Hômebnng thứddgnx tư,wxseb lịchgohmt trìnhabyoz họctqovz củabvygd Lêsrgyi Tranhdirzm khácgskj làgylxp thoảidthyi mái,oftmk côvbpyg trởhaait vềiquvw kíuvlhl túctanou xáfhtsb editymmxi videozbman khi về từ chỗ thầy hướng dẫn.
Hơn sáu giờ trời mùa đông, trời đã tối mịt từ sớm.
Hôm nay Lê Tranh mang áo khoác lông dáng dài, quàng khăn vài vòng quanh cổ, che hết hơn nửa khuôn mặt, những người không thân thuộc lắm chắc chắn không nhận ra cô.
Cô đeo tai nghe, đi thẳng một mạch về kí túc xá.
Trời lạnh, cảm giác đến cả đèn đường cũng ảm đạm đi vài phần.
Ở tầng dưới kí túc xá, có người chàng trai đứng xoay lưng về phía cô, trên người mang một chiếc áo jackets, màu đỏ và đen xen lãn nhau, hình như kết hợp với một chiếc quần đen.
Anh đứng thẳng tắp ở đó, khiến cho những nữ sinh ra vào kí túc phải ngoái đầu lại nhìn, còn có bạn nữ đi một bước ngoái đầu ba lần không cẩn thận đụng phải cửa kính của kí túc xá.
Chỉ nhìn cách ăn mặc và bóng lưng đó, trong có vẻ trẻ trung vô cùng, nhưng sự mạnh mẽ uy nghiêm nguyên vẹn đó không phải chàng trai tuổi đôi mươi có được.
Bất kể Phó Thành Lẫm mang cái gì, Lê Tranh liếc mắt là có thể nhận ra.
Cô đi đến gần, “Ông chủ Phó.”
Phó Thành Lẫm bỗng nhiên quay lại, “Về sớm thế ư?”
Anh xóa tin nhắn đang soạn, vốn dĩ muốn hỏi cô ở đâu để đến đón cô về.
Sợ bị nhận ra anh đã mua một cái khẩu trang đeo lên trước khi vào khuôn viên trường, vừa có thể che mặt vừa có thể chắn gió.
Lê Tranh nhìn chằm chằm bộ quần áo trên người anh, “Chắc đây là anh mua hồi còn trẻ đúng không?” Trong ấn tượng của cô, anh đã mang nó lúc leo núi ngoài trời, chú út cũng có một cái áo jackets có màu sắc tương tự.
Phó Thành Lẫm: “Mua khi tuổi còn nhỏ.”
Lê Tranh: “...”
Anh đang ngầm bảo hiện tại mình vẫn đang trẻ trung.
Đây là ngày thứ ba bọn họ không gặp nhau, mấy ngày này Phó Thành Lẫm bận chuyện hợp tác giữa Quan Lực Biological và Đông Hạo Technology, quả thực không thể thoát ra được, đến tối hôm nay mới có thời gian đến thăm cô.
“Đi ăn cơm trước đi, anh đã đặt bàn rồi.”
Phó Thành Lẫm nói qua về những sắp xếp của tối nay, “Thoát khỏi căn phòng bí mật hoặc đi xem phim, chọn một cái em thích nhất, cái còn lại lần sau anh đi cùng em.”
Buổi tối còn đi chơi “Thoát khỏi căn phòng bí mật” chắc tối về gặp ác mộng cả đêm mất.
Bỗng Lê Tranh có chút hối hận, vì sao ban đầu lúc yêu thầm anh không nhớ đến dẫn anh đi chơi Thoát khỏi phòng bí mật chứ, như thế đã có cớ ôm anh chọc anh rồi.
“Xem phim đi.”
Phó Thành Lẫmnkwjq đặtqihqi véojmgh vàzfplq điagcyw ănfvgey trước.
Anhakuen đỗdjkig xefqimj ởzoomu bãimarvz đỗgserc cáchoogvs trườngvtund gầnvucgq m,pknbg haivvray ngườitrhyr điknflg bộ đến đó.
“Tranh Tranh.”
“Dạ?”
Phó Thành Lẫm chìa lòng bàn tay cho cô, Lê Tranh đánh vài cái lên lòng bàn tay anh.
Đánh đến cái thứ ba, đột nhiên anh co lòng bàn tay lại, nắm chặt lấy một ngón tay của cô.
Ngón tay cô hôm nay lạnh lẽo, anh cô xát làm ấm cho cô.
Lê Tranh rút tay ra khỏi tay anh, bỏ vào túi.
Đến trước xe, Phó Thành Lẫm đến ghế phụ mở cửa cho cô trước, chắn tay trên khung cửa, bảo vệ đầu cho cô.
Lê Tranh cởi áo khoác trước khi lên xe, Phó Thành Lẫm nhận lấy, gấp gọn đặt lui ở ghế sau.
Bắt đầu từ khi chăm sóc Lê Tranh, số lần Phó Thành Lẫm tự mình lái xe đã theo kịp tổng số lần của mấy năm trước.
Anh hỏi cô hai ngày tiếp theo có ngày nào rảnh không.
“Sao thế?” Lê Tranh hỏi.
Phó Thành Lẫm: “Cổ phần chú út cho em, anh trả lại cho em giữ. Có thời gian em qua đó ký thỏa thuận chuyển nhượng, làm xong những thủ tục cần làm.”
Lê Tranh ngẫm nghĩ, “Chiều thứ sáu đi.”
Hôm đó ít tiết, tan học đi thẳng đến GR có lẽ vẫn kịp.
Cô lấy túi trang điểm, chỉnh lại mái tóc dài qua gương.
Son môi đã nhạt không nhìn thấy, cô lấy ra một cây trong túi trang điểm, bắt đầu to son.
Phó Thành Lẫm sẽ nhìn cô lúc dừng xe, “Em dùng son hãng nào?”
Mấy ngày nay, tâm tình của Lê Tranh đã ổn hơn nhiều, cô nhìn gương mím môi, vặn son lại, đưa cho anh xem logo, “Anh hiểu về mỹ phẩm lắm sao?”
“Không hiểu.” Phó Thành Lẫm ghi nhớ nhãn mác đó như thế nào: “Nhìn nhiều thì mãi cũng biết chứ sao?” anh nói, “Son của em sau này để anh mua.”
Chỗ ăn cơm là một nhà hàng Tây, lãng mạn tao nhã.
Trong lúc đợi đồ ăn không khỏi có chút nhàm chán.
Phó Thành Lẫm yêu cầu phục vụ mang bút dạ màu đen và đỏ đến.
Anh ngồi bên cạnh Lê Tranh, kê tay lên trên mặt bàn, tỏ ý với Lê Tranh, “Đưa tay cho anh, anh sẽ vẽ cho em.”
Lê Tranh nhìn anh đầy nghi ngờ, “Vẽ cái gì? Piano hay là bánh gato?”
“Đều không phải.”
Lê Tranh đưa tay cho anh, tò mò không biết anh muốn vẽ gì.
Bây giờ Phó Thành Lẫm đang vẽ một bản nháp trong đầu trước khi động bút, anh bảo Lê Tranh: “Đừng nhìn, đợi vẽ xong.”
Rảnh rỗi không gì làm, Lê Tranh nhìn cảnh đêm bên ngoài, tòa nhà cao có giới hạn, cảnh nhìn thấy cũng ở mức trung bình.
Hơi thở thanh mát của anh ở ngay bên cạnh, cũng không khó chịu đựng như vậy.
Đầu bút dạ lướt qua lướt lại trên lòng bàn tay cô, lành lạnh, mềm mềm tê tê.
Lê Tranh xoay đầu nhìn Phó Thànhmrxtr Lẫmwclnh mộtlieox cái,vgvnf anhakzda cầmitjlm taypdhhg tráiivjiu củaevwic cô,rajey chămgchvp chúicayh vẽqacpi vời,jzabl thijrhwp thoảngfacaj thổiqcxis nhẹfdzdy lênvcgbh tay cô, thổi khô màu mực.
Trước lúc dọn đồ ăn lên, bức vẽ với nét đơn giản đã hoàn thành.
“Đợi đã.” Phó Thành Lẫm đóng nắp bút, lấy điện thoại chụp một lát, chụp liên tiếp vài tấm, “Xong rồi.”
Lê Tranh vẫy vẫy cổ tay, đưa tới trước mặt sau khi thả lỏng.
Trên đó vẽ một nàng công chúa hoạt hình, đội một vương miện nhỏ trên đầu, có một viên hồng ngọc trên vương miện, đôi mắt của công chúa hoạt hình đẹp không tả xiết.
Hai chân của công chúa đứng trên một bàn tay, bàn tay đó có ngón tay thon dài, và còn vẽ đốt ngón tay rất rõ ràng.
Không cần nghĩ, công chúa tượng trưng cho cô, còn lòng bàn tay nâng cô lên đó là của anh.
Lúc Phó Thành Lẫm đứng dậy về lại chỗ của mình, anh cúi xuống hôn lên trán cô.
Cho đến khi đi tới rạp phim, từ đầu đến giờ Lê Tranh luôn cẩn thận bảo vệ bức vẽ trong tay, cứ sợ ma sát bay màu mất
Bức vẽ đó mãi đến thứ sáu mới dần nhạt đi. Mấy ngày nay, Lê Tranh gắng hết sức giảm thiếu số lần rửa tay, nhưng không thể nào không rửa.
Buổi trưa, nhị thế tổ gửi tin nhắn cho cô: [Tối có về nhà thuê không? Nếu em không về thì anh không qua ở nữa, ở một bên đó một mình chán chết.]
Lê Tranh: [Về.]
Cận Phong: [Ừ, vậy mai qua nhà em ăn ké, tối nay anh phải đến bệnh viện một chuyến, không tìm em giải khuây nữa.]
Lê Tranh hỏi: [Giờ Giang Đông Đình hồi phục thế nào rồi?]
Cận Phong vừa mới họp xong, bước chậm rề ra khỏi phòng họp, vừa trả lời tin nhắn: [Còn chưa xuống giường được, gãy xương, chắc phải nghỉ ngơi một thời gian.]
Trong phạm vi khóe mắt có thể nhìn được, anh ta thấy có một bóng đen.
Cận Phong ngẩng đầu, là bố, đang đặc biệt chờ anh ta.
“Ba, chuyện gì vậy?”
Chủ tịch Cận không có việc gì làm, cảm thấy gần đây con trai thay đổi không ít, không chỉ ăn mặc mà còn trong việc xử lý công việc, đã trầm ổn hơn.
“Ngày nào cũng không thấy bóng con đâu, mẹ con cứ nhắc con mãi đấy.”
Cận Phong tự nhủ trong lòng, nhắc mãi là giả, muốn anh về nhà càm ràm mới là thật. “Con bận theo đuổi người ta.”
Chủ tịch Cận thuận theo lời của anh: “Đang theo đuổi Lê Tranh à?”
Cận Phong gật đầu, “Nếu là người khác cũng chẳng cần con tốn nhiều công sức như vậy.”
Chủ tịch Cận gật đầu, “Đi đi.”
Ông suy nghĩ hồi lâu, dù con trai mượn cớ theo đuổi Lê Tranh hay là làm thật, ông vẫn quyết định mời cả nhà họ Tưởng tụ họp nhân dịp Tết Nguyên Đán.
Cũng xem như là cho con trai cơ hội, tác hợp cho hai đứa nó.
Mấy ngày nay, chủ đề bàn tán trong nhóm không nằm ngoài việc Giang Đông Đình bị xe đâm.
Tài xế gây tai nạn là một trong những tài xế chuyên trách của chủ tịch tập đoàn Hướng Phi, đi theo chủ tịch Hướng đã mười mấy năm. Theo lý, với kĩ thuật lái xe và sự trầm ổn của tài xế không thể nào gây ra vụ tai nạn này được.
Lúc đó, tài xế lái xe thể thao đứng tên Hướng Tuấn.
Trong nhóm có người chen miệng vào, [Kĩ thuật lái của ông tài xế này chẳng ra làm sao, trước đó đã lái xe đụng người ta, không ngờ chủ tịch Hướng dũng cảm, vẫn dám tiếp tục dùng người. Nhưng cũng phải nói lại, xem như chủ tịch Hướng có tình có nghĩa, không có sa thải vì tài xế xảy ra chuyện ngoài ý muốn một lần.]
Bọn họ không cùng một giới với nhà họ Hướng, không hiểu biết nhiều, [Chuyện lúc nào thế, chưa nghe bao giờ.]
[Hơn mười năm rồi, không nhớ thời gian cụ thể, hồi đó còn lên cả bản tin địa phương. Vì chuyện bồi thường, vợ của người bị tông đã nhảy lầu từ tòa nhà công ty mà nhà họ Hướng đầu tư.]
Chủ tịch Hướng chỉ là có cổ phần ở công ty đó, sau này công ty nọ làm ăn thua lỗ phá sản, một công ty không tiếng tăm, chẳng ai nhớ tới.
Tin nhắn trong nhóm không ngừng nhảy lên, vừa hay đúng giờ làm việc, không có mấy người đặc biệt quan tâm.
Hướng Thư không có ở trong nhóm, không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ có thể nghe ngóng qua những người bạn khác. Tháng này cô quay phim ở Vân Nam, vì tài xế của bố đụng người, khiến cô ta bị xao nhãng không ít.
Nghe nói người bị tông là Giang Đông Đình, da đầu cô ta tê rần, cái tên bất thường như Giang Đông Đình, nếu nói ân huệ có thể qua ải ở chỗ người ta thì đến chỗ anh ta lại vô dụng.
Cô ta sợ Giang Đông Đình giận cá chém thớt với công ty của nhà bọn họ.
Quản lý không cho là vậy, nói cô ta lo bò trắng răng, cũng đâu phải cố ý đâm, đền tiền là được, đến lúc đó nhà họ Hướng tỏ thêm chút thành ý, không ai giơ đánh mặt kẻ đang cười đâu.
Thế nhưng, thực tế vẫn trái ngược với mong đợi.
Giang Đông Đình nói không phải tài xế đâm anh ấy, phải tra rõ ràng người gây tai nạn.
Lúc đó em trai đang lái xe, đây chẳng phải đang ngầm ám chỉ là Hướng Tuấn lái xe đâm anh ấy ư?
Chuyện khiến Hướng Thư không thể ngờ được đã xảy ra, sáng sớm nay ba gọi điện cho cô ta, bảo cô về Bắc Kinh gấp, nhất định phải nhờ Phó Thành Lẫm giúp chuyện này.
Trái tim Hướng Thư chùng xuống, “Ba, rốt cuộc là chuyện gì? Tìm Phó Thành Lẫm làm gì?”
Chủ tịch Hướng không giấu diếm con gái nữa, “Là em con tông, tài xe chịu thay nó, nếu Giang Đông Đình không khởi tố thì sẽ đi theo thủ tục bình thường, bảo hiểm bồi thường là xong chuyện.”
Lo lắng của cô ta không thể tránh khỏi.
Không ngờ trước khi Giang Đông Đình hôn mê đã nhìn thấy người lái xe mang áo sơ mi mài đỏ rượu, là một thanh niên.
Vốn chuyện chẳng có gì to tát giờ lại thêm phiền toái.
“Chuyến bay tối hôm qua đưa em con ra nước ngoài rồi, lúc đó nó say rượu lái xe,” Nói đoạn, chủ tịch Hướng thở dài, “Con mau chóng về một chuyến, người Giang Đông Đình nể nang ngoài trừ nhà họ Tưởng ra còn có Phó Thành Lẫm. Chuyện liên quan đến nửa đời sau của em con, con có cầu xin cũng phải xin được sự giúp đỡ của Phó Thành Lẫm.”
Hướng Thư ngồi phịch xuống sô pha, há miệng nhưng không lên tiếng.
Một lúc trôi qua.
“Hướng Tuấn nó bị mù mắt hả, tông trúng ai cũng không nhìn thấy? Nếu lúc đó nó không trốn, tên quái thai Giang Đông Đình đó có lẽ sẽ không truy cứu.”
Hướng Thư nói năng lộn xộn, bị chọc tức đến phát khóc, “Rốt cuộc nó muốn làm gì chứ! Chẳng phải có tài xế sao, uống rượu rồi lái xe làm quái gì! Nó không xem trọng mạng nó chút nào ư? Mang áo sơ mi màu đỏ rượu, thanh niên, nếu đã tra thì còn tra không ra sao? Bối cảnh của nhà Giang Đông Đình…”
Hướng Thư thở một hơi, nước mắt rơi lã chã.
“Cái hôm tiệc sinh nhật của Phó Thành Lẫm, con còn đặc biệt tạo cơ hội cho nó, bảo nó qua đó làm quen với những người trong giới. Chắn chắn Giang Đông Đình cũng đi, có phải nó chỉ lo uống rượu chứ không giao lưu với người ta không? Nó còn có tích sự gì nữa!”
“Bây giờ con mắng cũng không ích gì,” Chủ tịch Hướng giận cỡ mấy vẫn thương xót con trai, “Có lẽ lúc đụng trúng người, nó cũng sững sờ, Giang Đông Đình còn đội mũ bảo hiểm đi xe đạp, không nhận ra là bình thường.”
Còn may, Giang Đông Đình đội mũ bảo hiểm, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.
Nếu như anh ta có mệnh hệ gì, cả tập đoàn Hướng Phi cũng không đủ mà đền.
Chủ tịch Hướng trầm giọng, “Con về tìm Phó Thành Lẫm, trước tiên đừng nói em con đụng người, nhờ Phó Thành Lẫm đi nói với Giang Đông Đình có thể gặp riêng không? Dù sao thì lúc đó xe của chúng ta không bỏ trốn, hơn nữa còn báo cảnh sát gọi cứu thương.”
Ông ta cũng đã chuẩn bị kế hoạch dự phòng, “Nếu như Giang Đông Đình cứ cắn không buông, buộc phải tra rõ chân tướng, vậy thì nói em trai con không nhận là được, dù sao cũng không có camera không nhân chứng. Cùng lắm thì trở mặt.”
Hướng Thư lau nước mắt, “Chắc chắn lúc đó không có ai nhìn thấy?”
Hướng Đổng: “Có một nhân viên hỗ trợ cảnh vụ, không biết ông ta có thấy không, camera hành trình trên xe có ghi lại được cảnh tài xế đi từ chiếc xe phía sau lên không”
Ông ta trấn an con gái, “Không sao, đã điều tra rõ ràng tình hình trong nhà của nhân viên hỗ trợ đó, con trai ông ta ở Thiên Hướng, là người phụ trách dự án vừa mới được điều chuyển đến mấy tháng trước.”
Trước đó vì vấn đề hệ thống sưởi dưới sàn, Lâm Tiêu Vũ bị sa thải, phá lệ thăng chức cho một giám đốc trẻ tuổi họ Úc, điều qua nhận tất cả dự án của Thiên Hướng.
“Ba đã bảo thư kí đặt vé máy bay cho con, gần tối là có thể đến Bắc Kinh, chuyện này không thể chậm trễ.”
Buổi chiều, Phó Thành Lẫm để trống thời gian chờ Lê Tranh đến xử lý thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, có rất nhiều tài liệu cần cô ấy kí tên.
Gần năm giờ, Lê Tranh mới chạy đến.
Phó Thành Lẫm đã chuẩn bị trái cây và đồ ăn vặt cho cô, trợ lý Tăng cầm văn bản và tài liệu cần kí tên đợi Lê Tranh, thấy ông chủ tất bật tay chân, bận rộn hơn nửa giờ đồng hồ.
Tiếng gõ cửa vang lên, Phó Thành Lẫm đi mở cửa nhanh hơn trợ lý Tăng một bước.
Bước chân đã nhấc lên của trợ lý Tăng lại bỏ xuống, hôm nay hưởng thụ “đãi ngộ của ông chủ” một lần.
Lê Tranh vắt áo khoác trên tay, hôm nay cô trang điểm tinh tế, mang giày cao gót. Chỉ nhìn mỗi khuôn mặt và khí chất, khiến cho người ta cảm giác mạnh mẽ lại khó có thể tiếp cận.
Phó Thành Lẫm lấy áo khoác của cô một cách tự nhiên, “Kẹt xe hả?” Anh mở miệng, tùy ý tán gẫu.
Lê Tranh: “Tàm tạm.”
Sau nửa năm, cô lại bước vào văn phòng cô đã từng cắn anh lần nữa.
Lê Tranh cười với trợ lý Tăng, chào hỏi đơn giản.
Trợ lý Tăng mở từng tài liệu ra, anh lấy bút chì đánh dấu trước vào những tài liệu cần cô kí tên.
Lê Tranh ngồi đối diện bàn làm việc của Phó Thành Lẫm, bút và mực đóng dấu đã được chuẩn bị từ sớm.
Cô nhìn thấy chiếc ly cần tây nhỏ xanh mơn mởn bên cạnh máy tính của anh.
Khoảnh khắc đó, trái tim trộn lẫn đủ hương vị.
Cần tây là giả, Lê Tranh nhìn kĩ mới phân biệt ra.
Nhưng trong ly có nước, đánh lừa thị giác của người khác.
Trợ lý Tăng lại nói: “Sáng thứ hai tuần sau đi lập hồ sơ, lúc đó cần cô đến hiện đây kí tên.”
Sáng thứ hai Lê Tranh không có tiết, cô định thần lại, “Được.”
Bọn họ bận, Phó Thành Lẫm cũng chẳng rảnh rang, anh xé một tờ giấy từ cuốn sổ, viết một đoạn lên đó rồi kí tên và ghi ngày tháng hôm nay.
Kí tên xong, trợ lý Tăng rời khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại.
Lê Tranh lấy khăn ướt lau đầu ngón tay dính mực đỏ vừa rồi, nhìn về Phó Thành Lẫm.
Phó Thành Lẫm cúi đầu đang vẽ gì đó, anh còn vô thức che tay lại, như thể sợ cô sẽ nhìn thấy vậy.
Chẳng mấy chốc, Phó Thành Lẫm đưa tờ giấy đó cho Lê Tranh, “Giám đốc Lê, chào mừng trở thành một thành viên của GR, tặng em phần quà nhỏ.”
Lê Tranh không nhìn tờ giấy đó mà nhìn thẳng anh, “Ông chủ Phó, vậy là sau này em có thể thực hiện quy tắc ngầm với anh rồi đúng không?”
Phó Thành Lẫm hỏi ngược lại: “Giám đốc Lê định thực hiện như thế nào?”
Lê Tranh: “…” Đánh cho cô trở tay không kịp, cô cầm cốc nước bên tay nốc một ngụm, vớt vát vài giây cho mình, “Đủ loại.”
Phó Thành Lẫm cười thầm, bảo cô xem tờ giấy đó.
Lê Tranh đặt cốc nước xuống, ánh mắt rơi trên tờ giấy vở bị xé không được thẳng cho lắm và còn lởm chởm chỗ đường viền:
[Từ nay về sau, Phó Thành Lẫm là của Lê Tranh.]
Anh không chỉ kí tên và ghi ngày tháng hôm nay ở phần đề tên, mà còn viết cả số chứng minh, rồi đóng con dấu riêng của anh.
Trên đầu của chữ “Tranh” đó đội một vương miện nhỏ đầy kiêu hãnh.