Roger Hopson rất hiếm khi rảnh rỗi ngồi nhàn hạ trong văn phòng của Roth, theo như hắn nói, không có gì làm, tìm Roth đánh vài ván cờ mà thôi. Vì vậy, hai người đem chính sự gác sang một bên, bày cờ ra đánh.
“Ta phát hiện dạo gần đây Anseph thật sự rất bận bụi. Ta đến mười lần thì hết chín lần không thấy hắn.” Roger vừa nghiền ngẫm nước cờ vừa nói.
Roth liếc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi tìm hắn có việc?” Bày ván cờ, cùng Roger phân tranh cao thấp.
“Cũng không có chuyện gì… Chừng nào ngươi có thể cho ta mượn hắn vài ngày? Người đáng tin xung quanh ta quá ít.” Chơi không đến nửa ván cờ, Roger liền thừa dịp hướng Roth mượn người.
“Để sau đi.” Roth từ chối, trước mắt là không thể nào.
Roger chưa từ bỏ ý định đều để trong chuyện này, “Ta mua được không…?” Đừng nói hắn da mặt dày, hắn thật sự là đủ phiền, đôi khi vội đến mức sứt đầu mẻ trán mà đám thủ hạ còn làm hỏng việc.
Lông mày dựng lên, Roth một quân cờ phân định thắng bại, “Ngươi cảm thấy ta thiếu tiền sao?”
“Không bán bằng tiền, bán bằng một tình nhân được không a, không lẽ giao tình nhiều năm như vậy mà ngươi cũng thoái thác…” Phát huy hoàn toàn bản tính tốt bụng không biết nổi giận, Roger diễn rất tròn vai, mà diễn viên kia lại không tỏ thái độ gì cả, bất quá Roth chịu nghe Roger nói lảm nhảm cũng biết hiện tại tâm trạng hắn rất tốt.
“… Di? Chờ một chút nói tiếp, ta nghe điện thoại.” Điện thoại trong túi áo chấn động cắt đứt cơn lải nhải của Roger, hắn nói với Roth một tiếng liền bắt điện thoại: “Nghe.”
Đối phương nói một hồi, Roger bắt đầu quát nạt: “Sao có thể như vậy, y bốc hơi sao?… Ra khỏi nhà?… Pháp quốc?… Thôi quên đi, tìm được người thì nói cho ta biết…” Roger nghe điện thoại, Roth thì hai chân vắt ngang nhìn bàn cờ đã lâm vào tàn cuộc, hất mái tóc dài, không tự giác, hắn nhớ lại.
Ngày hôm qua… Quả thật rất vui vẻ… Trong lòng còn có chút ngọt ngào, buổi sáng cũng không muốn rời đi, lúc ôm y cảm thấy rất thỏa mãn, thật kỳ quái, chỉ ôm y cũng có thể cảm thấy thỏa mãn, không biết, cảm giác này có phải gọi là tình yêu?
Khóe miệng lặng lẽ giương lên, ánh mắt Roth nhìn bàn cờ, trong óc đều hiện lại từng chút từng chút tất cả mọi chuyện ngày hôm qua, một cảm giác ôn nhu từ trên khuôn mặt băng lạnh của hắn phát ra.
Hai người luống cuống tay chân trong phòng bếp hoang đường kịch liệt hoan ái điên cuồng ôm nhau ngủ bỏ cả hai bữa cơm đến khi hoàng hôn vì quá đói bụng mới thức dậy Bữa tối thì tranh hơn thua trên bàn Đêm khuya ngủ không được cường ngạnh bức y cùng nhau ra ban công hứng gió ngắm sao Bộ dạng tức giận muốn nổi trận lôi đình của y Buổi sáng trước khi đi còn cuồng hôn trên giường…
Những điều này là sự thu hoạch không tưởng, trước đây Roth hoàn toàn không nghĩ tới, nội tâm không hề kháng cự vì Lục Hạo Lập mà sinh ra rung động, hắn chưa từng có cảm giác như vậy từ trước đến nay, hắn cảm thấy ở bên Lục Hạo Lập, cái gì cũng tốt, cái gì cũng thoải mái, hắn thích mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần đến tầng lầu kia là có thể nhìn thấy y, hắn muốn cả đời cất giấu y, bọn họ cả đời đều phải ở bên nhau.
“Ro… Roth?” Roger miệng há rộng giọng run run gọi hắn, điện thoại đã rớt xuống đất mà tay còn bắt bên tai, nhìn rất buồn cười.
Hắn bị nét ôn nhu trên mặt Roth hù cho choáng váng, không thể nào? Hắn không phải là đang nằm mộng chứ? Lần đầu tiên nhìn thấy Roth như vậy, thoạt nhìn có điểm như những người không cẩn thận rớt vào bể tình.
Roger kêu to một tiếng khiến Roth thay đổi biểu tình, nhanh đến mức Roger cho là trước đó hắn nhìn thấy chính là ảo giác.
“Đang tìm người?” Roth điềm nhiên như không nói, ý bảo Roger thu hồi bộ dạng khoa trương của hắn đi.
Lau mặt, Roger ho khan vài tiếng nhặt điện thoại lên, trả lời: “Đang tìm Lão Đại của Hồng Dương Bang.” Sự hồ nghi đang dần nảy mầm.
Bàn tay đang bày quân cờ của Roth đình chỉ vài giây, sau đó lại hỏi: “Lục Hạo Lập?”
“Ngươi biết y?” Roger rất kinh ngạc, Roth lẽ ra không biết Lục mới phải chứ.
Hắn biết Lục là do hắn muốn chọn một số nhân viên bảo an có tố chất trong bang của y, nhưng Roth thì không có nhu cầu này, bởi vì cảnh vệ của DeFils đa số đều do bọn hắn tự huấn luyện, hơn nữa Lục rất bận rộn, có tạo mối quan hệ cũng không thể nối đến đây, huống chi Roth đã không coi ai ra gì, sao hắn có thể nhớ rõ một Hồng Dương Bang nhỏ nhoi như vậy?
“Tại sao người muốn tìm y?” Roth nói câu này với thái độ cứng ngắc, thế nhưng không thể có thái độ như vậy a.
Roger còn chưa kịp mở miệng, điện thoại trên bàn làm việc của Roth vang lên, thế nhưng, hắn nhanh chóng phát hiện sắc mặt Roth càng ngày càng nghiêm trọng, càng ngày càng khẩn trương, trong lòng Roger lập tức biết xảy ra chuyện lớn.
“Sao vậy?” Roth đứng bên cạnh, sự quan tâm của Roger lại bị Roth đẩy ra, chưa kịp định thần đứng vững đã thấy Roth bay thẳng ra ngoài, “Roth!” Roger không biết chuyện gì xảy ra nên theo trực giác đuổi theo, Roth cũng mặc kệ để hắn đuổi theo.
Một đoàn người vội vã chạy xuống lầu, xe phóng nhanh đến một nơi cách xa khu nhà cao cấp này.
Đảo mắt một cái đã không còn ai trong văn phòng, ván cờ còn chưa đến hồi kết, điện thoại, trên bàn vẫn chưa ngắt, đầu dây bên kia loạn thế luyện ngục hỗn loạn ồn ào, có tiếng kêu thảm thiết, có tiếng tức giận mắng chửi, có tiếng khan hô… về sau, cái gì cũng không có, chỉ còn lại tiếng “Đô…Đô… Đô…” vang lên liên tục không dứt.
Hết rồi, Roth cùng Lục Hạo Lập, hòa bình yên ả giả tạo của bọn họ chỉ giống như lớp thủy tinh mỏng manh yếu ớt đã không còn… có lẽ… không bao giờ…có lại nữa.
Gian phòng bọn họ đánh nhau ở trên lầu ba, sắc mặt Roth âm trầm nhìn đám thương binh ngoài cửa, chỉ có thể dùng từ “Tái nhớt” để hình dung.
“Y điên rồi……” Một cảnh vệ bụm lấy nơi xương sườn đau đến mặt mũi đỏ ngắt, nói xong câu đó hắn gục trên mặt đất.
Roth ra hiệu cho người mang tên đó xuống dưới chữa thương, sau đó trước cánh cửa đang khóa chặt kia, con mắt lam thâm trấm nhìn không rõ đang nghĩ cái gì, hắn chỉ nói hai chữ: “Mở cửa.” Cửa được đẩy ra, ngoại trừ Roth mọi người đều cảnh giác đề phòng, ngay khi cửa được mở rộng ra thì, “Roth, ta muốn mạng ngươi!” một tiếng rống dữ dội của cuồng thú vang lên, thân ảnh đỏ chói lướt qua, bay đến Roth tung một quyền.
Roth không hề trốn, hắn chỉ nhìn vào ánh mắt đỏ bừng kia, mà hai cảnh vệ phía sau hắn kịp thời xoay người ra trước, cùng ăn ý đồng thời hướng Lục Hạo Lập tung một cước, hung hăng đá y văng ngược vào phòng, y ngã xuống đất lăn hai vòng.
Roger nghi hoặc, hắn rất nghi hoặc, người ở trước mắt, chỉ là một người giống Lục như đúc mà thôi, chứ không phải y.
Nhưng mà, có thể? Một phòng đầy người ngổn ngang bị quật ngã, kêu rên cũng có, hôn mê cũng có, mà Lục Hạo Lập bị đá bay ngược về lại giống như không có chuyện gì lắc lắc đầu đứng dậy, thoáng nhìn thấy y một chút cũng không hề đau nhức, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bọn hắn, con mắt màu đỏ, y cười, sau đó lại xông lên.
“Ngươi đã làm gì y? Roth, ngươi đã làm gì y hả? Tại sao Lục lại ở đây?” Roger đứng bên cạnh chất vấn Roth, kinh ngạc nhìn Lục Hạo Lập lao đến họ.
“Ngăn y lại.” Có người ra lệnh, mười người cảnh vệ cùng đồng thời đứng chắn ngang phía trước, cùng một tư thế, cùng một giương mặt lạnh như băng không chút sợ hãi, bọn họ dùng toàn sức nghênh chiến, hình thành một trận chiến mười mấy người.
Tập đoàn DeFils có bốn đội cảnh vệ tinh anh xếp dựa theo năng lực, các thành viên đội A có năng lực mạnh nhất, cho nên là những cảnh vệ thân cận với thủ lĩnh, còn những người canh giữ phía ngoài chính là đội C.
Roth vẫn không lên tiếng, hắn si mê nhìn bóng người đang càng đánh càng hăng kia, hắn không ngừng nghĩ về ánh mắt màu đỏ, từ trong ánh mắt đó hắn cảm nhận được sát khí, hắn không có thời gian để tự hỏi vì sao Lục Hạo Lập biến thành như thế, trong lòng hắn chỉ nhớ mỗi một điều: Lục thật sự muốn giết hắn… Lục muốn giết hắn… LỤC MUỐN GIẾT HẮN…
Ảm đạm hòa lẫn bi thương, ngọt ngào khiến hắn lưu luyến đã không còn nữa, Roth luôn cho rằng Lục Hạo Lập hận hắn, hắn vẫn cho rằng như vậy cũng không sao cả, thế nhưng khi hắn thật sự chứng kiến hận ý của y, hắn cảm thấy đau nhìn thấy thương tích trên người Lục Hạo Lập, hắn cũng đau nhìn y thống khổ, hắn rất đau.
Thế nhưng, nên làm gì đây? Roth không biết, hắn không thể nghĩ ra hắn nên làm gì, hắn không thể nghĩ nổi… cũng không muốn nghĩ đến, hắn quá hiểu Lục Hạo Lập đang cần điều gì. Nhưng hắn không thể để y đi! Bất luận là chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không để y rời đi, hắn chỉ muốn giữ lấy y, hắn chỉ muốn y, hắn muốn mang y bên người, những thứ khác đều không trọng yếu.
Roger bị phớt lờ Roth hơn nửa giờ, hắn cũng chỉ có thể nhìn hơn nửa giờ, hắn bình tĩnh nghĩ, mở miệng: “Ngươi động đến con của y?” Roth lần này xem như nghe thấy lời của Roger, hắn nhìn về phía Roger, loại tầm mắt uy hiếp này khiến Roger có cảm giác áp bách không thể nuốt nước bọt.
Thật ngột ngạt mở miệng, Roger giải thích cho Roth chuyện hắn từng nghe: “Con người Lục, ngươi cùng y có thâm thù, ngươi có thể trực tiếp giết y, y có thua cũng sẽ hiểu không sao cả, nhưng ngươi không nên đi động đến đứa con của y, thương tích ngươi gây ra cho đứa trẻ kia chỉ khiến y càng thêm điên cuồng, khiến y không thể khống chế được.” Roger ngừng lại, chấp nhận ánh mắt sắc bén của Roth chỉ vào Lục Hạo Lập, nói: “Ánh mắt của y bây giờ là màu đỏ. Ta từng nghe đồn rằng, khi Lục cực kỳ phẫn nộ thì con mắt kia sẽ biến thành màu đỏ, trước kia có người từng thấy bộ dạng này của y, chính là mười năm trước khi nữ nhân của y bị giết, con của y bị bắt cóc.”
“Đứa bé đó được cứu về sau một ngày một đêm. Nhưng cũng từ ngày đó, Lục xem nó còn quan trọng hơn mọi thứ trên thế giới này, người có thể làm bất cứ chuyện gì đối với y, nhưng không thể tổn thương đến đứa bé đó. Bằng không y sẽ biến thành một người khác.” Tin mà Roger nói quả thật không phải là một điều tốt, chuyện này càng khiến tâm tính hắn tồi tệ hơn, trong đó còn có sự ghen ghét với Kỳ, hắn đố kỵ với một đứa bé mà hắn chưa từng gặp mặt.
“Ta chỉ cho người giám sát nó, không hề tổn thương nó.” Roth lạnh lùng đáp lễ tin tức mà Roger cung cấp, tuy hắn để Roger biết bí mật này, nhưng cũng từ đó mà hắn biết được biện pháp giải quyết căn nguyên của vấn đề.
Không chút chần chừ, Roth không lưỡng lự mà tiến đến Lục Hạo Lập đang bị ấn quỳ xuống, đội cảnh vệ của hắn cũng bị thương hết phân nửa.
“Ngươi muốn nó gặp chuyện không may sao?” ngồi xổm người xuống, giơ tay lên vuốt hàng lông mày kiếm của y, Roth ôn nhu hỏi y, ngay sau đó Roth thấy ánh mắt vẩn đục tâm tính kia thoáng thanh tỉnh, hắn không ngừng cố gắng: “Nếu ngươi không dừng lại ta thật sự sẽ giết nó, ngươi không muốn nó xảy ra chuyện, đúng không? Nghe lời của ta, an tĩnh lại…”
Giọng nam nhân phảng phất có tác dụng định thần, ý tứ trong lời nói của hắn Lục Hạo Lập cái hiểu cái không, đồng tử đang phóng đại co rút lại, bao phủ một nỗi bất an, Roth kiên nhẫn dùng từng câu từng chữ lừa y, đe dọa khuyên bảo y, cố gắng khiến màu đỏ trong mắt y từ từ biến mất.
“Làm loạn thì ngươi sẽ không gặp nó, nghe ta, an tĩnh lại…” không có bất cứ tiếng động nào ảnh hưởng đến bọn họ, Roth nói thật lâu, mà thể lực của Lục Hạo Lập cũng đã vượt qua cực hạn rất nhiều, y không còn kháng cự mãnh liệt nữa, y được trấn an mà khôi phục lại bình thường, ánh mắt sau khi mất đi sự hung ác cùng lửa giận, lại cực kỳ mệt mỏi, với Roth, tâm trạng y hoàn toàn rối bời.
Bây giờ không muốn truy cứu nguyên nhân xảy ra chuyện này, Roth kêu đám cảnh vệ buông y ra, sau đó trước mặt mọi ngươi hôn trán Lục Hạo Lập, giống như biết trước mà chuẩn xác tiếp lấy thân thể đổ xuống của y, thầm thì bên tai y: “Ngươi mệt mỏi rồi, hãy ngủ đi.” Lục Hạo Lập khép mắt lại, tim đóng băng.
Roger lòng đầy nghi vấn muốn hỏi Roth, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ôm Lục Hạo Lập đi ngang qua, bước ra ngoài, đám người đang chặn trước cửa tự động tách qua hai bên tạo thành một lối đi.
Khi Roth đi qua bên cạnh Roger, Roger không thể động đậy, tay hắn lạnh run, bởi vì cảm giác trên người Roth, Roger nghĩ cảm giác của mình cũng điên rồi, vì hắn cảm giác được Roth đang rất thương tâm, rất thống khổ.
Mọi chuyện lộn xộn này Roger không hiểu, hắn đi theo sau lưng Roth, hắn rất muốn hỏi đầu đuôi mọi chuyện, hắn gọi Roth, nhưng Roth giống như cái gì cũng không nghe thấy chỉ biết ôm chặt Lục Hạo Lập bước từng bước ra ngoài, sau đó theo cầu thang đến lầu hai, vào một cánh cửa khác, Roger bị cảnh vệ ngăn ở bên ngoài.
Roger không thể tưởng tượng được mối quan hệ của Roth và Lục, chuyện của bọn hắn, hắn nhìn chằm chằm vào phiến cửa đang đóng chặt hy vọng có thể tìm thấy một lời giải đáp, những người khác đang bận rộn giải quyết hậu quả, Roger càng nghĩ tâm càng mờ mịt, Roth nhốt Lục ở đây, hắn không thể thấy rồi không quan tâm, nếu đợi Điệp Huyết tìm đến đây, vậy thiên hạ nhất định đại loạn.
Hành lang lầu hai, Roger cúi đầu nghĩ cách, còn bên kia, Anseph thờ ơ lạnh nhạt hồi lâu, sau đó rời đi.
“Từ khi ta gặp ngươi lần đầu tiên, ta biết rõ ngươi muốn giết ta, thế nhưng hôm nay, ta không nghĩ ngươi lại hận ta như vậy.” Roth nhẹ giọng mê man thầm thì, bộ dạng hắn say mê, không biết nghĩ cái gì, hắn đặt Lục Hạo Lập trên giường, sau đó giúp y cởi quần áo bẩn ra.
Lấy chăn, Roth vừa đắp chăn cho y vừa nói: “Kỳ thật, ta muốn ngươi hận ta, hận nhiều càng tốt a, không sao cả, dù sao ngươi đối với ta là dạng tình cảm gì, thì ngươi đều là của ta, ta cho tới bây giờ không hề hối hận từng ôm lấy ngươi.”
Ngồi trên sàn nhà bên cạnh giường, nắm chặt bàn tay Lục Hạo Lập chạm khẽ lên mặt mình, nhẹ nhàng nở nụ cười, hôn lòng bàn tay Lục Hạo Lập vì nắm chặt quá độ mà móng tay đâm vào chảy cả máu tươi, nói: “Sai rồi, ta từng hối hận, khi ta phát hiện sức ảnh hưởng của ngươi đối với ta, thì ta hối hận, cho nên lần đó ta muốn giết ngươi, thế nhưng ta hạ thủ không được, mà ngươi… vừa rồi ngươi thật sự muốn lấy mạng ta, ngươi thật sự không hề thích ta dù chỉ một chút.” Mà ta…cũng không thể xác định, ta sẽ không hề cảm thấy cái gì cả?
Tìm được người của ngươi, bẻ gãy đôi cánh của ngươi vì muốn ngươi thần phục, có được hận ý của ngươi, đây chính là điều ta muốn sao? Ngươi muốn báo thù, không sai a, thế nhưng mấy ngày nay, thật sự ngươi một chút cảm giác cũng không hề có sao?
“Ngươi có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau hay không? Đó là ngoài khu Thương Thành. Ta biết rõ ngươi cũng nhìn thấy ta.” Roth giống như đang nắm lấy một báu vật trân quý mà xiết chặt tay Lục Hạo Lập, từng chút từng chút hồi tưởng lại ngày đầu tiên đó, bộc bạch: “Ngươi tin hay không? Từ ngày đó ta luôn nhớ đến ngươi, khi có người cho ta biết, nữ nhân kia phản bội ta, kỳ thật loại chuyện nhàm chán này ta vốn định giao cho người khác xử lý, thế nhưng ta nhìn thấy tấm hình của ngươi.”
Roth nắm tay y áp vào nơi trái tim mình, nhắm mắt chịu đựng cái gọi là đau lòng mà từ khi sinh ra đến giờ hắn mới cảm nhận được, hắn có rất nhiều lời muốn nói với Lục Hạo Lập, cảm giác rằng… cảm giác muốn đem hết nỗi lòng nói với y, hắn không biết tại sao… hắn chỉ cảm giác nếu không nói sẽ không có cơ hội nào để nói nữa, mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của hắn, hắn rất sợ, đúng vậy… đối mặt với hận ý của y, hắn thật sự rất sợ.
“Ta vô cùng chán ghét ngươi.” Đột nhiên xoay chuyển, Roth thay đổi ngữ khí oán trách, mắng xong hắn lại gục đầu xuống, an tĩnh một hồi, không che giấu được sự hoang mang lại thầm thì: “Ngươi luôn làm những điều thất thường… Ngươi không bị ta khống chế… Ngươi quan tâm đến nữ nhân kia như vậy… Ngươi không hề muốn đến gần ta…Ngươi vì sao luôn làm chuyện khiến ta chán ghét lại không biết chúng tác động đến ta như thế nào sao? Ta thật sự vô cùng chán ghét ngươi… Thế nhưng, ngươi quỷ tha ma bắt lại hấp dẫn ta, khiến ta không thể thoát ra được…” nói đến khúc sau, giọng hắn đã khàn khàn khiến người ta không biết hắn đang nói cái gì, hắn không khóc, nhưng giọng lại cực kỳ ám ách, hắn chưa bao giờ như vậy, hắn dùng bao nhiêu sức lức cũng áp chế không được cơn buồn bực cùng khủng hoảng trong nội tâm của hắn, hắn hiện tại… chỉ muốn ôm y, và hắn thực sự đã làm như vậy.
Nằm nghiêng bên cạnh Lục Hạo Lập, ôm y thật chặt, hai má kề sát nhau, Roth không hề nhúc nhích lại có chút giống như điên điên, cứ cách mấy phút lại hôn từng điểm từng điểm trên khuôn mặt y.
Làm sao bây giờ? Ta không thể để ngươi thoát khỏi vòng tay ta, nếu như vậy mà ngươi tiếp túc hận ta, ta cũng không còn cách nào, ngươi hãy tiếp tục hận đi a.
Roth đầu óc hỗn loạn suy nghĩ rất nhiều, mỗi chuyện đều là về Lục Hạo Lập, suy nghĩ mãi về những vấn đề này. Cuối cùng, hắn không thể nghĩ được cách nào khác, mệt mỏi chôn đầu vào hõm vai của y, lần đầu tiên hắn cảm nhận mãnh liệt rằng có những thứ hắn không thể khống chế được, có những thứ hắn muốn nhưng không thể đạt được.
“Mười người, ta thắng.” Chẳng biết từ lúc nào, Lục Hạo Lập đã mở mắt ra, y chỉ nói ngắn gọn một câu.
“Ân, ngươi thắng.” Roth khẽ nâng thân. Lẳng lặng duỗi ngón tay trắng nõn, vuốt dọc theo mái tóc đỏ của y: “Ta biết, ngươi rất lợi hại.” Không hề mở miệng, Lục Hạo Lập nhìn chằm chằm Roth, không chút biểu tình chờ Roth nói tiếp lời y muốn nghe.
Roth cười càng thêm ôn hòa, khuôn mặt tuấn mỹ càng mê hoặc, hắn hoàn toàn vô lực tuyệt tình với Lục Hạo Lập, thương tổn y chính là lấy dao đâm vào ngực mình, hắn biết rõ bản thân mình đã yêu người này, đồng thời hắn cũng học cách giả ngu cùng dối gạt mình.
Dù cho hữu hảo ở bên nhau chỉ là mặt ngoài, là giả dối, ta cũng sẽ quý trọng, cho dù ngươi không cần, ta cũng sẽ kiên quyết duy trì nó.
“Nhanh chóng ngủ đi, ta gọi bác sĩ đến kiểm tra cho ngươi. Ngươi cũng thiệt tình, từ nay về sau cùng bọn họ tùy tiện chơi đùa thì ổn rồi, đừng khiến bản thân mình mệt mỏi như vậy chứ.” Câu nói đầy vẻ quan tâm cùng tình cảm ôn hòa, thế nhưng, những lời này cũng gián tiếp nói cho Lục Hạo Lập, Roth sẽ không tuân thủ lời hứa. Lục Hạo Lập bật tiếng cười nhạo, quyết tuyệt nhắm chặt mi mắt cũng như đóng chặt thế giới của y để Roth không thể tiến vào.
“Nghỉ ngơi thật tốt, sau khi tỉnh dậy thì nói ta biết hôm nay ngươi làm sao vậy a.” Không quan tâm đến thái độ lạnh lùng của Lục Hạo Lập, Roth cúi xuống hôn môi y.
Rồi sau đó, Roth phát hiện đôi môi đóng chặt kia cũng lạnh buốt, lạnh đến mức khiến người khác muốn bật khóc, Roth nói chờ Lục Hạo Lập giải thích, có điều hắn không tưởng tượng được chính là, bắt đầu từ hôm đó, Lục Hạo Lập sẽ không cùng hắn nói chuyện nữa.
Đặc biệt điều tra cũng xác minh, đứa bé kia quả thật từng bị người ta ngược đãi, còn ngược đãi không nhẹ, điều này khiến Roth bất ngờ.
Hắn đem đứa bé kia giao cho thủ hạ của Lục Hạo Lập canh giữ, hắn hoàn toàn không nghĩ người kia lại động thủ với đứa bé đó, không ổn chút nào, coi như hắn sơ sót, bây giờ nhìn Lục Hạo Lập. Việc này hắn không muốn trông nom cũng phải trông nom, huống chi hắn đã sớm vi phạm hiệp định hợp tác với Hill, vậy cũng không còn quan trọng nữa.
Roth muốn làm trái quy tắc thì sẽ làm trái quy tắc, ai làm gì được hắn? Vấn đề lớn bây giờ, Lục Hạo Lập nổi giận vì biết rõ chuyện của con y? Tại sao y lại biết? Ai to gan dám cho y biết chuyện này?
Kỳ thật cũng không phức tạp, người có thể tiếp xúc với y cũng chỉ có vài người, nhưng động cơ khiến tên đó hành động điên khùng như vậy để làm gì? Roth cẩn thận cân nhắc, giả thiết cùng suy tính, đột nhiên cảm giác tự giễu.
Từ góc độ khác suy nghĩ, nếu vậy, hắn thật sự phải cảm ơn người giật dây phía sau kia, bởi vì, nếu để đứa bé kia tiếp tục bị ngược đãi, dẫn đến cái chết. Tuy không liên quan đến hắn, hắn cũng không biết, nhưng mọi chuyện dù sao cũng do hắn, hơn nữa y lại yêu quý đứa con của y đến như vậy, đến lúc đó không giết được hắn, thì y cũng sẽ tự sát.
May mắn biết sớm một chút sẽ không để phát triển đến tình trạng không thể cứu vãn, cũng coi như trong cái rủi có cái may. Ném tập văn kiện lên mặt bàn làm việc, Roth thấp thỏm bực bội đi đi lại lại. Mở cửa sổ hít thở không khí, tâm trạng y vẫn bực bội và sợ hãi.
Gần đây Roger rất phiền toái, một ngày gọi mười cuộc điện thoại, Roth không nghe cái nào cả, chỉ truyền lời nói hắn không cần lo gì cả. Yên lặng đứng trước cửa sổ lông mày chíu chặt, hắn thoáng thả lỏng, ánh nắng chiều đầy gió, thổi tung mái tóc đen, vừa nghĩ đến Lục Hạo Lập ngực hắn trầm trọng giống như tảng đá lớn ngàn cân đè nặng lên, không thể nào thoải mái được.
Lục Hạo Lập vẫn không nói câu nào, mặc kệ hắn làm gì y cũng không mở miệng, chỉ chăm chú viết đầy mấy trăm trang giấy “Đừng động đến nó, cầu xin ngươi”, từ ngày đó y không ngừng nghỉ chỉ chăm chú viết như thế nào cũng không chịu ngừng, cuối cùng y làm cho Roth hai mắt ửng đỏ ôm chặt y, dùng tánh mạng thề với trời đất tuyệt đối sẽ bảo vệ an toàn cho Kỳ.
Roth thay đổi rất nhiều, hắn lấy lòng Lục Hạo Lập, tuy còn trục trặc, nhưng hắn thật sự đang lấy lòng. Hắn để Lục Hạo Lập nói chuyện điện thoại với Kỳ, bất quá chuyện này cũng đủ rót sinh khí vào tâm hồn y, thế nhưng tâm hồn Roth lại vẫn quấn quanh ảm đạm càng ngày càng … nặng hơn.
Roth vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên để cha con họ nói chuyện với nhau, hắn nôn nao hy vọng có thể khiến y vui vẻ, hắn hy vọng y có thể động tâm, nhưng mà, thực tâm chân ý của hắn trong mắt của Lục Hạo Lập lại chỉ là một giao dịch hèn hạ, đổi lấy biểu hiện tình ái của y.
Lục Hạo Lập mỗi lần cúp điện thoại sẽ chủ động đứng trước mặt Roth cởi áo thoát thắt lưng, thoát hết liền dán lên người hắn khiêu khích, tư thế đãng gì y cũng chịu bày ra, bình thường nhìn trong đến vài giây thì hắn cảm giác sau đầu nóng bừng lên, tim đập rộn vang, cả tâm trí đều bị y nắm lấy, ý thức chống cự lực hấp dẫn không được bao lâu, thì hắn đã đem y bổ nhào lên giường.
Roth muốn y, y sẽ đem hai chân mình mở ra, y phối hợp như vậy thường thường lại chọc đến thú tính của Roth, trên người y cuồng nhiệt làm một lần rồi lại một lần, hành vi mập hợp phóng đãng.
Chỉ là, khi hoan ái qua đi, phân tản, tâm Roth lại càng hư không. Lục Hạo Lập dựa vào khuỷu tay hắn ngủ say, hắn lại giương mắt nhìn vào bóng tối, cảm giác vắng vẻ theo hắn đến hừng đông. Hắn nhìn bao quát mọi thứ, tài sản của tập đoàn DeFils đều là của hắn, hắn biết rõ, nhưng thứ đó còn thua một phần vạn sức hấp dẫn của y, những thứ lạnh giá kia không thể rung động đến tâm hắn.
Bên Lục Hạo Lập, Roth cảm nhận được tình cảm của một người bình thường, y dạy hắn nên biết quan tâm đến điều gì, chính vì như vậy, cho nên hắn thông qua y thưởng thức được những cảm giác khác mà hắn chưa từng trải qua, bất cứ là cảm giác gì đi nữa.
Hắn muốn bước vào thế giới của Lục Hạo Lập. Hắn muốn tìm hiểu thế giới của y. Y khiến hắn biết hỉ nộ ái ố, nếu y rời đi hắn, thì cũng chính là mang theo cả phần nhân tính trong con người hắn.
Như vậy, người thật sự trở nên điên cuồng chính là mình a? Thở dài một hơi, giảm bớt tâm tính thư thái gân cốt, điều chỉnh tâm tính lại cảm thấy vô cùng khác lạ, khuôn mặt âm mỹ rộ lên một tia cười tà nhạt nhẽo, có chút tưởng niệm, mới tách ra không đến mười tiếng đồng hồ, hắn lại muốn nhìn thấy y. Cần gì phải ở đây tiếp tục kiềm nén mà tưởng niệm, tự tìm phiền não? Thật đáng chê cười, ta đã muốn làm thì sẽ làm!