Một ngày nọ, dưới sự quỳ gối van xin đau khổ của người ghi chép họ Tần nào đó, cuối cùng Lục đại ca cùng Roth mĩ nam đồng ý đến văn phòng viết tin , bắt đầu phòng vấn:
Người ghi chép: Tiểu Tần Tử
Người tham gia: Lục Hạo Lập, Roth Virginia Jett DeFils
. Xin hỏi tên của hai vị?
Lục Hạo Lập: Lục Hạo Lập, bình thường đều bảo ta Lục. Em gái ah`, em hỏi tên anh là đang muốn làm quen với anh sao? (tạo dáng hất mái tóc đỏ, để hai ngón tay cạnh cằm, nhếch miệng cười, lộ hàm răng trắng tinh…)
Roth: Cư nhiên dám làm quen với người của tôi sao, muốn chết hả! (lông mi run lên, rút súng!!)
. Tuổi là?
Lục Hạo Lập: (tươi cười xán lạn) Năm nay mười tám.
Roth: (kinh ngạc) Anh mới mười tám sao?
Lục Hạo Lập: Tất nhiên, cậu tưởng tôi tám mươi à? (vẻ mặt xem thường)
Roth: Thật tốt quá. Tôi vẫn luôn lo lắng buổi tối muốn anh nhiều lần sẽ khiến anh không chịu nổi, thì ra anh mới mười tám. Đi thôi, chúng ta bây giờ về phòng. (vui mừng như điên mà ôm ngang người Lục, dùng vận tốc ánh sang p[hóng về phòng)
. Giới tính là?
Lục Hạo Lập: (nhíu mày) Mắt cô có vấn đề hả? Bộ thằng này mặc đồ nữ chắc?
Roth: (khinh bỉ không đếm xỉa đến vấn đề, giúp Lục rót chén trà)
. Xin hỏi tính cách của ngài như thế nào?
Roth: Anh không được cho cô ta biết!
Lục Hạo Lập: Tại sao?
(Roth thiếu gia sắc mặt âm trầm không nói, Lục nghi hoặc nhìn gần hắn, không khí xung quanh hai người ái muội......)
Roth: (cầm tay Lục, nói bên tay y: đừng để ai ngoài tôi hiểu anh.)
Lục Hạo Lập: …… (cười khẽ, cũng nắm tay hắn, không nói gì)
. Tính cách đối phương?
Lục Hạo Lập: Luôn đối với tôi rất ôn nhu, đối với người khác thế nào tôi không biết.
Roth: (nhìn Lục hỏi: buổi trưa anh muốn ăn gì?)
. Hai anh tại sao gặp nhau? Gặp ở đâu?
Lục Hạo Lập: Rất nhiều năm, (nhìn về hướng Roth) Chẳng biết là nói gặp ở Thương Thành hay tại nhà lão phu nhân Rusty?
Roth: …… (cả người chấn động, vòng hai cánh tay ôm lấy Lục, má để vào cổ y, nhớ đến chuyện kia mà lại càng áy náy)
(Lục Hạo Lập vội vàng ôm lại Roth, vừa đau lòng xoa lưng của hắn vừa nhìn người ghi chép với ánh mắt sát nhân, đến mức gần như không thể thở nổi!)
. Anh cảm thấy tình yêu của đối phương có thể duy trì vĩnh cửu không?
Lục Hạo Lập: Vĩnh cửu? Tôi cũng không phải thầy bói toán, sao tôi biết được! Thế nhưng.…. (cân nhắc câu chữ) tôi thật sự hy vọng cậu ta có thể yêu bản thân mình một chút…..
Roth: (lặng yên thật lâu) Tình yêu của anh ấy, vĩnh viễn đều chỉ có thể thuộc về tôi.
. Xin hỏi anh là công hay thụ?
Lục Hạo Lập: (giả vờ ho, gãi gãi đầu, ánh mắt phiêu lãng bốn phía) Thời tiết hôm nay thực không tệ.
Roth: Anh ấy là vợ của tôi, nhưng tại sao tôi phải cho cô biết? (cố tình để lộ suy nghĩ bấy lâu nay của mình)
Lục Hạo Lập: (rống to) VỢ? Cậu nói ai là vợ cậu? Bộ tôi là nữ sao hả?
Roth:...... Câu hỏi tiếp theo.
. Tại sao lại quyết định như thế?
Lục Hạo Lập: Mới đầu là tôi bị bắt buộc, sau là tự nguyện, bây giờ cũng không phân rõ ràng.
Roth: …… (cúi đầu, tâm tình lại lâm vào tình trạng u ám)
Lục Hạo Lập: (thở dài) Đừng như vậy, tôi chỉ là nói sự thật. (xoa mái tóc dài của hắn, nắm tay hắn)
. Anh đối với tình huống bây giờ rất hài lòng?
Lục Hạo Lập: MM, tôi đã nói tự nguyện, cô còn hỏi dư thừa.
Roth: (chơi đùa với mấy ngón tay của Lục, nghe y nói, cười nhẹ) Là anh ấy, cái gì tôi cũng hài lòng.
. H lần đầu tiên ở đâu?
Lục Hạo Lập: Nhà hắn. (nói ngắn gọn, rõ ràng không muốn nhắc về “Lần đầu tiên”)
Roth:...... (không khí xung quanh âm u)
. Cảm giác lúc đó?
Lục Hạo Lập: (cảm giác Roth lại náy, vội vàng ôm hắn) …. Cô là đang cố ý đúng không? (cắn răng nói)
Roth: (mặt ngoài lộ vẻ trầm trọng, trong lòng lén nói thầm….) ….rất thoải mái….
. Dáng vẻ đối phương khi đó?
Lục Hạo Lập: (gân xanh nổi lên, vì bảo trì hình tượng nên cố gắng nhẫn nại) Tôi khuyên cô không nên nói đến đề tài “Lần đầu tiên” nữa, nếu còn thì hậu quả tự chịu!
Roth: (khụ khẽ một tiếng, lại dùng sức ôm lấy Lục, rất hiểu mà ôm chặt y không buông)
. Câu nói đầu tiên vào buổi sáng sau đêm đầu là?
Lục Hạo Lập: Họ Tần kia, cô muốn bị đánh đúng không?? (trừng mắt, đánh mạnh một đấm xuống mặt bàn, nhìn là biết không thể chịu nổi nữa rồi…..)
Tiểu Tần: (kinh hoảng đếm mức rơi cả giấy bút, giơ hai tay đầu hàng) Không phải! Đại ca àh, là lỗi của tôi, đừng đánh đừng đánh, tôi là nữ sinh mà.
Roth:...... (mặt không đổi sắc cầm lấy chén trà của Lục, uống một hớp)
. Mỗi tuần H mấy lần?
Lục Hạo Lập: ……. (cơn giận còn sót lại chưa tiêu, nghẹn khí không trả lời được)
Roth: (vừa giúp Lục thuận khí, rất phiến tình ghé sát vào tai y nói nhỏ) Rất ít, mỗi ngày chỉ có hai lần. Kỳ thật, tôi thực sự hy vọng anh ấy có thể để tôi thượng nhiều thêm mấy lần nữa….
Lục Hạo Lập: (Gõ mạnh vào đầu hắn, xả cổ họng nói) Hai lần??? Cậu nói quỷ mới tin a! Tự cậu tính đi, cậu mỗi lần đều sống chết không chịu buông, mỗi ngày đều bám tôi hết lần này đến lần khác, tôi kêu ngưng cậu đều không chịu buông… (lược bót N N chữ)
( một nữ, máu mũi phi tiên tại chỗ, ngây ngô cười, có thể nghe này một đoạn, bị đánh cũng đáng giá.)
. Cảm thấy lý tưởng nhất thì mỗi tuần mấy lần?
Lục Hạo Lập: Cô hỏi vấn đề là lý tưởng mỗi tuần mấy lần…. (sờ cằm) Tôi cảm thấy chúng tôi cứ một ngày một lần đi, thân thể khỏe mạnh.
Roth: (không chút lưỡng lự) Không được.
. Nếu dùng một câu để tả đối phương khi H thì?
Lục Hạo Lập: Ngô, cậu ta a, (chuyển đầu nhìn nhìn Roth), quả thực khó hình dung, cậu ta vốn nhìn đã rất đẹp trai, khi đó cảm giác càng đặc biệt câu nhân.
Roth: (cười) Tương tự.
. Nói thẳng thắn thì anh thích H không?
Roth: (lạnh lùng nhìn người ghi chép) Nói nhảm!!! (Chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào thắt lưng Lục) Nhưng tôi thích với anh ấy nhất.
Lục Hạo Lập: Nếu Roth đừng quá nhiệt tình, thì OK.
(Hiển nhiên, đối tượng H thì đều muốn là đối phương….)
. Bình thường H ở đâu?
Lục Hạo Lập: Trong phòng.
Roth: Trên giường, ở chỗ khác sợ anh ấy sẽ vất vả.
. Anh muốn thử H ở đâu?
Lục Hạo Lập: (nghiêng người xem thường) Tôi không có chỗ nào muốn thử hết, tôi chỉ mông cậu ta biết tiết chế một chút.
Roth: (thầm nghĩ một hồi, cố lấy dũng khí) Đêm nay, chúng ta cùng nhau tắm đi, tôi muốn... Thử trong phòng tắm... (Âm cuối biến mất dần theo ánh mắt của Lục)
. Có quy định khi H không?
Lục Hạo Lập: A? Quy định? (lập tức tỉnh ngộ), trước kia không có, nhưng bây giờ có đó. Sau này, tôi kêu ngưng thì cậu phải ngưng, nếu không thì không có lần sau đâu.
Roth: ……. (ngạc nhiên)
. Anh ngoài người yêu có cùng người khác phát sinh quan hệ?
Lục Hạo Lập: (cười giả ý) Hỏi khó nhỉ, cô cũng biết chúng tôi đều có con mà? Vậy, cô cảm thấy khoa học kỹ thuật phát triển đến mức nam cũng tự sinh được con sao?
Roth: Nếu nói ba mươi tuổi mới làm lần đầu tiên, cô tin sao?
. Đối với câu “Nếu không chiếm được tâm, thì ít nhất cũng chiếm được thể xác”, anh có thái độ tác động hay phản đối?
Lục Hạo Lập: Tục ngữ nói hay, nhưng một hạnh phúc miễn cưỡng, chỉ lãng phí thời gian và niềm vui, phản đối.
Roth: (không nói, lúc đó, ý tưởng của hắn là thế này)…. Trung lập.
. Nếu đối phương bị tên côn đồ cưỡng gian, anh sẽ làm gì?
(Vấn đề này vừa đưa ra, căn phòng đột nhiên im lặng không một tiếng động, hai người tưởng tượng một chút … rồi mới….)
Lục Hạo Lập: (Ánh mắt đỏ lên, hai bàn tay tức giận nắm chặt lấy cạnh bàn, vẻ mặt đầy giận dữ gầm gừ) Ta đây liền thiến hắn sau đó cho chó làm hắn, giết cả nhà hắn sau đó phá luôn mộ của hắn, tuyệt đối phải khiến hắn chết không toàn thây!!!!
Roth: (giữ chặt lấy Lục đang sắp nổi xung thiên, cười lạnh) Tôi sẽ khiến tên côn đồ đó biết thế nào gọi là hối hận khi sinh ra trên thế giới này.
. Khi H thì tư thế nào Lục Hạo Lập vui vẻ nhất?
Lục Hạo Lập: …… (đột nhiên cứng đơ, ánh mắt như kiếm bén ngót phóng thẳng về hướng Roth)
Roth: Anh ấy không vui, tôi không thể trả lời (kỳ thật … thích từ phía sau…)
. Có người nào đó nói, hai người là nhất kiến chung tình, xin hỏi, điểm nào ở nhau khiến nhìn thấy đã chung tình?
Lục Hạo Lập: (nhìn Roth) Kỳ quái, Tôi đối với cậu là nhất kiến chung tình sao? Sao tôi không biết? (nhìn mờ mịt)
Roth: (thầm nghĩ) Anh ấy rất đặt biệt, cho nên thích.
. Chỗ mẫn cảm của bản thân?
Lục Hạo Lập: (nói cho có lệ) Lỗ tai đi. Cậu ta cũng giống thế.
Roth: (nói bên tai của Lục dùng âm lượng đủ y nghe thấy) Chỗ mẫn cảm nhất của anh không phải lỗ tai, mà là ngực bên trái…
Lục Hạo Lập: (má đỏ hồng) Im miệng!
. Nếu phát hiện đối phương có cuộc gặp mặt thì sẽ làm gì?
Lục Hạo Lập: Chỉ là gặp mặt gì? Trên thân hay suy nghĩ? Nếu cậu ta yêu người khác…. (giọng vừa nói vừa yếu dần, mờ mịt nhìn Roth, càng dựa sát vào hắn)… Tôi cũng không biết nên…
Roth: (khuôn mặt bình thản nắm lấy vai Lục) Nếu anh ấy gặp mặt rồi yêu người khác, tôi sẽ giết anh ấy, rồi tự sát. Nhưng, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.
. Trận H khoái cảm nhất là cùng với ai?
Lục Hạo Lập:...... (thâm trầm) Kể từ sau khi gặp cậu ta, tôi một người cũng chưa tiếp xúc qua, như vậy nhiều năm, cảm giác cùng nữ nhân trước kia đều đã quên, mà phát sinh quan hệ với nam cũng chỉ có mình cậu ta, vậy cứ cho là cậu ta đi.
Roth: (nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đỏ của y, nói khẽ) Trận hoan hỉ thích thú nhất, đều là với anh.
Lục Hạo Lập: (nở nụ cười, không nói)
. Hai người có hứng thú với SM?
Lục Hạo Lập: SM? (nhíu mày, vỗ vỗ Roth) Tôi không có, cậu có hứng thú sao?
Roth: Đầu tiên, Tôi sẽ không đem mấy thứ linh tinh đó ra làm nhục anh ấy, cái đó không khiến tôi thích thú mà chỉ khiến tôi đau lòng. Còn nữa, tôi cũng không để cho bất cứ thứ gì ngoài tôi giữ lấy thân thể anh ấy, dù là đạo cụ cũng không.
Lục Hạo Lập: (ý cười càng đậm) Hiểu chưa? Đề tài này bỏ đi, câu tiếp theo.
. Nếu ngày mai là tận thế, bây giờ suy nghĩ sẽ làm gì, muốn cùng ai bên nhau, muốn nói cái gì?
Lục Hạo Lập: Nghĩ muốn ở bên cậu ta (chỉ ngón tay vào Roth), cùng con tôi với một đám bạn bè ờ bên nhau, mọi người cây quanh cùng ăn cơm, uống rượu, tâm sự mọi thứ là được rồi.
Roth: [(ôm lấy Lục tựa cằm vào vai y, nói) “Anh muốn cùng nhiều người như vậy ở bên nhau sao? Thế nhưng, tôi chỉ muốn ôm mình anh, muốn cùng ở bên anh, muốn nói rằng dù ở một thế giới khác vẫn sẽ tìm anh.”]
Lục Hạo Lập:......
(Người ghi chép cúi mặt khóc khẽ, Đại ca ah`, lời các người nói với nhau nhỏ qua, tôi nghe không được gì cả….)
. Lục Hạo Lập thích ăn món gì nhất?
Lục Hạo Lập: Về cơ bản thì không có gì đặc biệt, món ăn Trung Quốc tương đối nhiều.
Roth: Ân, cho nên tôi cũng học cách dùng đũa.
. Lục Hạo Lập có nghĩ sẽ phản công không?
Lục Hạo Lập: (nhìn từ trên xuống dưới từ trái sang phải đánh giá Roth) Nam nhân nào mà không muốn chứ.
Roth:...... ( hơi đổ mồ hôi)
Lục Hạo Lập: Chỉ là, tôi cảm thấy bây giờ ai trên ai dưới cũng không còn quan trọng nữa.
Roth:...... (âm thầm thở ra)
. Chuyện nào khiến anh cảm động nhất?
Lục Hạo Lập: Nhiều lắm. Tạm thời dù cho trước kia thế nào, cuộc sống bây giờ ở mỗi chuyện nhỏ nhặt nhất, cậu ta rất để tâm, tôi đều thấy cảm động.
Roth: (biểu tình thản nhiên) Anh ấy nguyện ý cùng tôi bên nhau.
. Nếu có thần ở Đình thờ thân, anh xin ba nguyện vọng gì?
Lục Hạo Lập: (cười to) Ha ha, cậu trở nên ngu ngốc rồi sao. Khụ khụ, được rồi, tôi không cẩn thận gặp được thần (nhịn cười) ba nguyện vọng kia tất nhiên là ba tử huyệt của nam nhân, tiền quyền và nữ nhân.
Roth: Anh nói cái gì? ( Hai mắt híp lại, lộ ra vẻ nguy hiểm)
Lục Hạo Lập: Hà hà, chỉ là giỡn thôi mà. (Nắm tay an ủi Roth) Ba nguyện vọng, một, người thân của tôi luôn bình an, hai, bạn bè của tôi luôn bình an, ba, người tôi yêu (ngón tay chỉ Roth) luôn luôn bình an.
Roth: (hài lòng) Một, vĩnh viễn cùng anh ấy bên nhau, hai, anh ấy vĩnh viễn đều tươi cười, ba, gia tộc DeFills luôn thuận lợi.
. Khi H, quần áo là tự anh cởi, hay đối phương giúp anh cởi?
Lục Hạo Lập: (còn đang suy nghĩ) Nói riêng ra thì, tất nhiên khi đó là bản thân tôi, đôi khi là cậu ta.
Roth: (bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn) Đại đa số đều là tôi làm.
. Nếu cái của người kia không phấn khởi, anh sẽ làm gì?
Lục Hạo Lập: Vậy thì phải xem tại sao không phấn khởi. Vấn đề tâm lý thì giúp cậu ta tìm bác sĩ tâm lý, nếu vấn đều về thân thể thì giúp cậu ta đi bác sĩ.
Roth: (ninh khởi mi, hai cáng tay khẩn trương ôm y)
. Sau khi chuyển thế vẫn hy vọng là người yêu của nhau chứ?
Lục Hạo Lập: Vấn đề này nghe có chút mê tín.
Roth: (hơi giật mình, xoay má của Lục về hướng mình) Mê tín sao? Không phải chúng ta đã sớm hẹn ước kiếp sau hay sao?
Lục Hạo Lập: (khóe miệng nâng lên) Ngu ngốc, Chuyện này sao lại để người khác biết chứ.
Roth:...... ( lặng yên)
. Nếu bạn thân của anh nói “Tôi thật tĩnh mịch, cho nên tối hôm nay, xin….” Yêu cầu H, anh sẽ?
Lục Hạo Lập: Nam hay nữ? Tôi nghĩ, một người trưởng thành đều hiểu mà cự tuyệt, mặc kệ có là người có người yêu hay độc thân. Trừ khi không xem người kia là bạn bè.
Roth: (cười lạnh) Cô phải hiểu, không có ai dám nói thế với tôi?
Lục Hạo Lập: Tôi cũng không dám?
Roth: (lại giật mình, khẩn trương) Anh cảm thấy tĩnh mịch? Tại sao tĩnh mịch? Là tại thơi gian giữa anh và tôi quá ít sao? Chúng ta ngày mai phải đi du lịch, anh muốn đi đâu?….
Lục Hạo Lập: (không còn sự lựa chọn) Giả thiết mà, OK? Chỉ là giả thiết.
. Đối phương làm chuyện gì khiến anh không vui?
Lục Hạo Lập: (không lưỡng lự) Không vui vì cậu ta luôn để ý chuyện trước kia, rồi im lặng không nhúc nhích đau khổ suy tư rất lâu.
Roth: (Không nói, đem má để sát vào cổ của Lục, cọ nhẹ)
Lục Hạo Lập: (xoa mái tóc của hắn) Sau này không được như vậy, biết không?
Roth:...... Được.
. Thích hôn môi chỗ nào của nhau?
Hai người trao đổi ánh mắt một lúc, cuối cùng đồng thanh nói: Môi.
. Anh thích đối phương bao nhiêu?
Lục Hạo Lập: (vẫn như cũ xoa tóc của Roth, tự hỏi) Nếu tôi nói tôi đã thích đến mức không thể mất đi cậu ta, có phải quá quê mùa? Quá thô tục?
Roth: (run rẩy, kinh ngạc nhìn y)
Lục Hạo Lập: (đối mặt với Roth, ngượng ngùng cười) Nhìn phản ứng của cậu là biết câu nói này quả thực rất quê mùa mà.
Roth: (nghiêm chỉnh nói) Không! Tôi rất thích nghe!
. Nếu cảm thấy có sự nghi ngờ về thay đổi tình cảm, anh sẽ làm thế nào?
Lục Hạo Lập: Tôi sẽ hỏi, hỏi rõ ràng, xem rõ mọi thứ mới suy nghĩ làm thế nào.
Roth: (ánh mắt lạnh lùng) Tìm ra người khiến anh ta có tâm trạng nghi ngờ, giải quyết trước nói sau.
. Chỗ nào của Lục tiên sinh hấp dẫn nhất?
Lục Hạo Lập: (nghe vậy, có chút hứng thú nhìn thẳng vào Roth)
Roth: (điều chỉnh tư thế, cúi đầu nói) Toàn bộ anh ấy, mọi thứ của anh ấy, tất cả của anh ấy.
Lục Hạo Lập: Lời của cậu ta có nói cũng như không nói?
Roth: (tươi cười có chút ái muội, tựa vào tai Lục) Anh muốn biết, buổi tối tôi sẽ cho anh biết…. chỗ nào trên người anh hấp dẫn tôi nhất…
Lục Hạo Lập: (lặng yên, bực bội nóng giận đẩy hắn ra)
. Thích phản ứng nào của nhau nhất?
Lục Hạo Lập: Phản ứng?... Cái này... phản ứng khi vui vẻ đi, khi đó cậu ta sẽ tươi cười.
Roth: (tán đồng gật đầu) Giống thế, phản ứng khi vui của anh ấy.
. Anh cảm thấy yêu một người mà H với người khác cũng được chứ?
Lục Hạo Lập: (mặt lộ vẻ bất mãn) Ý của cô là, yêu người này mà cũng những người khác phát sinh quan hệ? Chuyện điên khùng ấy tôi không thể, đương nhiên, tôi cũng không đồng ý người yêu của tôi làm như thế.
Roth: (biện giải cho bản thân) Tôi kể từ khi yêu anh, liền không cũng ai dây dưa nữa, chuyện này anh cũng biết rõ mà.
Lục Hạo Lập: (an ủi vỗ vỗ hắn) Tôi biết, tôi chỉ là cường điệu một chút mà thôi.
. Có nghĩ đến chuyện kết hôn?
Lục Hạo Lập: Kết hôn?! (đột nhiên kinh ngạc, quay sang Roth) Không nói tôi cũng quên mất, cậu với vợ cậu ly hôn chưa?
Roth: Chưa ly hôn, nhưng thân phận trước kia của tôi là người đã khuất, vậy cuộc hôn nhân đó cũng xem như kết thúc.
Lục Hạo Lập: Nga...... Vậy còn may, tôi không đến mức làm kẻ thứ ba tới mấy năm.
Roth: (cười khẽ, xoay chiếc nhẫn trong tay) Nếu anh để ý, không bằng, chúng ta kết hôn đi?
Lục Hạo Lập:... Ách, chuyện này... Sau này nói đi.
. Nếu đối phương bỗng nhiên không muốn cầu hoan, anh sẽ?
Lục Hạo Lập: (lý trí tĩnh táo) Con người cuối cùng cũng phải già, tất nhiên phương diện nhiệt tình kia sẽ dần nguội lạnh, rất bình thường, không cần làm lớn chuyện.
Roth: (sắc mặt không tốt) Cho tới bây giờ anh ấy không hề chủ động cầu hoan.
. Đối phương hiện tại phù hợp với lý tưởng anh không?
Lục Hạo Lập: Cũng không có lý tưởng gì cả, (thở dài) vẫn thuận theo tự nhiên là được, không có yêu cầu hay tiêu chuẩn gì nhiều. Bất quá, tôi rất hài lòng người bây giờ.
Roth: (nghiên túc) Nếu anh có tiêu chuẩn gì mới cho người lý tưởng của anh, cho tôi biết, tôi nhất định sẽ làm được.
Lục Hạo Lập: Không cần, cậu bây giờ đã rất rất tốt rồi.
Roth: (nghe y khen ngợi, âm thầm vui sướng)
. Xin hãy một một câu với người yêu!
Lục Hạo Lập: Tương lai còn rất dài, nhưng hãy tin rằng, con đường phía trước cậu đi luôn có tôi.
Roth: Toàn bộ thế giới, vĩnh viễn chỉ yêu mình anh. Mà tôi, cũng chỉ tồn tại vì anh.
Đồng hồ cũng đã quá giờ, vấn đề đã hỏi xong hơn nữa người ghi chép họ Tần nào đó vẫn hoàn toàn bị lơ đau khổ thất thiểu ra cửa, thế là, Cô ấy quay đầu nói vọng vào:
“Hai anh này thật quá đáng, cư nhiên để tôi một mình ăn cơm trưa, cư nhiên đuổi tôi đi, tôi muốn…. Ai, tôi rất buồn nha. Tốt thôi, tôi mạo hiểm lấy tính mạng ra để làm cuộc phỏng vấn này cho đến kết thúc, cảm tạ bạn bè cùng mọi người đã xem, đa tạ!”
Hết Phiên ngoại “Phu phu đồng tính hỏi đáp câu”