Mối quan hệ bị ông bà Diệp phát hiện, lúc đầu Tuệ Di đã vô cùng lo lắng nhưng vì sự ủng hộ và yêu thương của họ khiến cô an tâm hơn đôi chút.
Sáng sớm đã không thấy Diệp Mộ Khanh đâu, Lam Tuệ Di hơi chút khó hiểu. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô có đưa mắt tìm kiếm anh một lần nữa nhưng vẫn không thấy. Không khí yên tỉnh này thật không giống thường ngày khiến Tuệ Di phải nhăn mày.
- Quái lạ, là đi đâu rồi nữa không biết. Không phải tập đoàn xảy ra chuyện gì nên mới đi làm sớm rồi chứ.
Thôi không suy nghĩ nhiều, Lam Tuệ Di rời khỏi phòng, bước xuống nhà. Dưới phòng khách cũng chỉ có mỗi ông bà Diệp đang ngồi uống trà và đọc báo. Bên trong bếp, dì Tần vẫn đang mải mê với công việc, chỉ mỗi Diệp Mộ Khanh là không thấy đâu. Trần Kim vừa thấy cô đã nở một nụ cười hiền, vẫy tay ra ý gọi cô lại ngồi cạnh mình. Lam Tuệ Di trên khuôn mặt đã hiện rõ nét lo lắng, không yên.
- Ba mẹ, chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng, con uống trà nhé.
Advertisement
Tuệ Di hơi lắc đầu ngồi xuống cạnh bà, Trần Kim yêu thương vuốt v mái tóc của cô. Tuệ Di vẫn theo phản xạ đảo mắt xung quanh nhà mong là tìm thấy anh. Diệp Lâm Tần bỏ tờ báo xuống bàn, ông hơi cười khi thấy con dâu mình vẫn mãi mê tìm kiếm hình bóng của cậu con trai.
- Diệp Mộ Khanh, đã ra ngoài từ sáng sớm rồi. Xem ánh mắt và biểu hiện của con kia, lo lắng cho chồng lắm rồi sao?
- Con… không có, chỉ là sáng nay không thấy anh ấy nên con có chút không quen. Hơn nữa, anh ấy cũng không nói bản thân đã đi đâu nên con mới lo lắng.
- Không cần lo lắng, nó có chút việc cần giải quyết thôi.
- Dạ vâng thưa ba.
Advertisement
Trần Kim uống một ngụm trà hài lòng, nhìn con cái biết yêu thương nhau như vậy bà cũng vui lòng. Nghĩ ngợi thêm một chút, Trần Kim hơi không khỏi tò mò mà dò xét cô.
- Tuệ Di, mối quan hệ của con và Mộ Khanh, ba mẹ dĩ nhiên biết, con nghĩ sao nếu hai con một lần nữa kết hôn?
- Chuyện đó… con…
Lam Tuệ Di lại giằng vặt quá khứ đau lòng, Trần Kim vì thương cô nên cũng rất buồn khi thấy ánh mắt ấy của cô không kiên định. Lâm Tần đành phải lên tiếng để phá tan đi cái không khí trầm lắng này.
- Tuệ Di, quá khứ đó hãy tập cách đối mặt, Mộ Khanh bây giờ yêu con nhiều như vậy, ba không mong vì những quá khứ không đáng đó mà hạnh phúc của cả một đời của các con bị phá vỡ.
- Nhưng nếu như một ngày nào đó, anh ấy nhớ ra con từng tàn nhẫn như thế nào thì phải làm sao ạ? Anh ấy sẽ lại yêu kẻ đã từng ủ âm mưu giết mình sao?
- Đồ ngốc, Mộ Khanh sẽ không bao giờ trách con.
- Con của hôm nay, giữ mối quan hệ này với anh ấy chính là do con ích kỉ mà ra, con muốn tranh thủ lúc anh ấy không nhớ gi để có thể nhận được tình yêu của anh ấy, con cũng muốn dùng khoảng thời gian này để bù đắp đi ít nhiều những tổn thương mà con đã gây ra trong quá khứ cho anh ấy. Nhưng con không can đảm để nói rằng con có thể cùng anh bước tiếp hết đoạn đời còn lại…
Biết bản thân cũng không thể khuyên bảo gì được cô nên cả Trần Kim và Lâm Tần cũng đành thôi không nói nữa. Từ trước đến nay, Tuệ Di là người cứng rắn, khó biểu như thế nào ông bà còn không hiểu sao? Lần này, mang được vợ về hay không là do nổ lực và may mắn của con trai họ rồi.
- Thôi không nói nữa, vào trong ăn sáng thôi.
- Dạ ba mẹ.
Buổi sáng cũng lặng lẽ trôi qua, Tuệ Di đành phải tự lái xe tới công ty khi mãi vẫn chưa thấy anh về. Cả quãng đường cô không khỏi nhớ tới lời của anh từng nói. Anh muốn kết hôn và cô dĩ nhiên cũng vậy, chỉ là quá khứ đó không cho phép cô.
Tuệ Di rất sợ, sợ kết hôn rồi một ngày nào đó anh nhớ ra tất cả mọi chuyện, lúc đó anh hối hận thì cô biết làm sao? Lúc đó, cả hai lại bị ràng buộc bởi hôn nhân, muốn chạy không được, thoát không xong. Rồi anh sẽ hối hận mà cô cũng không vui vẻ gì.
Lam Tuệ Di ngỡ như lên đến tập đoàn sẽ gặp anh nhưng không, anh không có mặt ở tập đoàn. Ngồi xuống bàn làm việc, cô đưa tay vớ điện thoại bàn, gọi cho bộ phận tiếp tân nhưng họ lại xác nhận anh chưa hề lên tập đoàn. Tắt máy, cô dùng điện thoại cá nhân gọi cho anh nhưng vẫn không được chấp nhận. Tuệ Di thật muốn nổ tung khi mỗi cuộc gọi đều trải qua một bài nhạc chờ dài nhưng vẫn không có người bắt máy.
Cả ngày hôm đó, Tuệ Di hệt như kẻ mất hồn, cô tranh thủ mỗi lúc gọi cho anh nhưng vẫn không nhận được hồi âm nào. Cũng đã cố liên lạc với Dương Tuân Phong nhưng cũng không có kết quả, ruột gan cô thật sự như bị ngàn ngọn lửa thiêu đốt rồi. Không ăn uống hay nghỉ ngơi gì, Lam Tuệ Di không chú tâm nổi. Trời gần xế chiều, cô còn đang cố gắng làm xong mấy giấy tờ dang dở thì tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy tên danh bạ của anh thì cô chỉ còn biết khóc bắt máy.
- Híc, tên điên này, anh đã đi đâu cả ngày hôm nay vậy hả? Biết em lo lắng lắm không?
Bên kia chỉ nghe tiếng cười nhẹ, Diệp Mộ Khanh hình như đang rất hạnh phúc và vui vẻ khi thấy cô lo lắng cho mình. Tuệ Di bên này đưa tay lau đi hai hàng nước mắt, lớn giọng nạt anh.
- Anh còn dám cười sao? Làm em khóc liền rất vui vẻ?
“Được rồi, anh xin lỗi vì đã khiến em lo lắng. Là do, anh bận chút việc nên mới không thể nghe máy của em.”
- Anh đã đi đâu vậy?
“Bí mật, bây giờ nghe theo anh nhé.”
- Hửm?
“Em ra ngoài sảnh lớn, Dương Tuân Phong đang chờ em ở đó, hãy đi theo cậu ấy đến gặp anh.”
- Anh đang ở đâu vậy, sao không phải là anh rước em.
“Có những lúc, anh cần đứng yên và chờ em tới. Nghe anh.”
- Em biết rồi, xuống ngay đây.
Lam Tuệ Di thu gọn giấy tờ bước xuống đại sảnh, Dương Tuân Phong đã đứng đợi cô sẵn từ bao giờ. Bước lại phía anh, Tuệ Di không khỏi bày thái độ khinh bỉ, liếc xéo khiến Tuân Phong phải phì cười.
- Thái độ dành cho tài xế của thiếu phu nhân Diệp gia là như vậy sao?
- Anh rõ ràng biết Diệp Mộ Khanh ở đâu, sao còn giấu tôi.
- Không hề, tôi chỉ vừa nhận cuộc gọi của cậu ấy tới rước cô thôi, địa điểm cũng mới định vị. Dương Tuân Phong tôi trước nay không hề nói dối ai.
Mặc kệ thái độ thành khẩn của Tuân Phong, Tuệ Di một chút tin tưởng cũng không có. Cô tự mở cửa xe bước vào. Ngồi trên xe không khỏi thắc mắc, liệu Tuân Phong sẽ đưa cô đi đâu. Nhìn nét mặt của cô, Tuân Phong cũng chỉ biết cười xã giao dỗ ngọt.
- Nghe nhạc không?
- Không hứng thú, anh nói tôi nghe Diệp Mộ Khanh đang ở đâu được không.
- Nói ra sẽ mất vui, nhưng cứ yên tâm là tôi sẽ đưa cô tới gặp Mộ Khanh, không đưa cô đi bán đâu mà lo.
Lam Tuệ Di bĩu mỗi quay đầu ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn đường phố. Nói chuyện với Tuân Phong cũng bằng không, chẳng bao giờ cho ra được kết quả như mong muốn. Tuân Phong nhìn qua cô, anh hơi ngập ngừng sau đó cũng lên tiếng.
- Tình yêu là gì vậy Lam Tuệ Di?
- Hửm? Tình yêu sao? Chính là nhìn thấy người đó hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc, thấy người đó vui thì mình cũng vui. Nếu người ấy đau khổ một lần, thì mình sẽ đau khổ gấp nghìn lần.
Ánh mắt của Tuệ Di mông lung lắm, hình như trong ánh mắt ấy còn chứa cả hình bóng của Diệp Mộ Khanh. Để mà nói, Tuân Phong không mong muốn Tuệ Di và Mộ Khanh quay lại bên nhau. Quá khứ đó, Mộ Khanh đau khổ bao nhiêu, Tuân Phong đều chứng kiến hết, anh không nỡ nhìn thấy Mộ Khanh lại một lần nữa chịu đau đớn như vậy.
Nhưng hôm nay, anh có thể nhìn thấy được ánh mắt thành thật và trân trọng của Tuệ Di dành cho mối quan hệ này, một phần anh đã yên tâm hơn chút. Con người, ai chẳng phạm phải sai lầm, sống là nhìn nhận ở hiện tại để tiếp sức cho tương lai chứ không thể nào mãi mãi chôn vùi ở quá khứ được. Dừng xe tại bờ biển rộng lớn, Tuân Phong nhìn ra xa nơi có chiếc du thuyền đang đậu ở đó.
- Mộ Khanh đang chờ cô trên đó. Xong nhiệm vụ rồi, tôi đi đây.
- Cảm ơn anh.
Tuệ Di mở dây thắt an toàn dự bước xuống thì Tuân Phong lại lên tiếng, ánh mắt anh không nhìn cô mà nhìn xa xăm về phía chiếc du thuyền, nơi có Diệp Mộ Khanh đang chờ đợi.
- Nếu thật sự là yêu thì tôi mong cô nắm bắt và giữ chặt lấy.
Tuệ Di không hiểu chuyện gì nhưng cô cũng gật đầu bước xuống xe, Tuân Phong cũng quay xe rời đi. Ngày hôm nay, có một Dương Tuân Phong tin vào tình yêu và tin Diệp Mộ Khanh sẽ hạnh phúc.