Vậy nên ở vào những năm tháng thiếu nữ nào chẳng hoài xuân, trai trẻ nào chẳng phát xuân, Ninh Xuyên ôm trái tim kích động của chàng trai trẻ, mang theo những ảo tưởng tốt đẹp về Tô Thiên Thiên, cùng với quyết tâm phấn đấu gian khổ cùng nhau của hai người, bước tới trước mặt cô, chân thành nói, “Em có thể làm bạn gái anh chứ?”
Sau đó Tô Thiên Thiên lập tức mắt biến thành sao, “Anh, anh muốn làm bạn trai em?”
Ninh Xuyên có chút hồi hộp, siết chặt nắm tay, “Phải, anh, anh tên là Ninh Xuyên, học năm thứ tư, hệ Quản lý tài chính kế toán, anh sắp chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, anh….”
Nhưng mà rất rõ ràng, Tô Thiên Thiên căn bản chẳng hề quan tâm đến phần giải thích phức tạp lằng nhằng kia, cô chỉ để ý đến kết quả đơn giản mà thôi, vậy nên nhào tới ôm, “Thật tốt quá!” Tiếp sau đó chẳng khác nào con gấu Koala đu lên người anh, “Anh vậy mà lại đồng ý làm bạn trai em!”
Đột nhiên được ôm khiến cho Ninh Xuyên có chút choáng váng, quả nhiên cái gì mà lưỡng tình tương duyệt là tuyệt nhất!
Tô Thiên Thiên tiếp tục vui vẻ nói, “Vậy anh biết dọn phòng không? Biết giặt quần áo không? Biết nấu ăn không? Biết đi chợ không? Biết làm bài tập không? Biết lao động không? Biết đánh quái thú không? Biết sửa máy tính không? Biết chơi trò chơi với em chứ?”
Ninh Xuyên mơ hồ gật đầu, mãi đến sau này anh mới phát hiện ra, anh coi Tô Thiên Thiên là bạn gái, còn Tô Thiên Thiên thì coi anh là bảo mẫu!
Mà bóng lưng xinh đẹp ôm lệ chạy đi trước đó, sau này đã khơi dậy trái tim trai trẻ u mê của anh, càng thêm chứng minh đây là một cuộc tình đã bị xuyên tạc hoàn toàn!
Tô Thiên Thiên ngủ trên giường vừa ăn khoai vừa nhớ lại nói, “Lúc đó à, lúc ấy em muốn bị đụng vào, là bởi vì có thể đến trường xin nghỉ mấy ngày ở nhà ngủ…”
Ninh Xuyên hộc máu, nhưng vẫn cố cho rằng mình có thể thay đổi cô ấy, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện ra, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Cuối cùng hai người mỗi người một ngả, anh dứt khoát thi nghiên cứu sinh ở vùng khác, bốn năm cho tới giờ chưa từng gặp lại.
Nhớ lại kết thúc, Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Nói cứ như một mình tôi sai vậy! Sao anh không nói là tự mình anh YY lâu như vậy, thật không biết trong đầu anh nghĩ cái gì, không phải ai cũng bị chứng thích LOLI, trông tôi giống trẻ con, thì đã ở đó mà luyến đồng rồi!”
YY: ý dâm = tự tưởng tượng/ tự sướng; LOLI = lolita, xuất phát từ trong một quyển tiểu thuyết, chỉ những cô gái có gương mặt và dáng người như trẻ con; luyến đồng = thích trẻ con
Ninh Xuyên cáu, “Từ nay về sau, tôi ra đường mà thấy trẻ con sẽ đạp cho một cước, cô xem tôi có luyến đồng không nhé!”
Tô Thiên Thiên nhún vai buông tay, “Anh kích động như thế làm gì. Cho dù anh không luyến đồng, thì cũng không thể chứng minh là anh không sai, ban đầu đã đồng ý chắc chắn như vậy, đến cuối cùng thì sao, chẳng dọn phòng, chẳng làm cơm, cũng chẳng chơi game với tôi! Quả nhiên ấy, nếu lời đàn ông nói mà tin được thì heo mẹ cũng biết leo cây!”
“Có mà con heo mẹ nhà cô lười leo cây ấy! Tôi đang bận viết luận văn tốt nghiệp, cô chẳng những không chăm sóc tôi, tôi còn phải bớt thời gian giúp cô dọn phòng, tôi dọn sạch xong, không đến một giờ, cô đã có thể bày bừa ra chẳng khác nào đống rác!”
“Nói trắng ra là anh chẳng phải muốn tìm một cô bạn gái giúp anh dọn dẹp lúc anh làm luận văn hay sao?!” Tô Thiên Thiên ngẩng đầu, “Tôi mà mắc mưu, chẳng phải đã thành giúp việc miễn phí rồi!”
“Ha!” Anh cười lạnh một tiếng, “Cô mà đi làm giúp việc, thì giúp việc sớm đã không có thị trường!”
“Hừ!” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Giúp việc mà gặp phải chủ như anh, đã sớm chuyển nghề!”
Ninh Xuyên ném hồ sơ của cô ra, “Nếu mà giúp việc cô có thể chịu đựng được ba tháng không chuyển nghề, Ninh Xuyên tôi sẽ chuyển nghề!”
Tô Thiên Thiên nắm quyền nói, “Tôi mà chịu được ba tháng không chuyển nghề, vậy anh chuyển làm cái gì?” Thật ra thì cô cũng không phải dạng người dễ xúc động như vậy, nhưng cứ nhìn thấy Ninh Xuyên là nổi trận lôi đình, có lẽ là không cam lòng với thất bại giữa đường của mối tình đầu, cho nên hận thấu xương kẻ đã phá hoại mối tình đầu tốt đẹp của cô.
“Tôi đây chuyển nghề đi làm giúp việc!” Ninh Xuyên luôn lý trí nức danh trong công ty cũng nổi giận, đều là do cái mặt thoạt nhìn ngây thơ vô tội kia đã lừa gạt trái tím trai trẻ một thời thanh xuân của anh! “Cô mà không chịu được thì sao?!”
“Tôi, tôi…” Tô Thiên Thiên nhất thời cứng họng, cái loại người luôn coi cố gắng phấn đấu như sinh mạng của mình như anh ta, hoàn toàn không phải cùng một tinh cầu với mình, cô cần gì phải so đo chứ, so đo không phải là phong cách của Tô Thiên Thiên cô, vốn khi phát hiện ra phải làm việc dưới quyền Ninh Xuyên, cô có thể không nói hai lời mà phủi mông đi thẳng, nhưng không hiểu sao chuyện lại tới nước này, đây không phải là sai lầm mà một kẻ lười nên mắc phải… Nhưng mà chuyện đã đến nước này, khả năng có thể rụt tay lại là rất nhỏ…
Nếu như đổi lại là người khác, có lẽ cô có thể vô liêm sỉ nói, “Tôi không chịu được đấy, giờ tôi chạy lấy người đây!” Đáng tiếc đứng trước mặt cô là Ninh Xuyên, Ninh Xuyên đấy, cho dù là Tô Thiên Thiên không có cốt khí lại lười biếng nhất cũng có lúc không muốn mất mặt!
“Vậy tôi cũng đi làm giúp việc, tôi làm giúp việc miễn phí ba tháng cho anh!”
Tô Thiên Thiên rống xong, thở hổn hển nhìn chằm chằm Ninh Xuyên, rất rõ ràng, xét về khí thế, cô đã giành được thắng lợi, thế là đủ rồi!
Chuyện sau này, cùng lắm thì ăn vạ, trước kia không phải cô chưa làm bao giờ…
Nhưng mà hiển nhiên là, Ninh Xuyên của bốn năm sau đã không còn là Ninh Xuyên của bốn năm trước, vậy nên anh nhếch miệng, cười một cái, sau đó ngồi xuống, nhanh chóng gõ trên bàn phím, động tác nhanh đến mức Tô Thiên Thiên ngay cả chớp mắt cũng không kịp chớp lấy một cái, sau đó nghe thấy tiếng chiếc máy in bên cạnh máy vi tính chạy rèn rẹt, anh cầm hai tờ giấy, đưa tới trước mặt Tô Thiên Thiên, “Vậy thì giấy trắng mực đen, ký tên đồng ý đi!”
Tô Thiên Thiên trợn tròn mắt, cô nuốt nước miếng, run rẩy vươn hai ngón tay, kéo tờ giấy lại, “Thế, thế, nếu tôi có thể chịu đựng, mà anh lại gây khó dễ cho tôi, hoặc tìm lý do khai trừ tôi thì sao… Nên nhớ là con người anh lòng dạ hẹp hòi, lại thù dai, thích sĩ diện, mà anh lại là cấp trên của tôi, anh phá hoại sau lưng, ai mà biết được!”
Ninh Xuyên vẫn đang hối hận tại sao mình lại mất lý trí tranh cãi với cô nàng, nhưng mà trong nháy mắt trước bộ dáng rõ ràng đã hối hận mà vẫn muốn tìm cho kỳ được lý do để viện cớ này, anh giống như nhìn thấy dáng vẻ không hề nhận sai, khăng khăng một mực của cô bốn năm trước, nhanh chóng, theo phản ứng bản năng, anh đột nhiên cảm thấy anh phải giữ Tô Thiên Thiên lại, sau đó phải hành hạ một lượt, mới không uống phí bao nhiêu năm anh nén giận như vậy!
Vậy nên anh lại cười một tiếng, nụ cười nhàn nhạt, phối hợp với gương mặt anh khí bức người của anh, rất chi là mê người, nhưng lại để lộ ra chút hơi thở âm mưu, “Cô yên tâm, tôi cũng không phải người thiếu nhẫn nại, chưa đến ba tháng, trừ phi chính cô chịu không nổi, nếu không tôi tuyệt đối, tuyệt đối —– sẽ không khai trừ cô! Nhưng mà cô phải nhớ, công ty cũng có điều lệ của công ty, nếu cô làm chuyện khiến nhân thần cộng phẫn, người khác không coi được, phòng Nhân sự khai trừ cô thì không liên quan gì đến tôi.”
“Trừ tên biến thái nhà anh ra, làm gì có ai coi tôi không thuận mắt!” Tô Thiên Thiên vung bút, ký tên, “Hừ!”
Ninh Xuyên nhận lấy tờ giấy, cũng ký tên mình lên, “Như vậy, ba tháng tiếp theo, chúng ta phải chung sống cho thật tốt đấy, trợ lý Tô.”
Tô Thiên Thiên rùng mình một cái, sao cô lại có cảm giác đã bán mình cho Chu Bái Bì vậy nhỉ, bốn năm trước cô là Chu Bái Bì, nhưng bốn năm sau, làm địa chủ, lại là Ninh Xuyên.
Chẳng qua là Tô Thiên Thiên trừ lười biếng ra, còn có một tật xấu, đó chính là chết cũng không hối cải, kiên trì với ngụy biện của chính mình, trừ phi sự thật bày ra trước mặt không thể hoài nghi, nếu không cô luôn luôn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cho nên cô tin chắc, Ninh Xuyên tuyệt đối cũng sẽ giống như bốn năm trước, không chịu nổi mình mà chủ động buông tha, khi đó, kẻ thắng chính là cô!
Cả một ngày bị những chuyện này làm ầm ĩ, cộng thêm lúc Tô Thiên Thiên tới cũng chẳng còn sớm, trên căn bản đã là gần trưa. Buổi chiều Ninh Xuyên phải đi họp trên tổng công ty, Tô Thiên Thiên còn chưa rõ ràng về công việc, mang cô theo cũng chỉ vướng tay, vậy nên đành kêu một nhân viên tài vụ tên là Hân Hân đến giới thiệu qua về thời gian lịch trình làm việc của bộ tài vụ cho cô.
Chẳng qua là Tô Thiên Thiên chẳng hề có hứng thú gì với cái gì mà công tác với nhật trình, cái cô quan tâm là, mức độ công việc có lớn không, “Cái đó…. Cô mỗi ngày đi làm có mệt không?”
Hân Hân đối mặt với câu hỏi trực tiếp như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, cái này phải trả lời thế nào đây, “Ừm, cái đó,… thật ra thì, cũng được, phải biết là ở đây điều kiện đãi ngộ rất tốt…”
“Đãi ngộ tốt thì nhất định phải trả giá cao.” Tô Thiên Thiên kiên định nói, “Chẳng lẽ nhà tư bản lại trả lương miễn phí cho cô sao? Giai cấp vô sản chính là bị cướp đoạt giá trị dư thừa như vậy đấy!”
“…” Hân Hân sững sờ, “Cái đó, trợ lý Tiểu Yêu trước kia, ừm, đại khái là phụ trách chỉnh lý lại tài liệu cho tổng giám, an bài nhật trình gì đó, hình như cũng không cực khổ lắm đâu.”
“Không cực khổ lắm….” Tô Thiên Thiên lặp lại những lời này một lần nữa, cuộc sống bình thường của cô cũng không cực khổ lắm, chẳng qua hình như “Không cực khổ lắm” ở chỗ này, với định nghĩa của cô cách nhau khá xa, “Thế thời gian nghỉ trưa có dài không? Nếu như Tổng giám không có ở đây thì về nhà được chứ? Nếu như váng đầu hoa mắt thì có thể xin nghỉ phép không? Nếu mà làm việc mệt nhọc quá độ thì có tính là tai nạn lao động không?”
Hân Hân rơi lệ, “Chúng ta là bộ Tài vụ, đâu phải đội xây dựng…”
“Lao động trí óc một giờ, tế bào não chết so với lao động chân tay hai giờ còn nhiều hơn đấy!” Tô Thiên Thiên bẻ ngón tay nói, “Một ngày sáu giờ, tương đương với mười hai giờ lao động chân tay, này này này, đây là trái với luật lao động đấy…”
“Chúng ta có hợp đồng lao động….” Hân Hân mặc dù bình thường luôn than vãn công việc cực khổ với các đồng nghiệp, nhưng mà lại không biết, lúc đối mặt với Tô Thiên Thiên, cô đột nhiên lại trở thành đại sứ tuyên truyền cho công ty, tận lực thanh minh cho công ty, cái này là tại sao, tại sao vậy chứ?
“Hợp đồng lao động cái gì chứ, toàn là mây trôi hết!” Tô Thiên Thiên siết tay, “Muốn sống một cách thoải mái, vẫn phải dựa vào chính mình thôi!”