Khác với sự lựa chọn của các cặp vợ chồng khác, hôn lễ của Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ diễn ra trong một ngày thu mưa rơi rả rích.
Vốn Phùng Kiến Vũ cũng không nghĩ đến việc kết hôn, dù sao tại Trung Hoa dân quốc vẫn chưa chấp nhận hôn nhân đồng tính. Thế nhưng từ khi nhìn thấy hôn lễ lãng mạn của Lợi Đắc với Quang Anh khiến lòng hắn cũng sinh ra môt loại cảm giác, một chút hâm mộ cùng một chút băn khoăn. Bất quá, vì lo lắng Vương Thanh không thích nên hắn cũng không đề cập đến.
Ngày đó là ngày cuối tuần, hắn ở nhà chơi với Hạ Bảo. Vương Thanh đột nhiên gọi điện thoại cho hắn, muốn bọn họ thay quần áo đến Vương.co gặp hắn. Hắn hỏi Vương Thanh vì sao hắn cũng không nói, chỉ nói hắn tới sẽ biết.
Kiến Vũ cho Hạ Bảo ăn mặc chỉnh tề, cầm bộ đồ gia đình ra cửa.
Mưa rất nhỏ, rơi trên mặt khiến người ta có một cảm giác hạnh phúc.
Vừa đến Vương.co đã thấy Vương Thanh ở dưới lầu đợi hắn và con trai. Không chỉ có Vương Thanh mà các nhân viên cũng tụ tập.
"Lão bà đại nhân tốc độ cần nâng cao." Vương Thanh cười cầm ô đến đón họ.
Kiến Vũ không có ý tứ ôm con, nhìn mọi người chung quanh không có ý trêu đùa nên tâm tư cũng thả lỏng.
"Đây là muốn?" Kiến Vũ cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
Vương Thanh ôn nhu cười, không nói, chỉ là mang theo hắn cùng con lên xe, hướng một cửa hàng chụp ảnh kỹ thuật số. Trước khi đi hắn cùng Thẩm Quân nói qua, bất quá vẫn chưa nói cho Kiến Vũ. Để Thẩm Quân lái xe đưa bọn họ đến một nơi.
Cửa hàng chụp ảnh rất lớn, Kiến Vũ cũng biết nơi này, đồng nghiệp nói nơi này rất nổi tiếng. Có người nói ở đây bình thường rất đông khách, thế nhưng ngày hôm nay bọn họ tới ngoại trừ nhân viên kỹ thuật cũng không có khách, hình như chỉ đợi bọn họ đến.
"Vương Thanh tiên sinh, tân hôn hạnh phúc." Lão bản lên tiếng.
Vương Thanh nhã nhặn cảm tạ, Kiến Vũ ở bên cạnh có điểm mù mịt.
"Tất cả mọi chuyện ta nói chỉ cần làm theo là được, phiền phức các vị." Vương Thanh nói với lão bản và nhân viên kỹ thuật.
Dứt lời, Vương Thanh lôi kéo Kiến Vũ đi thay quần áo, Hạ Bảo cũng bị ba ba ôm vào lòng.
Tiểu tử kia được thay quần áo rất thích thú, kế tiếp Vương Thanh đưa đồ cho Kiến Vũ thay. Kiến Vũ trong lòng chậm rãi cân nhắc, nhẹ nhàng cười rồi thay.
Bộ đồ gia đình này đã mặc qua, bất quá khi đó là ở nhà, không giống lần này ở bên ngoài, có cảm giác mới mẻ hơn.
Người hóa trang cũng không trang điểm cho hai vợ chồng và đứa nhỏ kia. Đây là ý của Vương Thanh, hắn thích cảm giác tự nhiên, mong muốn ảnh chụp lưu đến già thì, bọn họ còn có thể thấy lúc ban đầu mình nhận thức đối phương.
Hạ Bảo nhìn cái gì đều mới mẻ, chạy tới chạy lui, luôn luôn bị song thân bắt trở về, sau đó bất mãn hừ hừ miệng. Cũng may, nhiều người, hỗ trợ trông hắn. Cho hắn mấy đạo cụ khả ái chơi, hắn ngoạn nửa ngày cũng không thấy bất mãn nữa.
Bởi vì hai người phối hợp, mọi thứ chuẩn bị xong sớm, hơn nữa cũng đủ nhân viên chuyên nghiệp chụp ảnh, ba bộ ảnh cũng chỉ mất nửa tiếng đồng hồ.
Ba bộ thì hai bộ chụp bên trong phòng, một bộ bên ngoài. Bên trong tương đối nhiều, mà ngoại cảnh kỳ thực cũng chỉ có năm tấm. Một tấm thì Vương Thanh cùng Kiến Vũ đứng dưới ô nhìn nhau chăm chú. Bức thứ hai bọn họ ngồi xổm đem ô hạ xuống, cùng nhau tạo hình trái tim. Bức thứ ba ôm Hạ Bảo, ba người trông rất hạnh phúc. Bức thứ tư hai người cùng hôn con trai. Bức cuối, không cầm ô, chỉ có bóng lưng hai ngươi đi dưới mưa phùn.
Tất cả mọi người đối ngoại cảnh đều phi thường thoả mãn, mà chủ đề tên là "Đồng hành dưới mưa" cũng là do Vương Thanh nghĩ ra, hắn đã nói trước với nhân viên chụp ảnh.
Mang hoàn hậu đã tiếng đồng hồ thập phần đa tạ, Vương Thanh ủy thác bọn họ khiến cho tự nhiên hòa chân thực một ít, sau đó mang theo vợ hòa nhi tử ly khai.
Thời gian cũng đã muộn, tới khách sạn cũng đã đến thời gian ăn trưa.
Khoảng chừng nhân viên Vương.co đang đợi bọn hắn, còn có Vương lão thái thái, Phác nãi nãi, Vương Hy Anh. Đương nhiên, loại này thời điểm này Thẩm Lương với Tuấn Kiệt chắc chắn phải có mặt.
Những người này đều là Vương Thanh mời tới, có mặt cũng là trong dự liệu, mà ngoài ý muốn chính là, ông Thẩm cha nuôi của Vương Thanh cũng xuất hiện, khiến bọn hắn hơi kinh ngạc.
Kiến Vũ lần đầu tiên gặp ông Thẩm, cho tới bây giờ đều là nghe từ miệng chồng nói, chưa thấy qua.
Tất cả tiến hành rất thuận lợi, Vương Thanh thậm chí lôi hộp nhẫn cưới ra quì xuống cầu hôn. (lãng mợn quá đi ~)
"Kiến Vũ, gả cho ta đi."
Đây rốt cuộc cũng là thời khắc quan trọng nhất mọi người cười chú mừng, mà người cười lớn chúc phúc chính là trưởng bối, là ông Thẩm. Hắn nói, con nuôi hắn là người dám làm dám chịu.
Kiến Vũ chìm đắm trong hạnh phúc, đúng lúc này, một thân ảnh nhỏ nhỏ chạy tới, đem nhẫn trong tay chủ rể đoạt lại.
Vương Thanh với Kiến Vũ nhìn thấy con trai liền xấu hổ, thẳng đến tiếng cười to lần thứ hai truyền đến, Hạ Bảo sợ chạy đến bên người cha mẹ, lúc này mới rốt cuộc kết thúc tiết mục xen giữa này. Vương Thanh lấy nhẫn trong tay con đeo cho Kiến Vũ, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn của con trai.
Hạ Bảo rất muốn hỏi, vì sao ba ba mama đều có mà hắn lại không có?
Toàn bộ quá trình tương đối thoả mãn, muốn nói có cái gì không thoải mái, nói vậy hẳn là lúc bọn họ từ khách sạn về Vương.co, Vương Thanh nhận được điện thoại của cha đẻ. Vương phụ cũng không có biến động gì, gọi điện thoại tới chỉ là nói cho con trai, ông muốn dẫn mẹ kế đi nhập cư Canada, để cho bọn họ hảo hảo chiếu cố nãi nãi. Về chuyện công ty với chuyện kia một lời cũng không nói.
Kỳ thực Vương Thanh ở thương giới mấy năm, hắn cũng có cân nhắc. Vương thị để nhân viên đào khoát không ít. Hắn không muốn đi quản những chuyện này, dù sao cha hắn cũng không thật tình muốn hắn quản lý Vương thị. Ngồi càng cao, trách nhiệm càng lớn, chuyện phiền lòng cũng càng nhiều. Hắn đối với sinh hoạt hiện tại phi thường thoả mãn, thế cho nên cha nuôi muốn hắn sang Mỹ phát triển sự nghiệp hắn cũng uyển chuyển từ chối.
Hai vị nãi nãi không có đi Vương.co, mà là để Vương Hy Anh đưa về. Già rồi, các nàng cũng không lăn qua lăn lại được.
Một đoàn thanh niên tập trung ở phòng họp của Vương.co chơi đùa cả ngày, Hạ Bảo mệt ngủ mất mọi người cũng không dừng. Kiến Vũ bình thường tính cách trầm lặng. Nhưng hôm nay hắn cư nhiên lấy bức thư tình của Vương Thang gửi cho mà đọc to lên.
Phải nói Vương Thanh rất có tư chất lãnh đạo, ngay cả da mặt cũng giày, trên mặt không có biểu tình. Chính hắn không có ý kiến gì, lại khiến cho mọi người càng ồn ào.
Kiến Vũ thoáng hối hận một chút, bởi vì kỳ thực nội dung trong thư tương đối....
Tỷ như, người nào đó mở ra một cái như thế này, "Kiến Vũ, nếu như ngươi cùng ta ở một chỗ, ta bảo chứng sau này nội y áo khoác của ngươi ta đều giúp ngươi giặt." Còn có người khác mở ra thì như vậy, "Tản bộ mệt mỏi thì ta có thể cõng ngươi, mệt nhọc có thể cho ngươi mượn cánh tay mà ngủ, muốn tắm ta sẽ ôm ngươi đến phòng tắm..."
Cuối cùng tất cả các nhân viên đều kết luận: lão đại, ngươi quá vô sỉ!
Buổi tối rời khỏi Vương.co, Kiến Vũ ôm một đống lễ vật. Các nhân viên đều nói, "Tẩu tử, chúng ta đứng về phía ngươi, sau này nếu như lão đại khi dễ ngươi, ngươi tới tìm chúng ta. Hắn tuy rằng đứng đầu, nhưng là chúng ta nhiều người lực lượng lớn, thực sự không được chúng ta liền "hội đồng" hắn!"
Kiến Vũ nặng nề mà gật đầu, khiến Vương Thanh cười khổ một hồi lâu.
Lâu sau, cầm ảnh chụp ra xem, hiệu quả làm cho phi thường thoả mãn. Kiến Vũ cùng Vương Thanh cùng xem một lúc.
Len lén, Vương Thanh gọi điện thoại cho nhân viên chụp ảnh, để bọn họ đem lưu tất cả ảnh vào máy chiếu. Trong đó tấm ảnh hai ngươi nhìn nhau (đắm đuối) rửa lớn nhất đặt vào khung kính.
Vì vậy nửa tháng sau, Kiến Vũ không cần đến phòng chụp ảnh để xem, mà có thể xem ở nhà.
Hạ Bảo cũng phi thường thích, luôn chỉ vào ảnh nói: "Ba ba, mama."