*Phần Chú Thích trước khi đọc: Canh 3 = 23h đến 1h sáng
_______________
Tối hôm sau…
Thời gian hẹn đã đến gần, cũng là lúc Dung Ly chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Nàng mặc lên người bộ y phục màu đen sậm, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng, phủ dài từ đầu đến chân, có chiếc nón trùm che kín.
Cuối cùng, nàng mang theo thanh kiếm Thanh-Hắc Xà của mình để phòng thân.
Nhìn nàng trong dáng vẻ thế này, không ai có thể nhận ra người bên trong bộ y phục đó lại là một nữ nhân cả.
Xong xuôi mọi chuyện, Dung Ly bắt đầu mở nhè nhẹ cánh cửa lẻn ra khỏi phòng, nàng không quên nhìn xung quanh xem xét để đảm bảo rằng không một ai có thể nhìn thấy nàng trong dáng vẻ như thế này.
Nhưng mà giờ này cũng đã khuya rồi, đa số người trong phủ đều đang ngủ say, nên lần lẻn đi này cũng không hẳn là khó lắm, cũng không cần phí nhiều công sức.
Đêm nay là đầu tháng, nên không có trăng.
Cảnh vật tối đen như mực, họa may chỉ có vài đốm sao nhỏ li ti trên bầu trời đêm huyền ảo.
Như vậy càng tốt, càng thuận tiện cho Dung Ly lẻn ra ngoài hơn.
Dung Ly nhanh nhẹn vận dụng khinh công nhảy lên máy nhà, chạy thật nhanh để đến tường rào, rồi nhẹ nhàng phi qua đấy.
Tiếp đất dễ như trở bàn tay.
Đối với nàng, vài ba thứ linh tinh này làm sao có thể cản được lòng quyết tâm của nàng chứ.
Dù sao lúc trước cũng đã từng trốn ra thành công, lần này cũng xem như là đã có kinh nghiệm.
Nhưng chuyện mà nàng không hề ngờ đến rằng, trong lúc đang chạy trên mái nhà của các dãy phòng, nàng đã bị một người tình cờ phát hiện.
Người đấy không ai khác chính là Mạc Đông Cung.
Không hiểu sao đêm nay chàng cảm thấy trong người có vẻ bức rức khó chịu, không tài nào chợp mắt được, nên định mang thanh kiếm của mình ra sau hậu viện luyện võ công một tí.
Ai mà ngờ lúc đi ngang phòng của Dung Ly, chàng nghe thấy có tiếng động, định đến xem có chuyện gì, thì phát hiện ra muội ấy đang lén lút cải trang, nhòm ngó xung quanh như đang quan sát thứ gì đó.
Đông Cung thận trọng nép mình vào bên góc tường, không hiểu là đã khuya như vậy rồi mà nàng ấy còn định đi đâu? Thật sự là từ trước đến nay nàng không hề giao tiếp với nhiều người, ngoài trừ hai a hoàn bên cạnh thì chỉ có Mai Thanh Yến mà thôi… Lòng tò mò chợt trỗi dậy, sẵn tiện có mang theo Tử Thanh kiếm bên mình, chàng quyết định sẽ dõi theo Dung Ly xem rốt cuộc nàng đang định bày trò gì nữa đây.
Vậy là, một người thì cứ ung dung tiến về phía đông rừng Kim Bảo, đinh ninh rằng chẳng có ai phát hiện ra.
Còn một người thì nhẹ nhàng lẻn theo sau, trong lòng uẩn khúc không hiểu rốt cuộc muội muội sẽ dẫn mình đi đâu.
…
Không lâu sau đó, Dung Ly đã đến phía đông của rừng Kim Bảo.
Nhưng kỳ lạ thay, trước rừng chẳng hề có một ai cả.
Thiết nghĩ mình đã bị lừa, nên nàng định quay về.
Nhưng trong lòng lại dâng lên một suy nghĩ: “Không được, lỡ đến đây rồi thì chí ít mình cũng phải tìm cho ra lẽ.
Sao mình ngốc thế, huynh ấy không thể đột nhiên xuất hiện sẵn chờ mình ngay nơi này được.
Cũng phải có ám hiệu gì chứ…” Nàng đau đầu suy nghĩ không biết là mình nên làm gì lúc này, chợt có một ý tưởng vụt lóe lên trong đầu, nàng nhớ lại hình như lúc trước Tuyết Chinh có đưa cho mình một cái còi nhỏ.
Nàng luôn cất cái còi ấy trong chiếc túi gấm nhỏ, mang theo như một vật bất ly thân, lâu rồi không dùng đến, nàng nghĩ nếu thổi chiếc còi này lên, huynh ấy có lẽ sẽ xuất hiện.
Nghĩ là làm, nàng liền lấy trong túi gấm của mình ra một cái còi nhỏ, sau đó đưa lên miệng thổi một hồi.
Tiếng còi vang lên được một lúc, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Dung Ly bắt đầu cảm thấy thất vọng, đây là cách duy nhất nàng có thể nghĩ ra để gọi huynh ấy đến, nhưng cuối cùng vẫn không hiệu nghiệm.
Nàng có ý định quay người lại để về phủ.
Chợt ngay lúc này đây, từ phía sau có một bàn tay chụp đến bịt lấy miệng của nàng lại.
Do sự việc xảy ra quá bất ngờ, nên Dung Ly vẫn chưa có phòng bị gì cả, nàng vùng vẫy muốn thoát, tay thì cầm lấy thanh kiếm định rút ra giải quyết kẻ gian.
Chợt lúc này có một giọng nói thì thầm vang lên bên tai:
- Muội yên nào, là huynh đây!
Nhận ra thanh âm quen thuộc của Tuyết Chinh, Dung Ly ngừng không chống cự nữa.
Thấy nàng đã yên rồi, bàn tay ấy mới bắt đầu buông từ từ ra.
Nàng nhanh chóng quay người lại ngay để xác nhận thêm lần nữa, giây phút mà hai ánh mắt gặp nhau, quả thật là huynh ấy rồi.
Trong lòng Dung Ly vui mừng khôn tả, quả nhiên tiếng còi ấy vẫn còn công hiệu, nàng không kiềm được vui mừng, chợt thốt lên:
- Là huynh thật sao?!
Tuyết Chinh lấy tay che miệng của Dung Ly lại, có ý không cho muội ấy nói, rồi cẩn thận nhìn xung quanh xem có ai không, sau đó mới khẽ dặn dò:
- Muội khoan hãy nói đã.
Đứng trước bìa rừng như thế này không an toàn lắm.
Hay là chúng ta vào trong một tí đi.
Dung Ly nghe huynh ấy nói thế cũng gật đầu đồng ý, sau đó theo bước Tuyết Chinh vào sâu trong rừng.
Khi đã tìm được nơi an toàn, Tuyết Chinh mới dừng lại.
Y quay người nhìn nàng, trên mặt lộ rõ vẻ lo âu, mở lời trước ngay:
- Muội sống có tốt không? Sau hôm đó, hắn có ép bức trừng phạt muội quá đáng không? Muội không biết là huynh đã hối hận thế nào đâu.
Huynh cứ tưởng rằng muội đã bị hắn kết liễu, nên sau khi đã trị thương xong, ta mới xin Yêu Chủ rời khỏi kết giới càng nhanh càng tốt để trả thù cho muội.
Ai ngờ lại biết muội vẫn còn sống…
Vẫn là thói quen đó.
Hệt như lần trước, cứ lặp lại Dung Ly là y như rằng Tuyết Chinh lại xuất ra một tràng những lời hỏi han về nàng ấy, xem nàng như một đứa trẻ không bằng vậy.
Có bao nhiêu lời Dung Ly muốn nói đều bị huynh ấy giành hết, không chừa cho nàng một cơ hội để trả lời.
Cảm thấy có tí bất lực, nàng đợi cho huynh ấy nói xong xuôi, mới phán một câu:
- Huynh lúc nào cũng vậy, hỏi nhiều thế làm sao một lần mà muội trả lời hết cho được?
Thấy bản thân mình dường như hơi lố, Tuyết Chinh cười khì vả lả:
- À là do huynh lo quá thôi mà.
Được rồi, muội hãy trả thật lòng trả lời câu hỏi này của huynh trước đi.
- Là câu gì?
- Đông Cung hắn có ngược đãi muội không?
Nghe đến đây, Dung Ly chợt xụ mặt xuống.
Gương mặt nàng lộ rõ vẻ u buồn.
Tuy là Đông Cung không ngược đãi nàng, cũng không xử tệ với nàng, nhưng kể từ lúc về phủ đến giờ, huynh ấy có vẻ khá thờ ơ không quan tâm đến nàng ấy nhiều như lúc trước nữa.
Nếu là nói ngược đãi thì cũng tốt rồi, chí ít còn được nghe huynh ấy trách phạt về những lỗi lầm mình gây ra.
Đằng này, lại chẳng nói chẳng rằng, âm thầm một mình tạo một bức tường vô hình ngăn cách hai người họ lại.
Thấy muội muội mình có vẻ không vui, Tuyết Chinh bắt đầu nổi nóng:
- Biểu hiện của muội vậy là ý muốn nói ‘có’ đúng không? Được lắm! Dám bạc đãi muội muội của ta…
Chưa đợi huynh ấy nói hết câu, Dung Ly nắm lấy vạt áo của y cản lại, rồi bực mình lên tiếng:
- Không phải! Không phải! Huynh không hiểu gì hết!
Nghe muội ấy nói thế, Tuyết Chinh dịu lại, sau đó nhìn Dung Ly:
- Muội không nói rõ làm sao huynh hiểu được.
Muội thật là…
- … - Dung Ly im lặng không trả lời.
Tuyết Chinh thấy muội ấy có vẻ không muốn nhắc đến chuyện này nữa, nên cũng thôi, đành chuyển qua chủ đề khác.
Hai người bọn họ trò chuyện cũng khá nhiều, hỏi han nhau đủ thứ, bàn lại chuyện ngày xưa, rồi còn nhắc đến chuyện phản bội của Giao Linh nữa.
…
Quay về phía Đông Cung…
Lúc nảy đuổi theo Dung Ly đến gần rừng Kim Bảo thì đột nhiên bị mất dấu.
Không biết là do một làn khói sương mờ ảo nào nữa, mà chỉ trong phút chốc lại giăng xung quanh, khi làn khói ấy tan đi cũng là lúc Dung Ly biến mất.
Tuy là như vậy, nhưng một hồi sau, Đông Cung lại nghe một tiếng còi nhỏ vang lên từ phía Đông của rừng Kim Bảo.
Biết là nơi ấy có người, chàng liền thận trọng đuổi theo về hướng đó.
Tới lúc chàng đến nơi thì không có bóng dáng một ai.
Vẫn không bỏ cuộc, Đông Cung liều mình đi vào bên trong rừng xem thử.
Vì nếu Dung Ly có quay về, thì chắc hẳn là chàng đã gặp rồi, nhưng lần này lại không thấy đâu, có nghĩa là vẫn chưa quay lại.
Nhưng không may thay, Đông Cung lại vào rừng bằng còn đường khác với hai người Tuyết Chinh và Dung Ly đi khi nãy.
Chàng mập mờ đi trong rừng một hồi, đột nhiên từ phía, khuất sau hàng cây, có bóng dáng một người.
Nhìn điệu bộ hắn trông có vẻ đã đợi ở đây từ rất lâu rồi.
Nhưng chàng không hiểu sao dáng dấp hắn từ phía sau lại trông khá quen thuộc, hình như lúc trước chàng đã gặp hắn rồi thì phải.
Hắn khoác trên người một chiếc áo choàng đen trùm kín đầu, che đi một nửa gương mặt.
Nghe tiếng bước chân đến, hắn cất giọng trầm trầm:
- Mạc tướng quân, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Nghe hắn nói, Đông Cung kinh ngạc không hiểu sao hắn không cần quay lại mà vẫn biết thân phận của mình.
Rõ ràng là chuyện xảy ra ngày hôm nay là đã có sắp xếp từ trước.
Đông Cung nắm chặt lấy thanh kiếm trên tay, định rút ra, bằng giọng quả quyết, chàng ấy nói:
- Ngươi là ai?!
Hắn lúc này mới quay người lại, đột nhiên cười khẩy:
- Haha, ngài quên ta rồi ư?
Nhìn điệu cười này của hắn, một mảnh ký ức của Đông Cung chợt ùa về.
Lúc trước khi giải quyết tên Lương Văn Chu thì chàng có bí mật gặp tên này một lần, hắn lần đó cũng che mặt tỏ vẻ bí ẩn, rồi cũng cười điệu bộ này.
Quả thật thời gian trôi qua lâu như vậy rồi mà hắn vẫn như vậy.
(Có thể xem lại chi tiết cuối chap 45 đầu chap 46)*
- Là ngươi? Lần này ngươi muốn gì nữa đây?
Thấy Đông Cung nhanh như vậy đã nhận ra mình, hắn lại cười lớn thêm một lần nữa:
- Ta chẳng muốn làm gì cả.
Chỉ muốn ôn lại một tí chuyện cũ với ngươi.
- Hừ, có gì đáng cười? Giữa ta với ngươi có chuyện gì để ôn chứ?
~ Hết Tập 76 ~.