Vừa lên đến lầu, Dương Tuân Phong đã gặp Lam Tuệ Di, cô gật đầu chào anh nhưng anh lại không chút phản hồi. Tính lướt qua nhưng anh lại nén lại, có một chút việc anh nghĩ anh muốn nói với Tuệ Di.
- Tôi biết chuyện cô và Diệp Mộ Khanh quay lại, không có ý cấm cản, chỉ mong cô biết trân trọng cậu ấy.
- Xin lỗi Tuân Phong… tôi hứa với cậu, hiện tại và tương lai tôi sẽ cố gắng bù đắp hết tất cả những tổn thương đã gây ra trong quá khứ cho anh ấy.
- Tôi chỉ mong cô nói được và làm được. Tôi chỉ biết chúc hai người hạnh phúc thôi.
Nói rồi, Dương Tuân Phong bỏ về phòng, Tuệ Di nhìn theo chỉ nén tiếng thở dài. Tuân Phong ở quá khứ hay hiện tại vẫn như vậy, anh không có ý định tin tưởng cô. Trong lời nói đó, mang khoảng cách và thầm ý sâu xa. Nếu như cô một lần nữa làm tổn thương anh, thì có lẽ Dương Tuân Phong sẽ lại mang Mộ Khanh đi tiếp.
Bước xuống nhà, Tuệ Di ngồi cạnh Trần Kim, rót một ly trà đưa cho bà. Vẻ mặt Trần Kim từ lúc Tuân Phong không mang nàng dâu về tới giờ là hầm hầm không thôi, đến Diệp Lâm Tần cũng không dám ho he. Tuệ Di hơi vuốt nhẹ lưng bà, dỗ ngọt.
Advertisement
- Ai làm gì cho mẹ yêu của con tức giận rồi? Có phải ba đã chọc giận mẹ không?
- Không, không… là Dương Tuân Phong.
Ông Diệp uống một ngụm trà, đặt ly xuống bàn, ông gấp lại tờ báo còn đang đọc dang dở, hơi nhíu nhẹ mày lên tiếng.
- Chuyện yêu đương của mấy đứa nhỏ, em quan tâm làm gì?
- Anh thì biết cái gì? Không hối thúc thì biết tới khi nào mới cưới xin?
Advertisement
- Là em làm quá lên thôi, con cái vui vẻ, hạnh phúc là được, đến cuối cùng quyết định cứ để con cái tự chọn, chẳng phải tốt hơn sao? Em làm vậy chỉ gây cho con áp lực thôi.
- Anh giỏi thì ở với chúng nó tới già đi, lúc ông chết, tôi chết, ai chăm lo cho chúng nó?
- Lại nói bậy rồi…
Trần Kim tức giận bỏ vào bếp, Tuệ Di hơi lúng túng nhìn Lâm Tần. Thật tình, sao bỗng dưng lại cãi nhau như vậy không biết, làm cô cũng không biết nên nói gì cho đúng nữa.
- Ba à, vào ăn thôi.
- Con đừng để ý mẹ con, bà ấy cứ hay làm quá mọi chuyện lên thôi.
Lúc này, Diệp Mộ Khanh cũng bước xuống, thấy không khí trong nhà không ổn nên nhìn cô ra vẻ muốn biết chuyện. Lam Tuệ Di hơi rén nên chỉ biết lắc nhẹ đầu. Xuống dưới nhà, Mộ Khanh chạy nhanh vào bếp ôm lấy mẹ Diệp.
- Xem nào, mẹ yêu của con làm món gì đây?
- Tiểu Phong về rồi đấy, đang tắm rửa, đợi một lát sẽ xuống ngay.
- Tuân Phong về sao mẹ lại hậm hực vậy? Chẳng phải cậu ấy là con trai cưng của mẹ sao?
Trần Kim không nói thêm gì, bà đứng đảo trứng trên chảo một lúc rồi tắt bếp. Nhăn nhó mặt mày nhìn anh.
- Con nói xem, cuộc đời này có cần tình yêu không?
- Cần chứ.
- Đúng vậy, giống như việc mẹ có ba con, con thì Tuệ Di. Còn Dương Tuân Phong, sao nó cứ mãi chọn cô đơn vậy không biết.
Như hiểu ra việc khiến mẹ tức giận, Mộ Khanh đưa tay gãi gãi mũi. Anh hơi nghiêng đầu cười trừ.
- Mỗi người đều có cách vận hành cuộc sống riêng mà mẹ. Cậu ấy chưa chọn cuộc sống bận rộn của tình yêu, có lẽ là do chưa tìm được người phù hợp thôi.
- Lo lắng cho các con, đúng là hết cả phần đời cũng không thể hết lo được.
Dương Tuân Phong bước xuống nhà đã lập tức đi vào bếp, nghe được câu nói này của mẹ Diệp thì hạnh phúc vô cùng. Trần Kim và Diệp Lâm Tần tuy không phải là ba mẹ ruột thịt của anh nhưng lại luôn quan tâm và yêu thương anh như con của họ. Chưa một giây phút nào, ba mẹ Diệp khiến anh cảm thấy lạc lõng. Cả anh và Mộ Khanh trong lòng ông bà, đều là những đứa con mà họ hết mực yêu thương.
- Mẹ… đừng lo cho con quá, chuyện tình cảm cứ để thuận theo tự nhiên.
Trần Kim quay lại nhìn Tuân Phong, bà thở nhẹ ra một hơi, đưa tay ra để anh nắm lấy tay bà. Trong ánh mắt ấy chứa không biết bao nhiêu nỗi niềm của bà mẹ.
- Sao có thể không lo chứ? Mẹ lúc nào cũng mong các con tìm được nửa yêu thương. Đến lúc nhắm mắt cũng yên lòng vì các con không cô đơn ở nơi trần thế.
- Mẹ, mẹ lại nói gì vậy, không có nói xui như vậy được, cả đời này mẹ sẽ mãi ở bên cạnh tụi con.
Dương Tuân Phong kéo tay bà lại, anh ôm chặt lấy bà an ủi bằng sự yêu thương. Có lẽ anh phải thầm cảm ơn ông trời vì đã cho anh có một gia đình tốt như Diệp gia. Không cần biết ba mẹ ruột của anh là ai, chỉ cần biết anh có Trần Kim là mẹ và Diệp Lâm Tần là ba.
Lâm Tần bước vào vỗ vỗ vai Mộ Khanh và Tuân Phong. Có hai cậu con trai, ông lúc nào cũng phải mạnh mẽ để các con noi theo. Ông tin vào bản lĩnh của cả hai sẽ không làm cho ông thất vọng, cho nên ông khác với Trần Kim, ông luôn tôn trọng quyền lựa chọn của các con.
- Được rồi, ăn cơm thôi.
Mọi người ngồi vào bàn ăn, Diệp Mộ Khanh yêu chiều gắp thịt cho Tuệ Di, ánh mắt si mê kia làm cho Tuân Phong phát nản. Trần Kim hơi liếc nhẹ anh trách móc.
- Không muốn ăn cơn chó thì tự mà đi kiếm người yêu.
- Con mới là không cần, có mẹ Diệp gặp thịt cho con rồi haha.
- Chỉ giỏi xua nịnh.
- Đúng là cơm do mẹ Diệp làm là ngon nhất. Dù có bao nhiêu nhà hàng năm sao, đầu bếp nổi tiếng thế nào thì cũng không thể ngon bằng cơm mẹ nấu.
- Sao lại đi nói mấy lời như này không biết.
- Cơm nhà là nhất mà mẹ.
Diệp Lâm Tần gật đầu ăn một miếng thịt kho, quả nhiên là tay nghề nấu nướng của vợ ông rất đỉnh. Chính ông lúc trẻ cũng vì cái tài nấu ăn này của Trần Kim mà si mê đến không lối thoát.
- Ba nói các con nghe, nhà chính là nơi để ta trở về. Ba biết là các con sở hữu rất nhiều nhà cửa, đất đai nhưng mà hãy luôn nhớ rằng, Diệp gia mới chính là nơi để các con trở về. Dù ngoài kia có mệt mỏi thế nào, buồn phiền cỡ nào, cũng đừng lo. Cứ về đây, sẽ có ba chờ tụi con ngồi đánh cờ, uống trà, tâm sự, sẽ có mẹ chờ tụi con từng bữa cơm ngon. Chẳng nơi đâu tốt đẹp hơn là nhà, hãy nhớ lấy cho ba.
Dương Tuân Phong hơi cay cay khóe mắt, anh cúi đầu nhẹ ăn chút cơm nhưng sao nước mắt lại chảy ra. Diệp Mộ Khanh đương nhiên nhìn thấu, bắt đầu lên tiếng chọc ghẹo.
- Ba à, ba làm cho Dương Tuân Phong nhà ta khóc rồi. Đồ mít ướt này, cậu là lần đầu coi Diệp gia là nhà sao?
Dương Tuân Phong ngước lên đôi mắt hơi đỏ, anh lắc đầu, cười mỉm, gắp thức ăn cho ba mẹ Diệp.
- Cảm ơn ba mẹ, thật sự phải nói cuộc đời của Dương Tuân Phong quá tốt. Cậu ấy mồ côi nhưng cô độc, cậu ấy có nhà, có ba mẹ và có cả anh em tốt.
- Cái gì mà mồ côi chứ, con là con của ba mẹ.
- Vâng, con là con trai của Diệp gia.
- Haha, phải như thế.
Không khí Diệp gia ấm cúng và vô cùng hạnh phúc. Bao nhiêu muộn phiền ngoài kia có xá gì so với tình cảm yêu thương của gia đình. Nơi yên bình nhất là đây, nơi hạnh phúc nhất là đây. Thế gian này, có ba, có mẹ, có gia đình đã là điều may mắn. Chỉ mong rằng những ai còn cha, còn mẹ hãy biết cách sống trân trọng và yêu thương họ từng ngày.