Trần Anh Thư đi tìm kiếm khắp nơi không thấy người, cô gọi cho Lâm Yến Chi nhưng đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút tút kéo dài.
Trong lòng cô nôn nóng vô cùng, cô nghĩ đến bạn mình thân con gái lại uống say như vậy, rồi không biết tên đàn ông kia có phải người tốt không.
Đang mải trong sự lo lắng thì Lâm Yến Chi gọi lại cho cô, như bắt bắt được vàng cô liền trả lời.
"Lâm Yến Chi, cậu đang ở đâu"
"Mình vừa mới tăng cà về nhà.
Trần Anh Thư, tối rồi cậu còn đi đâu vậy?"
Giọng nói của Lâm Yến Chi tỉnh bơ như không biết có chuyện gì sảy ra khiến Trần Anh Thư có đôi chút bất ngờ.
Không biết có phải do cô bạn thân troll mình hay không cô vẫn hỏi lại.
"Chẳng phải đối tác của cậu gọi mình đến nhà hàng Le Ciel de đưa cậu về vì cậu đã uống say sao?"
"Trần Anh Thư, hôm nay mình có gặp đối tác ở công ti nhưng đâu có uống rượu" nghĩ ngợi một chút thì Lâm Yến Chi nói tiếp: "Trần Anh Thư, đối tác nào gọi cho cậu vậy?"
"Một người đàn ông"
"Trần Anh Thư, hôm nay đối tác mình gặp là nữ.
Cũng không có đến nhà hàng nào cả" Lâm Yến Chi nói tiếp với vẻ mặt vội vàng nhận ra sự việc gì đấy: "Trần Anh Thư, mình nghĩ cậu bị người ta lừa rồi"
Trần Anh Thư lúc ngỡ ra được sự việc thì cũng là lúc nhà hàng đóng cửa, cô đứng phía ngoài của cửa hàng.
Sau khi nói địa chỉ nhà hàng cho Lâm Yến Chi.
"Trần Anh Thư, cậu đứng đợi mình một chút, mình đến ngay đây"
Nói xong thì cũng là lúc cuộc gọi của cô và Lâm Yến Chi ngắt kết nối.
Nhìn khung cảnh thành phố vắng lặng càng khiến cô có chút rùng mình, cô là một người không dễ lừa thế mà hôm nay lại nhẹ dạ cả tin một người qua điện thoại như vậy.
Không biết mục đích của người kia là gì nhưng cô cũng ngầm hiểu được ý định không tốt đến cô.
Mấy hôm nay trên báo đưa tin rầm rộ vụ nhiều phụ nữ nhận được cuộc gọi lừa đảo sau đó bị bắt cóc rồi bị xâm hại tình dục, những tên bắt cóc người vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật lại càng khiến mọi người hoang mang hơn.
Một lúc sau Lâm Yến Chi vẫn chưa đến nơi khiến cô nóng lòng.
Không khí về đêm cũng ngày càng giảm nhiệt, sương bắt đầu rơi.
Đột nhiên từ đâu xuất hiện hai người đàn ông có thân hình cao lớn đi từ những ánh đèn đường phía xa lại hướng cô, trông có vẻ chỉ là hai người đi dạo phố bình thường thôi nhưng dần dần biểu hiện của họ rất lạ.
Họ tiến lại phía cô ngày càng gần hơn mà không đi tiếp, cô nhíu mày.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn cô đã đến lúc gặp tên chủ mưu rồi.
Bây giờ đợi Lâm Yến Chi đến nơi liệu có kịp.
Cô đánh ánh mắt ra đường không một bóng xe cộ đi ngang.
Rất nhanh hai người đàn ông kia đã đứng trước mặt khiến cô giật mình, vẫn cố giả vờ mình đang rất bình tĩnh.
"Cô em, thân con gái đêm hôm đi học về đứng đây một mình như vậy có cô đơn quá không? Chỉ bằng đi cùng tụi anh, anh đưa em về nhà cho.
Dù em có đứng đây cả đêm cũng không có chiếc taxi nào đâu"
"Cảm ơn, bạn tôi đang đến rồi"
Cô lạnh lùng đáp lại, hướng ánh mắt sắc bén lại liếc hai tên đàn ông có bộ dáng đầu gấu không dễ chọc, tên thì có hình xăm ở cổ, tên thì đeo dây bạc to như dây xích.
Cô đoán bọn họ cũng chỉ hơn cô vài ba tuổi vậy mà còn coi cô như một đứa trẻ dễ lừa đang còn lứa tuổi học sinh.
Một tên định đưa tay lại phía người cô thì nhanh chóng bị cô hất tay ra.
"Ây zô, em làm gì nóng thế"
Hai người đàn ông quay lại cười hớn hở với nhau rồi lại nháy mắt, không nhanh cũng không chậm cô cố chạy thật nhanh nhưng cuối cùng cánh tay cô truyền tới một cơn đau nhức dữ dội.
Hai người mỗi người một bên đã bắt được cánh tay cô ghim lại sau lưng như kiểu cô là tội phạm cọn bọn bắt cóc người kia là cảnh sát vậy.
"Thả tôi ra, mấy người làm gì vậy?"
"Cô em, chạy đi đâu đấy.
Ở chơi với tụi anh đi, vui lắm...đảm bảo em sẽ thích"
Trần Anh Thư như cá mắc lưới cố vùng vẫy nhưng cũng không tài nào thoát khỏi hai người đàn ông lực lưỡng kia.
Trong lòng cô bây giờ không ngừng nghĩ tới Lâm Yến Chi chỉ mong người bạn mình có thể đến kịp lúc.
"Đi với tụi anh nào, đừng cố vùng vẫy nữa, em phấn khởi quá rồi chứ gì?"
Trần Anh Thư đánh trống ngực liên hồi, tâm lí sợ hãi cũng đã bị bọn chúng nắm thóp.
Ánh mắt liếc về phía bọn họ.
Cô cố giữ bình tĩnh, dồn lết sức lực của một đứa con gái lại đá thẳng vào của quý hai tên kia khiến bọn chúng chỉ biết thưởng thức cơn đau tại chỗ mà ôm háng của mình.
"Con khốn, mày chết chắc"
Trần Anh Thư nhanh chân chạy đi trước sự truy đuổi của đám bắt cóc người phía sau.
Cô chạy thẳng theo đường lớn hướng về nhà mình.
Một ánh sáng chói loá chiếu thắng vào mắt cô, phía trước là một chiếc xe ô tô.
Trong giây phút hoảng loạn cô không còn quan tâm đến việc suy xét xem người bên trong xe là tốt hay xấu liền vẫy tay chặn trước đầu xe khiến xe phải phanh gấp.
"Có chuyện gì"
Giọng nói lạnh lùng chết chóc, người đàn ông cao lớn ngồi ở ghế phụ trong xe nhíu mày khó chịu.
Người lái xe sợ hãi, trên trán xuất hiện một lớp mồ hồi mỏng quay lại nói:
"Tổng giám đốc.
Là một cô gái lạ muốn lên xe"
=>>????????????????.