Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh

chương 45: 45: cuộc gặp gỡ bí ẩn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dung Ly nhẹ gật đầu đồng ý.

Đông Cung tuy không an tâm lắm những vẫn đi một chuyến thử xem.

Chàng đi ra ngoài, không quên mang theo Tử Thanh kiếm, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Chỉ còn lại một mình trong phòng, cảm giác trống vắng dần dần lắp đầy căn phòng nhỏ.

Dung Ly ngồi một mình trên giường, bây giờ nàng cũng đã thấm mệt, nên nghĩ rằng mình sẽ nghỉ ngơi một tí đợi đến lúc Đông Cung về.

...

Bên ngoài quán lúc này, khi Đông Cung vừa mới bước ra khỏi, có một đám người lén lén lút lút trốn phía sau tường, thầm thì:

- Này này, mấy người có thấy gì chưa.

Hắn vừa mới ra khỏi đấy.

Chúng ta may mắn thật, lần này hành động không bị vướng tay vướng chân.

Lương công tử nhất định sẽ thưởng chúng ta hậu hĩnh cho mà xem.

Vài ba người đáp lại:

- Đúng, đúng đấy!

Nói rồi cả đám người đó chạy vào bên trong quán trọ.

Ông chủ quán vẫn còn đứng đó, thấy bọn họ cũng không dám lên tiếng.

Một tên trong đám đó đưa tay lên miệng, rồi sau đó chuyển bàn tay xoẹt ngang cổ một cái, ra hiệu.

Ý hắn muốn bảo là tên chủ quán tốt nhất im miệng lại, nếu không thì đừng hòng giữ được cái mạng già đó nữa.

Xong xuôi bọn chúng rón rén đi lên cầu thang.

Không khí xung quanh giờ đây im lặng đến ngạt thở.

Đến phòng của Dung Ly, một tên trong bọn chúng dùng một ống tiêu cắm xuyên qua cánh cửa phòng, làm thủng một lổ nhỏ, sau đó dùng mê hương thổi vào.

Mùi hương theo không khí len lỏi vào phòng, rồi đến cánh mũi của Dung Ly.

Đang nằm trên giường nghỉ ngơi, Dung Ly đột nhiên cảm thấy đầu đau choáng váng, khung cảnh trước mắt chạng vạng, mờ mờ rồi nàng dần ngất đi.

Sau một hồi thấy bên trong đã hoàn toàn yên lặng, đám người bên ngoài lúc này mới an tâm mà mở cửa từ từ bước vào.

Bọn chúng đùn đùn đẩy đẩy cho nhau, không tên nào dám đi vào trước vì sợ lỡ như thuốc không hiệu nghiệm thì chắc lần này sẽ toi mạng.

Một tên trong đám bước tới giường, đưa tay quơ qua trước mặt nàng thử xem có động tĩnh gì không, rồi thử chạm nhẹ vào để kiểm tra phản ứng.

Quả thật nàng đã hôn mê.

Hắn vui mừng quay sang nói với đám đồng bọn:

- Ê tụi bây, không cần sợ nữa! Cô ta hôn mê thật rồi!

Lúc này đám người đó mới dám bước đến, vây xung quanh.

Mặt bọn chúng tên nào cũng gian trá, không có ý đồ tốt đẹp gì.

Một tên khác nhìn nàng đắm đuối, có vẻ thèm khát:

- Công nhận nhìn cô ta đẹp thật đấy! Hay là tụi mình...

Tên đứng bên cạnh thấy thế liền giơ tay đánh vào đầu hắn một cái bốp rồi nói:

- Mày bị khùng à?! Cô ta là để cho công tử, bộ mày muốn tụi tao rơi đầu hết sao?

Tên lúc nảy bị đánh đưa tay lên ôm đầu xoa xoa, miệng mếu máo:

- Tao chỉ nói vậy thôi mà, ngươi có cần phải đánh mạnh như vậy không?! Đau chết mất!

Tên dẫn đầu đám lúc này mới vội hối thúc:

- Thôi thôi, chúng ta nhanh nhanh đưa cô ta đi.

Chứ để cái tên kia về là chết chắc cả đám đấy!

Cả đám xầm xì gật đầu đồng ý.

Lời này chí phải.

Nói rồi bọn chúng nhanh chóng lấy một cái bao trùm Dung Ly lại, sao đó hỳ hục vác xuống cầu thang.

Tuy quán có nhiều người trọ, nhưng giờ này cũng đã khuya nên đa số người ta đã vào phòng nghỉ ngơi hết cả rồi.

Nên không ai phát hiện ra được đám tay sai này.

Đi xuống cầu thang, ông chủ vẫn còn đứng đó, không dám rục rịch gì.

Một tên trong đám đó lại ra hiệu cảnh báo rằng nếu ông ta dám tiết lộ chuyện này thì đừng hòng toàn mạng.

Sau đó bọn chúng dần dần đi ra khỏi quán trọ, trên con đường dẫn đến nhà của Lương Văn Chu, bọn người ấy dần dần khuất hẳn sau con đường và tan vào màn đêm tĩnh mịch, có lẽ giờ đây chỉ còn những cái bóng lấp ló sau con hẻm nhỏ.

___________________

Về phía Đông Cung, lúc này chàng đã gần đến điểm hẹn cuối làng.

Gió thổi nhè nhẹ vi vu.

Đêm nay trăng không sáng lắm, chỉ mập mờ lấp ló sau những rặng cây, chốc chốc lại hòa mình vào trong đám mây giăng ngang trời.

Từ xa xa, chàng nhìn thấy bóng một người đã đứng đó tự bao giờ.

Người đó trên người khoác một chiếc áo choàng dài che quá nửa gương mặt.

Đứng quay lưng lại phía con đường dẫn đến cuối làng.

Đông Cung lúc này đã nhận ra người đó, tay liền nắm chặt lấy thanh kiếm, chuẩn bị sẵn tâm lí.

Khi đã bước đến gần, Đông Cung chưa kịp nói câu nào thì hắn đã lên tiếng, giọng có vẻ trầm trầm thong thả:

- Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.

~ Hết tập 45 ~.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio