắn sẽ không có kết thúc tốt đẹp.” nói xong, cậu vội vàng đi theo sau Lục Hạo Lập.
Sau khi bọn họ đi khỏi, Hill cử động tay trái móc trong túi quần ra một thiết bị kiểm soát màu đen, có một chuyện chỉ mình gã biết rõ, đó là gã đã lén lút đặt rất nhiều thuốc nổ trong phòng này, cười kỳ quái, gã muốn bản thân có thể chính thức được giải thoát.