Buổi tối ở Paris thật nhộn nhịp, đường phố thắp lên những ngọn đèn vàng ấm áp và thơ mộng. Lâm Tiết Kha bước từng bước chậm rãi trên đường phố, cô muốn ngắm trọn từng vẻ đẹp của Paris. Phía sau cô lúc này là Dương Tuân Phong, ánh mắt anh thu lại chỉ nhìn mỗi một mình cô. Có lẽ, sau những giây phút tâm sự, họ hiểu hơn về nhau và anh cũng đang dần trở nên có cảm tình với cô.
- Tiết Kha, đi nhanh lên một chút!
- Anh không biết tận hưởng không khí gì cả… á…
- Cẩn thận!
Lâm Tiết Kha đi đứng không nhìn đường, lại để bản thân hụt chân xuống chiếc hố cạn cạnh đó. Dương Tuân Phong tiến lại đỡ lấy cô, biết cô không sao mới thở ra nhẹ nhõm. Nhưng Lâm Tiết Kha nào dễ dàng buông tha anh, được crush quan tâm dĩ nhiên là cô phải nắm bắt rồi. Khuôn mặt bình thường bỗng nhiên bất biến, nhăn nhó đau đớn, đôi tay cũng không còn để yên nữa, tìm đến cổ anh ôm lấy như tìm chỗ dựa.
- Hình như tôi bị chuột rút rồi, đau quá.
Advertisement
- Nào, cẩn thận.
Dương Tuân Phong hơi lo lắng nên nắm lấy tay cô cẩn thận đặt lên vai mình vì sợ cô sẽ té. Lén lút nở nụ cười thỏa mãn, xem Lâm Tiết Kha cô có bao nhiêu thông minh chứ? Crush cô đang ôm cô đấy, khuôn mặt xem ra rất thỏa mãn và hạnh phúc.
“Híc… người anh ấy thơm quá, chết ngất mất…”
Ai đó tát Lâm Tiết Kha cô một cái được không? Cô bị mùi hương bạc hà nam tính của anh quyến rũ đến mê man rồi. Dương Tuân Phong nhìn xung quanh, cuối cùng là bế bổng cô lên tiến lại phía chiếc ghế băng gần đó. Lần này thì tim của Lâm Tiết Kha muốn đứng lại thật rồi, khoảng cách như này thật không thể tưởng tượng ra được.
Advertisement
Đặt cô ngồi xuống ghế, Dương Tuân Phong chủ động quỳ gối bên cạnh cô, cầm lên đôi chân nhỏ xa nắn. Đôi mắt anh ngước lên, chạm vào mắt cô, Tiết Kha có chút ngượng ngùng nên đành giả lơ nhìn đi chỗ khác. Tuân Phong xa nắn một lúc mới ngước lên nhìn cô.
- Sao rồi? Còn đau không?
- Ừm, hết rồi, không còn cứng chân nữa.
- Vậy thì tốt rồi, đứng dậy về khách sạn thôi.
- Bây giờ luôn sao? Anh không tính ăn gì hả?
- Về khách sạn tắm rửa trước đã, lát sẽ đi ăn sau.
- Vậy tôi muốn ăn steak tartare.
Dương Tuân Phong nhìn cô một thoáng cũng chịu gật đầu. Cho dù anh có lắc đầu thì cũng phải đi theo cô thôi, vẫn nên gật đầu làm hài lòng cô trước. Cả hai vui vẻ cùng nhau về khách sạn, vì sợ cô sẽ té thêm lần nữa nên Tuân Phong luôn đi bên cạnh liên tục nhắc nhở.
- Nhìn đường đấy, đừng thả hồn theo gió theo mây nữa.
- Tôi biết rồi mà, không tái phạm nữa đâu, yên tâm.
Về đến khách sạn, mỗi người đều mệt mỏi trở về phòng của mình. Vì tối nay sẽ được đi ăn ngon với crush nên Tiết Kha cũng chuẩn bị chu đáo hơn bình thường. Chọn cho mình bộ cánh công chúa màu hồng phấn, chiếc váy nhẹ nhàng với cổ áo trễ vai, khoe đôi vai trần xinh đẹp, vì là váy xòe ngắn nên cũng tôn lên đôi chân dài thon của cô. Nhìn tổng quát chính là vô cùng phù hợp với body ngọt ngào này.
Make up nhẹ nhàng cùng mái tóc xoăn dài xõa ra, Tiết Kha tự chấm cho gu ăn mặc của mình điểm. Cô có đam mê với thời trang nên lúc nào cũng chú trọng bề ngoài của mình.
Bên phòng, Dương Tuân Phong lại không quá cầu kì, vẫn ưu tiên chiếc áo phông phối cùng quần jeans bụi bặm, vừa trẻ trung vừa năng động. Phối thêm cùng đôi giày sneaker cá tính, nhìn xem ai có thể đoán anh đã tuổi chứ?
Vừa mở cửa đã thấy Lâm Tiết Kha đứng chờ sẵn, sự ngọt ngào này cũng quá cuốn đôi mắt anh rồi. Nhìn thoáng một chút, Dương Tuân Phong khẽ chau mày quay người trở lại phòng. Lúc trở ra đã cầm theo trên tay chiếc áo khoác, không nhìn cô, cẩn thận khóa cửa lại lên tiếng.
- Sao lại đứng đây chờ mà không gõ cửa gọi tôi?
- Tôi vừa qua thôi.
- Ừm, vậy bây giờ cô muốn xuống sảnh khách sạn ăn hay là đi tìm một nhà hàng nào đó?
- Đi ra ngoài đi, tôi thích khám phá hơn.
Chiều theo ý cô, Dương Tuân Phong quyết định cả hai cùng ghé một nhà hàng sao gần đó. Nhìn anh cứ cầm theo chiếc áo khoác mãi mà không mặc, Tiết Kha khẽ nhăn mặt.
- Sao anh không mặc áo vào đi, cầm vậy rất phiền phức.
- Khi nào cần sẽ mặc, bây giờ chưa cần.
- Ờ.
Cả hai bắt xe tới nhà hàng, Tiết Kha hạnh phúc vì cuối cùng cũng được ăn những món yêu thích. Gọi ra phần steak tartare, Tiết Kha vừa ăn vừa tấm tắc gật gù.
- Đúng là thiên đường, ngon quá đi mất.
- Ăn trong im lặng không được sao?
- Sao anh cứ thích la mắng tôi vậy? Khó ở!
- Tại cô con nít đấy, không chút hiểu chuyện.
Lâm Tiết Kha nhìn anh bằng ánh mắt hậm hực, cô không thèm nói thêm gì nữa, cúi xuống tiếp tục phần ăn của mình. Cô có nói chuyện cũng là muốn bầu không khí của cả hai thoải mái thôi mà.
Cả bữa ăn, không ai nói chuyện với ai. Sau khi thanh toán cô cũng không thèm chờ anh mà bỏ ra về trước. Dương Tuân Phong biết cô đã giận nên cũng nhanh chóng chạy theo sau năn nỉ.
- Đừng giận nữa, xin lỗi.
- …
- Lâm Tiết Kha… tôi mua trà sữa cho cô được không?
- …
- Hay là ăn xiên nướng? Bánh macaron nhé!
- …
Đúng là cô không dễ dụ chút nào, cho dù có bao nhiêu món ăn thú vị được gợi ý thì mặt vẫn không biến sắc. Cuối cùng, Dương Tuân Phong cũng chỉ biết im lặng đi phía sau cô, nửa lời cũng không dám nói ra nữa.
Khí trời dần về khuya dần thay đổi, từng cơn gió mang theo hơi lạnh cứ vậy tạt vào người cả hai. Lâm Tiết Kha chỉ mặc chiếc váy ngắn nên cô bắt đầu ôm hai tay vào nhau tìm hơi ấm. Tuân Phong nhìn cô, cắn nhẹ môi một cái, từ từ bước lại khoác chiếc áo khoác trên tay lên vai cô. Ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh, anh lại giả ngơ quay đi nơi khác.
- Trời trở lạnh rồi, bắt xe về thôi!
Tuân Phong có chút lúng túng đi lên trước bắt xe, Tiết Kha đứng đó đưa tay giữ áo anh lại trên vai mình, khóe môi khẽ cong lên hạnh phúc. Hóa ra, ngay từ đầu anh đã chủ đích mang theo áo khoác cho cô, người cô yêu sao có thể chu đáo và ấm áp như vậy chứ?