Lam Tuệ Di đứng trên thành tàu khóc nức nở, cô điên cuồng hô hoán nhưng mà làm gì có ai nghe thấy. Khóc không được chỉ còn biết gọi anh trong vô thức.
- Diệp Mộ Khanh, ai cho phép anh bỏ lại em chứ. Anh mau lên đây với em đi, đừng làm em sợ mà… Mộ Khanh…
- …
Không gian tăm tối, mịt mù không một bóng người. Diệp Mộ Khanh cũng không một tiếng nào phản hồi lại cô. Tuệ Di không còn chút sức lực nào nữa, cô khuỵa chân xuống chỉ biết khóc trong vô vọng.
- Diệp Mộ Khanh… em xin anh đấy… làm ơn đi… em hứa mà… em không bỏ đi nữa… về với em đi mà… em đang rất sợ… đừng hù em nữa… Mộ Khanh…
- …
Advertisement
Đâu có ai biết, kẻ dưới biển sâu kia là thợ lặn chuyên nghiệp. Từng là đại ca của Pó Bang Liên, những kỹ năng này, sao Mộ Khanh có thể không biết. Nghe những lời của cô, anh chỉ biết thầm cười, dự sẽ ngoi lên nhưng bên cạnh đã nghe tiếng nước lớn.
Lam Tuệ Di không biết bơi, cô như vậy lại dám nhảy xuống để đi tìm anh. Trong phút chốc, Mộ Khanh hoảng loạn bơi lại ôm lấy cơ thể nhỏ. Lam Tuệ Di vùng vẫy trong biển nước, cô cảm giác xung quanh không có dưỡng khí, chỉ cảm thấy bản thân đang dần mất đi sự sống.
Mộ Khanh dùng hết sức mình kéo cô lên bờ, may mà tàu không đi quá xa, nếu không thì chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra nữa. Đưa được cô lên bờ cũng là lúc cô bị ngợp nước mà ngất đi. Mộ Khanh nhanh chóng hô hấp nhân tạo cho cô, nếu cô có chuyện gì chắc anh sẽ hối hận chết mất.
Lam Tuệ Di nhắm chặt mắt không chút động đậy, Mộ Khanh ấn nhẹ ngực cô vài cái, áp lực lên ngực đẩy nước ra bên ngoài. Lam Tuệ Di ho sụ, tỉnh dậy còn mơ màng, ngỡ như mình đã cứu được anh mà ôm chầm lấy khóc lớn.
Advertisement
- Huhu… anh bỏ em…
- Đồ ngốc, anh sao bỏ em được.
- Híc… không có em thì có phải anh đã chết rồi không, đồ tồi này.
Diệp Mộ Khanh chỉ biết cười khi nghe cô nói cô cứu sống mình. Cô gái này sao có thể đơn thuần như vậy nhỉ? Bộ cô không biết cô sắp bị tử thần mang đi hay sao chứ? Xoa đầu cô bằng sự ôn nhu, ấm áp.
- Phải rồi, em đã cứu anh.
Lam Tuệ Di ôm chặt lấy anh không muốn buông ra, Mộ Khanh cũng chỉ biết đưa tay vuốt v tấm lưng cô dỗ dành. Có vẻ như Tuệ Di vẫn còn rất sợ, anh đùa có chút quá chớn rồi.
- Không sao rồi, đừng sợ.
- Híc… mất đi anh, em biết sống sao đây?
- Lam Tuệ Di, anh quan trọng đối với cuộc sống của em như vậy, thì mong em đừng buông tay anh có được không? Quá khứ đó hãy để nó khép lại, cùng anh mở cửa tương lai hạnh phúc của riêng hai ta có được không?
Lam Tuệ di tách anh ra, đôi mắt đó hiện lên chút buồn, cô không can đảm ngước lên nhìn anh, mà chỉ cúi gầm mặt.
- Mộ Khanh, anh không trách em nhưng em rất trách bản thân mình. Năm đó, chính em là kẻ ra tay với anh, anh yêu em như ngày hôm nay, liệu em có xứng đáng không?
- Tuệ Di, anh chỉ yêu một mình em. Nếu thật sự năm đó anh có chết đi, anh cũng sẽ yêu em. Chỉ cần là em, thì với anh không có gì là thiệt thòi. Hạnh phúc của anh chính là được nhìn thấy em vui vẻ, sống một đời an yên.
Nước mắt cô chảy xuống, lần này cô can đảm ngước mắt lên nhìn anh. Không chần chừ, không ngần ngại, cô vội vã ôm chầm lấy anh, đôi môi nhỏ tìm đến môi anh cuồng nhiệt hôn lấy. Cô yêu anh, cô không muốn mất đi anh. Thay vì thấy tội lỗi rồi trốn tránh, cô cũng muốn một lần ở bên cạnh anh đến cuối đời để bù đắp lỗi lầm cho anh.
Dứt ra khỏi nụ hôn, Lam Tuệ Di gục đầu trên vai anh. Mộ Khanh biết cô đã đồng ý nên chỉ biết thầm cười trong hạnh phúc.
- Tuệ Di, em lại đang xấu hổ sao?
- Em không biết, anh đừng ghẹo em nữa.
Ôm nhau trên bãi cát trắng như này cũng quá lãng mạng rồi. Tuệ Di như nhớ ra gì đó, cô vội vàng tách anh ra, bàn tay nhỏ đưa tới trước mặt anh cùng khuôn mặt giận dỗi.
- Trả lại đây!
- Hửm? Trả gì cơ?
- Thì trả nhẫn cầu hôn lại cho em. Anh tính nuốt lời, không lấy em nữa sao?
Diệp Mộ Khanh bật cười đưa tay tìm hộp nhẫn trong túi áo vest. May sao ban nãy, nước biển vẫn chưa cuốn đi. Lấy ra chiếc nhẫn cưới đơn giản nhưng lại vô cùng đặc biệt, anh đeo vào ngón áp út của cô, yêu thương hôn lên mặt nhẫn một nụ hôn.
- Bảo bối, em từ nay chính thức là vợ của anh.
- Em còn chưa xử anh việc anh giấu em, giả vờ bị mất trí nhớ đâu, đừng có mà cầu hòa với em.
- Được rồi mà, anh xin lỗi… lạnh rồi, cả người đều ướt, vẫn là không nên ở đây lâu.
- Vậy giờ chúng ta bắt xe về nhà sao?
- Trên du thuyền có phòng ngủ, lên đó tắm rửa trước đã. Em sẽ bị cảm nếu còn ở đây mất.
Được anh quan tâm, Tuệ Di dĩ nhiên rất hạnh phúc. Cô đứng dậy được anh ôm vào lòng, cả hai cùng nhau quay trở về du thuyền. Vì là du thuyền lớn nên đều có khoang bồn tắm và chỗ ngủ riêng biệt. Cả hai về phòng, Mộ Khanh để cô tắm trước còn mình thì ngồi lướt điện thoại một cách nhàm chán bên ngoài.
Cả hai lần lượt đi tắm, cảm thấy mọi thứ đã tốt hơn mới có thể thoải mái nằm trên giường. Nhìn sang cô, tóc vẫn còn ướt khiến anh không hài lòng, nhíu nhẹ mày nhắc nhở.
- Tuệ Di, sao em lại không sấy tóc, để như vậy lỡ bị cảm thì biết làm sao đây?
- Nhưng mà em buồn ngủ rồi.
- Ngồi dậy, anh sấy tóc cho em rồi đi ngủ.
Không thể cãi lời thì đành nghe lời, dẫu sao cũng là vì anh lo lắng cho cô. Ngồi trên giường nhưng Tuệ Di cứ gật gù hết ngã về phía trước lại ngã về phía sau. Diệp Mộ Khanh chỉ biết cười, cũng cố gắng sấy tóc mà không gây ảnh hưởng đến cô. Tóc vừa khô, anh còn chưa kịp tắt máy thì Tuệ Di đã ngã, dựa vào người anh ngủ một cách ngon lành. Diệp Mộ Khanh bất lực thở dài, tắt máy sấy để sang một bên.
- Thật tình, em là con heo ham ngủ sao?
- Ưm…
- Đồ ngốc, những lúc lãng mạng như thế này, thì vẫn nên làm gì đó trước khi ngủ chứ. Em đúng là ngốc đến mức khiến người khác đau lòng.
Để cô nằm xuống giường, chỉnh tư thế thoải mái cho cô rồi chính mình nằm xuống, ôm gọn lấy cô vào lòng. Anh chưa thể ngủ vì cảm giác hạnh phúc vẫn còn lâng lâng trong lòng, nằm ngắm nhìn cô như vậy cũng thật tốt.
- Sao em có thể xinh đẹp như vậy hả Tuệ Di?
Đúng là cái đẹp nằm trong ánh mắt kẻ si tình, Lam Tuệ Di bây giờ mang gương mặt nhợt nhạt không chút son phấn, đầu tóc cũng bù xù không gọn gàng, áo quần vì không đúng size mà có chút xộc xệch. Thế nhưng, trong mắt của Diệp Mộ Khanh, cô lại hệt như một thiên thần nơi hạ thế này.
Lam Tuệ Di vì lạnh mà chui vào lòng anh hệt như một đứa trẻ tìm hơi ấm. Mộ Khanh vì vậy cũng siết chặt cánh tay mình hơn. Nằm yên ngắm cô một lúc, anh cũng dần chìm vào giấc ngủ của mình. Mùi hương từ cơ thể cô thật sự rất thoải mái, khiến anh cũng mê man trong cơn ngủ ngọt ngào. Tối hôm ấy, cả hai đã có cho riêng mình một giấc mơ. Chỉ có điều, cả hai giấc mơ đó đều cùng một nội dung. Đó là giấc mơ của hạnh phúc, của một niềm vui trọn vẹn. Trải qua bao nhiêu thăng trầm, đây chính là lúc để họ được ở bên nhau, được yêu và được sống hết mình vì đối phương.