Lam Tuệ Di cầm theo những giấy tờ đau đớn lên lầu. Đóng cửa lại, cô đứng trân ở đó, đôi mắt vô hồn hướng về phía chiếc ảnh cưới. Diệp Mộ Khanh không cười, còn cô lại cười một cách rất hạnh phúc. Lúc đó, cô đã diễn một cách rất tự nhiên, như thể cô rất yêu anh vậy.
Khuôn mặt không có lấy một tia cảm xúc nào, nhưng nước mắt cô đã rơi đến nhòe đi hai bên má. Diệp Mộ Khanh ngay từ đầu đã biết cô là người của Bạch Long Bang, ngay từ đầu đã biết tiếp cận anh vì muốn giết hại anh. Vậy mà anh vẫn chưa từng một lần lột chiếc mặt nạ đáng thương của cô.
Những trận đòn roi đau đớn, cô nhớ chứ. Những lời lăng mạ của anh, cô nhớ chứ. Nhưng nó có đáng gì so với cái kế hoạch git chết anh của cô? Tại sao anh lại yêu cô? Cô có gì xứng đáng để nhận lấy thứ tình cảm đó từ anh?
Advertisement
- Tại sao vậy hả? Tại sao lại yêu em? Tại sao lại dùng cái chết của mình để em có thể sống vui vẻ, thoải mái… Mộ Khanh, em không sống thoải mái, không sống vui vẻ khi không có anh… tại sao em lại ngu ngốc git chết đi chính tình yêu của mình như vậy…
Nếu như anh không yêu cô thì có phải kết cục đã khác rồi hay không? Nếu anh không yêu cô, anh sẽ không dại dột để những điểm yếu của mình cho cô biết, nếu anh không yêu cô… có lẽ anh đã không đứng yên ở đó để nhận viên đạn kết thúc sinh mệnh.
Đau đớn đến tận cùng, cô ngã quỵ xuống nền nhà lạnh lẽo. Hối hận? Cô còn được phép hối hận không? Chết? Cô có được quyền chết không? Khi mà nơi trần thế này, cô còn nợ anh rất nhiều. Trách cô ngu ngốc hay trách cô quá ích kỉ đây? Đến cuối cùng, những thứ cô làm đều nhận được một cái kết, đó chính là cô độc.
Advertisement
Từ nhỏ, Lam Tuệ Di cô đã không ai bên cạnh, không ai yêu thương. Tới khi lớn lên rồi, cô có được anh bên cạnh, có được anh yêu thương, nhưng cô lại không biết trân trọng. Cô độc là đúng, cô đáng bị như vậy, đáng bị bỏ rơi.
Những kỉ niệm ùa về, những ký ức đó vẫn rất tốt đẹp. Lam Tuệ Di chỉ biết khóc, cô mãi khóc không muốn dừng lại. Mi mắt mỗi lần mở lên đều nhìn thấy anh, thấy thân ảnh anh đang yêu thương, lo lắng cho cô, thấy ánh mắt anh ấm áp, ôn nhu nhìn cô. Nhưng đó làm gì phải sự thật, ý thức cho cô biết đó là ảo ảnh. Bởi vì Diệp Mộ Khanh đã chết, đã chết ngay trong kế hoạch của cô.
Diệp gia yên ắng vô cùng, Diệp Lâm Tần còn đang cùng vợ uống trà, tận hưởng những bản nhạc hòa âm độc đáo bởi tiếng chim hót. Xung quanh có rất nhiều hoa linh lan, khung cảnh nên thơ hệt như rất yên bình. Nhưng có ai biết giông bão ở phía sau đang ùn ùn kéo đến. Chiếc xe của Dương Tuân Phong đậu vào sân lớn của Diệp gia, anh bước xuống trước sự cung kính của người làm. Không quan tâm thêm, Tuân Phong mau chóng ra sân sau tìm gặp ông bà Diệp.
- Ba mẹ Diệp.
- Hửm? Tuân Phong đó hả con? Sao đây, có phải lại về nhà làm nũng mẹ nấu cà ri cho ăn không? Hay lại muốn ba giảng giải kinh tế cho nghe?
Tuân Phong mang theo nét buồn lắc đầu, anh ngồi xuống bên cạnh mẹ Diệp. Bàn tay to lớn đưa ra sau lưng bà như một sự an ủi. Ánh mắt anh hơi đỏ lên nhìn ông bà Diệp, câu nói sắp tới của anh liệu sẽ khiến họ phải đau đớn như nào đây?
- Ba mẹ… Diệp Mộ Khanh…
- Mộ Khanh làm sao? Ta nghe nói nó đi công tác rồi mà hả?
- Mộ Khanh… chết rồi…
Câu nói của Dương Tuân Phong như một tiếng sét ngang tai Diệp Lâm Tần và Trần Kim. Ly trà trên tay Trần Kim theo đó mà rơi xuống đất. Tiếng xoảng vỡ vụn của chiếc ly sứ vang lên, hệt như tiếng vỡ tan nát của trái tim người mẹ. Diệp Lâm Tần vội vã ôm lấy vợ mình, ông không tin còn cố hỏi Tuân Phong một lần nữa.
- Con nói gì vậy Tuân Phong?
- Ba mẹ bình tĩnh đi… chuyện này…
Bà Diệp xĩu đi trong lòng của Lâm Tần, người của Diệp gia hoảng loạn lên không ít. Kẻ chạy nơi này, kẻ chạy nơi khác, không khí hôm nay bi thương và đau lòng, cả một căn biệt thự rộng lớn đều nhuộm màu trầm buồn.
Ngày tang lễ, đứng trước bia mộ của anh, Lam Tuệ Di chỉ còn biết khóc. Cô hối hận vì những gì mà bản thân đã làm, nhưng mà bây giờ… chẳng phải là quá muộn cho cả hai? Di ảnh anh như nhìn về phía cô, ngay cả ánh mắt ấy, Tuệ Di vẫn thấy sự ấm áp, ôn nhu của anh dành cho cô.
“Diệp Mộ Khanh, em nên làm gì đây? Em nhớ anh… lời xin lỗi, em không thể nói ra được. Vì em biết, em biết là nếu như em xin lỗi anh, thì anh sẽ tha lỗi cho em… nhưng em không xứng đáng, không xứng đáng nhận sự tha lỗi từ anh. Cả đời này, Lam Tuệ Di em phải sống dằn vặt, phải sống đau khổ thì mới xứng đáng với em. Dương Tuân Phong nói đúng, em có chết cũng phải bị tình yêu của anh làm cho dày vò đến chết…”
Trời bất chợt kéo mây đen ùn ùn tới, trong phút chốc từng giọt mưa nặng trĩu rơi xuống, thấm ướt đi đôi vai gầy của người thiếu nữ. Mọi người gần như đã ra về hết, chỉ còn một mình cô chôn chân ở đó. Mưa mỗi lúc một lớn, lòng cô cũng mỗi lúc một lạnh lẽo, đôi chân không còn chút sức lực mà ngã quỵ xuống ngay bên mộ anh. Lần này, cô không còn suy nghĩ nữa, mà là thốt lên từng câu hối hận.
- Mộ Khanh… là em… là do em… em đáng chết… em mới là kẻ đáng nằm dưới lớp đất lạnh lẽo này… là em…
Một bóng hình cao lớn từ phía sau dùng ô che mưa cho cô. Tuệ Di ngước lên khuôn mặt đầm đìa nước mắt, Diệp Lâm Tần thương xót ngồi xuống bên cạnh cô.
- Đừng khóc nữa, chúng ta về thôi.
- Ba, là do con… là do con… làm ơn hãy git chết con đi!
- Người mất đã mất, người sống vẫn nên sống và hãy sống một đời thật vui vẻ, vui vẻ thay cho người đã mất.
- Tất cả là do con…
- Lam Tuệ Di, Mộ Khanh mất là do chuyện không may, không phải do con. Kiếp này, Diệp Mộ Khanh đã hoàn thành sứ mệnh rồi thì ông trời sẽ mang nó đi thôi.
Người làm cha, nói ra những lời này sao có thể không đau lòng. Kẻ đầu bạc tiễn người đầu đen, sao có thể không chua xót. Nếu được, ông muốn chính ông là người nằm dưới lớp đất lạnh lẽo kia chứ không phải là đứa con trai mà ông hết mực yêu thương.
Đỡ Lam Tuệ Di đứng dậy, ông dìu cô ra đến ngoài xe. Bên trong xe, Trần Kim như người mất hồn nhìn ra khoảng không trước mặt. Đau lòng là điều không tránh khỏi, ngày nghe tin con trai gặp nạn, bà như một kẻ điên, kẻ dại gào thét trong vô vọng.
Tuệ Di ngồi cạnh bà, đôi mắt đỏ hoe đau lòng. Đối diện với nhà họ Diệp, cô thật sự chỉ biết hối hận. Trần Kim lau đi hai hàng nước mắt, hít một hơi sâu nhìn cô.
- Tuệ Di, Mộ Khanh mất rồi, mẹ mong con vẫn sống yên vui. Ngày mai, mẹ sẽ cho người sang dọn đồ của con về nhà chính để tiện cho ba mẹ chăm sóc.
Nhất thời, Tuệ Di không biết nói gì. Nhà họ Diệp đối tốt với cô như vậy, nếu họ biết cô là kẻ gây ra cái chết cho Mộ Khanh thì sẽ như thế nào đây? Nếu có thể, cô muốn kết thúc ngay cuộc đời của mình. Nhưng cô lại muốn chính mình phải dằn vặt chuyện này đến hết đời, chọn cái chết có khác nào chọn cách yên nghĩ. Rồi cô làm sao có thể bù đắp tội lỗi này với Mộ Khanh?