Thoáng chốc đã đến chiều tối, cũng đến giờ tan làm.
Mọi người đều đã đi về hết, riêng chỉ mình Trần Anh Thư cô vẫn vùi đầu vào máy tính cố làm thật nhanh hết đống tài liệu kia.
"Anh Thư, cô không về sao?"
Sếp Doãn đi kiểm tra lại phòng thấy cô vẫn ngồi làm việc mặc dù ông không hề giao việc cho cô.
Ông đi lại chỗ cô đang ngồi, bên cạnh là sấp tài liệu dày cộp mà bất ngờ.
"Tài liệu này cô lấy ở đâu vậy?"
Trần Anh Thư thấy ông có vẻ bất ngờ hỏi cô về sấp tài liệu mà cô đang làm liền trả lời.
"Sếp Doãn, là tổng giám đốc giao cho tôi làm"
"Là tổng giám đốc sao?"
Doãn Kiên đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Bình thường tổng giám đốc của bọn họ chẳng bao giờ quan tâm đến mấy công việc của nhân viên, nếu có quan tâm cũng chỉ phân công cho cấp dưới làm, vả lại cô là nhân viên mới thì làm sao tổng giám đốc có thể gặp mà giao việc như vậy được.
"Sếp Doãn"
Trần Anh Thư thấy ông có vẻ đứng suy nghĩ khá nhiều.
Cô nghĩ trong lòng, chẳng lẽ việc này lại nghiêm trọng đến vậy hay sao.
Chẳng lẽ việc tổng giám đốc giao việc cho cô mà sếp lại không biết.
"Trần Anh Thư, hết giờ làm rồi.
Cô không định về sao?"
Nghe được câu nói này cô cũng có ý định về nhưng nghĩ lại một khi về nhà thì sẽ dùng chiếc máy tính cũ của mình làm việc, tốc độ có khi còn chậm hơn.
Cô đành nói khéo.
"Sếp Doãn, tôi muốn ở đây làm việc thêm một chút, lát nữa sẽ về, ông yên tâm, sẽ không lâu đâu.
Chỉ là ngồi ở công ti làm việc sẽ hiệu quả hơn"
"Vậy sao? Tinh thần làm việc của cô khá tốt nhưng cũng đừng về muộn quá.
Đây là chìa khoá, khi nào về cô nhớ khoá cửa nhé"
Trần Anh Thư nhận lấy chìa khoá từ Doãn Kiên.
Gương mặt ông thoáng chút hiền hậu, tuy đã lớn tuổi nhưng không dấu đi những nét đẹp trai hồi trẻ.
"Sếp đi đường cẩn thận"
Ông nhanh chóng cũng đã rời đi.
Cô chỉ cảm thấy có chút cô đơn ở nơi làm mới này.
Không khí yên tĩnh tới nỗi cô có thể tự nghe được nhịp tim của mình.
Trần Anh Thư nhìn về hướng cửa sổ nhỏ với chiếc rèm màu trắng đang được gió thỏi nhẹ mà bay lên, ánh sáng nhạt cũng được hắt từ hướng cửa sổ đó vào trong, không dấu được sự tò mò cô khẽ bước đến bên.
.
||||| Truyện đề cử: Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào! |||||
Phòng cô làm cũng không quá cao, từ đây cô có thể nhìn thấy được từng chiếc xe của nhiều nhân viên đang ra về.
Cho tới khi không còn một chiếc xe nào ra về cô mới dám chắc là chỉ còn mình mình ở lại.
Đối với cô thì sự cô đơn này cũng chưa bằng sự cô đơn của một người xuất thân từ cô nhi viện.
Tuy cô có bạn tốt, mọi người đều đối xử tốt với cô nhưng trong lòng cô vẫn có một tham vọng là có một gia đình.
Trần Anh Thư bật đèn lên chỉ đủ cho mình làm việc.
Chẳng biết là bao lâu nữa, có lẽ là giờ cũng khá muộn rồi.
Tập tài liệu cũng không còn nhiều, cô nở một nụ cười, với sự nỗ lực của cô nó cũng đã xong.
Cô nhìn lại chiếc đồng hồ treo tường chỉ điểm giờ tối mà bất ngờ nhận ra mình đã ở đây lâu như vậy rồi.
Thu xếp lại mọi thứ cô bắt đầu khoá cửa phòng đi về.
Cảm giác khi tắt hết điện phòng có chút sợ.
Ánh sáng đèn hành lang mờ ảo khẽ chiếu vào ánh mắt lấp lánh, cô đi xuống nhà xe thì nhận ra cô cũng chẳng có xe để về.
Đột nhiên có tiếng động nhỏ khiến cô khựng lại lắng nghe, có vẻ là tiếng bước chân từ phía sau tiến lại gần, vừa bất ngờ vừa sợ.
Chẳng phải chỉ còn mình cô về sau hay sao?
Tiếng động càng tiến gần tới khiến cô khẳng định chắc nịch kia là một người đàn ông.
Cô nắm chặt chiếc túi đựng một số file tài liệu trên tay.
Nhanh trí cô trốn lại góc khuất của thang máy.
Rất nhanh người kia đã tiến lại đi qua cô, thân hình cao lớn cô nhận ra đó chính là tổng giám đốc.
Không ngờ anh vẫn chưa về, đang đi anh bỗng dừng lại.
Đột nhiên điện thoại cô có một tin nhắn gửi đến, tiếng chuông không quá lớn nhưng cũng đủ để khiến cho anh nghe được.
"Là ai"
Biết rằng đã bị anh phát hiện cô liền bước ra, cười khổ nói ấp úng.
"Tổng giám đốc"
"Là cô"
"Anh, anh chưa về sao?"
Dù nghe câu hỏi của cô nhưng anh vẫn lạnh lùng không trả lời.
Chỉ thấy anh đi mất, công nhật tổng giám đốc của cô thật chẳng thể hiểu.
Cô đi ra cổng công ti định bụng sẽ bắt taxi để về.
Một ánh đèn chói loá, chiếc xe hạng sang lướt qua đi ngang qua cô không quá nhanh cũng không quá chậm, đủ để cô có thể nhìn thấy anh ngồi lái xe bên trong.
Nhìn chiếc xe đi mất trong vài giây mà tâm trạng cô có chút hụt hẫng, vậy mà trong một khoảnh khắc nào đó cô lại nghĩ là anh nhìn mình.
Một lúc sau cô đứng vẫn không có một chiếc xe taxi nào để bắt.
Cô nhận ra những khó khăn trong đời mình lúc này thật sự mới bắt đầu.
Cô bắt đầu đi bộ về.
Vốn định gọi cho Lâm Yến Chi đến đón nhưng lại thôi, nghĩ lại thì dù sao cũng là do mình không chịu về đúng giờ mà.
Ánh đèn xe chiếu từ phía sau hắt lại, cô có thể thấy bóng của mình trên đường.
Nhưng mà khoan đã.
Cô ngoảnh đầu lại là chiếc xe hơi của anh.
Kính xe nhẹ nhàng được hạ xuống, ánh mắt sắc lạnh anh nhìn lại phía cô.
"Lên xe, tôi đưa cô về".