Vương Thanh tỉ mỉ quan sát sắc mặt mọi người trong phòng. Đôi mắt thỉnh thoảng đảo qua, kết quả khiến lòng hắn có chút nguội lạnh.
Hắn mang Vương Hy Anh đến để xem điều nàng nói có chính xác không, nhưng kết quả có vẻ không như nàng tưởng.
Vương Thanh cuối cùng cười và nói một câu: "Được rồi, ngày hôm nay nói đến đây, tan họp." Sau đó lại nói: "Thẩm Quân, đưa Kiến Vũ đi tham quan Vương.co một chút. Kiều Lâm, Kim Gia Hưng hai người lưu lại."
Đang nói Thẩm Quân quay đầu mời "Kiến Vũ" tiểu thư ra ngoài, "Thẩm Kiến Vũ" tiểu thư nhìn móng tay, trong lòng nói "Mẹ ơi" ta còn chưa chơi đùa đủ a.
Đến khi phòng họp chỉ còn ba người, Vương Thanh an tĩnh chờ hai người mở miệng. Sắc mặt hắn rất không tốt, giống như một loại "thất vọng".
"Chuyện này Kiều Lâm không quan hệ, mong muốn Vương tổng không nên trách oan người tốt." Kim Gia Hưng trầm giọng nói.
"Kiều Lâm, là như thế này sao?" Vương Thanh nhìn Kiều Lâm bình tĩnh hỏi.
Kiều Lâm nhìn Kim Gia Hưng một chút, nội tâm có chút động, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tự bảo vệ mình. Nàng miễn cưỡng gật đầu.
Nàng không thể mất việc, nếu cả nàng và Kim Gia Hưng đều bị đuổi thì bọn họ không thể sống được.
Vương Thanh không cho nàng ra ngoài mà nói: "Vậy lưu lại thêm một người nghe, ngươi đã hiểu tình hình cũng không cần thiết nghe một lần nữa" Đỡ phải đau đầu! Thực sự là một nha đầu đơn thuần.
Kiều Lâm nói "Đúng vậy Vương tổng" sau đó an tĩnh ngồi một chỗ không mở miệng.
Kim Gia Hưng trầm mặc một lát nói: "Số liệu vũ khí của Huyền Vũ Phục đúng là do ta sửa, đơn xin từ chức lát nữa sẽ mang lên."
"Ngươi thật ra lại thống khoái, đối với ngươi muốn nghe không phải những điều này." Vương Thanh sảng khoái cười cười, châm một điếu thuốc: "Nói một chút nguyên nhân đi,ngươi khiến cho ID của vị hôn thê ta biến mất chắc phải có lý do gì đó chứ?"
"..." Kim Gia Hưng cắn cắn môi chỉnh lại tâm tình hỗn loạn.
Vương Thanh cũng không ép, cho hắn thời gian "ủ rượu".
Chờ đến khi điếu thuốc quá nửa Kim Gia Hưng lần thứ hai mở miệng: "Ta họ Trương nhưng phụ thân ta hiện nay là họ Kim. Khi ta bốn tuổi thì cha mẹ qua đời, là hàng xóm họ Kim thu nhận ta. Từ nhỏ đến giờ sinh hoạt đều dựa vào bọn họ. Tuy rằng không phải ruột thịt nhưng bọn họ cũng không bạc đãi ta, học phí cũng đều trả cho ta. Bọn họ chỉ có một con gái, trời sinh tính nuông chiều, tháng trước đến Vương.co đưa đồ cho ta thì gặp Vương tổng... Sau đó... Sau đó nàng bày ta tìm hiểu tin tức về Vương tổng. Ta kiểm tra vài ngày thì phát hiện ngài ở Huyền Vũ."
"Tên hiệu của nàng ở đâu ra?"
"Là mua được, sau lại biết ngài luôn ở bên một người là Kiến Vũ ở Sương Tẩm chơi, ngày đó chuyện..."
"Ngày đó nói Kiến Vũ là nam chính là nàng?"
"..." Kim Gia Hưng cam chịu.
"Ta cũng thấy ngạc nhiên vì sao các ngươi lại nói như vậy."
"Không có gì căn cứ, chỉ là đổ thêm dầu vào lửa thôi."
"A ~" Vương Thanh nản lòng dựa lưng vào ghế. Nói vậy cũng không ai biết Kiến Vũ thực sự là nam? Nếu như ngày đó hắn có chết cũng không thừa nhận, như vậy bọn họ hiện tại vẫn có thể chơi cùng nhau như xưa...
"Xin lỗi Vương tổng, nếu như ngài không có gì muốn nói nữa ta cũng xin đi đơn từ chức."
"Kiều Lâm, ngươi cũng không có gì hỗ trợ hay giải thích sao?" Vương Thanh nhìn tiểu cô nương muốn nói nhưng lại không nói kia mà cười.
"Cái này... Vương tổng, ta là bạn học của Kim Gia Hưng, đều rất thích công việc hiện tại. Muội muội hắn ta cũng gặp qua vài lần, nàng là người không phân biệt phải trái, Kim Gia Hưng là nghĩ mình thiếu nợ Kim gia, vì vậy..." Vì vậy ngài có thể xem xét lại không?
Kiều Lâm dè dặt nhìn Vương Thanh.
"Vậy ngươi nghĩ ta bây giờ nên xem xét lại?"
"Ách..." Gật đầu, mạnh mẽ gật đầu.
Vương Thanh đau đầu nhìn hai người trước mắt, rõ ràng dự định thăng chức một người lên Phó quản lý, một người sẽ tăng lương. Kết quả..."Nếu như các ngươi còn muốn ở lại Vương.co, Kim Gia Hưng giáng xuống chức nhân viên kỹ thuật bình thường, Kiều Lâm... Nghe nói ngươi làm yến mạch rất tuyệt, Kiến Vũ rất thích ăn." Hắn như vậy là mượn hương bái phật, hẳn là không có vấn đề gì đi. Khái ~
"Yến mạch?! Không thành vấn đề không thành vấn đề. Vương tổng ban lệnh ta phải đi làm. Vì Vương tổng phu nhân, tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực làm. Ngày mới trôi nhanh, phu nhân muốn cái gì tiểu nhân làm cái đấy."
"..."
"Đa tạ Vương tổng, ta..." Kim Gia Hưng có chúng ngơ ngác, không biết làm sao biểu đạt lòng biết ơn. Hắn sẽ không làm yến mạch a TT
"Nếu như có lần sau, các ngươi biết ta là người không muốn nói nhiều." Vương Thanh khôi phục biểu tình băng lãnh. Trong lòng đang suy nghĩ, ngày hôm nay mặc kệ người nào bắt được trộm, Hy Anh muốn hắn mời khách, hắn liền mời yến mạch. (khôn quá a~~~)
Buổi chiều, Vương tổng cùng "vị hôn thê" đến nhà Kiều Lâm, mang theo sủng vật Thẩm Quân.
"Ba vị tùy tiện ngồi, yến mạch lập tức có ngay." Kiều Lâm tính cách ngay thẳng không gò bó!
Ngược lại Gia Hưng có điểm mất tự nhiên, hắn quen việc đi theo hai vị cấp trên cùng "Thẩm" tiểu thư, tay cũng không biết để đâu."Ách... Nhượng ngài tốn kém rồi." Hắn tiếp nhận chuyển giao của Vương Thanh, Thẩm Quân lấy ra hoa quả với chai rượu.
"Quấy rối rồi." Vương Thanh vẫn như lạnh như băng.
"A, nguyên lai các ngươi là đôi a." Thẩm Quân nhìn Kim Gia Hưng cười. Khẩn trương gì chứ, bọn họ cũng không phải cắt giảm biên chế.
"Cái kia... Mới vừa vào công ty thì chưa kết hôn, đợi hết ngày nghỉ mới đi lấy chứng hôn."
"Lúc nào mà không nói một tiếng, chúng ta nhất định đến." Thẩm Quân lần thứ hai bật lên tiếng.
"Hảo hảo."
Kiều Lâm tại phòng bếp bận rộn, Vương Hy Anh thấy thế cũng đi hỗ trợ. Nói hay ho thì là đi hỗ trợ như Vương Thanh biết nàng là đi điều tra a.
Ước chừng phút, yến mạch đã được bày trên bàn.
Kiều Lâm cũng ngồi xuống, vừa định động đũa, chợt nghe tiếng điện thoại di động của Kim Gia Hưng vang lên. Hắn nhìn điện thoại nhíu mày.
"Uy, ca, ngươi đang ở nhà sao?" Thanh âm của tiểu muội Kim Gia Hưng vang lên.
"Ân..."
"A! Ta đây đi tìm ngươi!" Dứt lời trực tiếp ngắt điện thoại.
Kim Gia Hưng nghe xong dở khóc dở cười.
"Làm sao vậy?" Kiều Lâm săn sóc hỏi.
"Là Hạ Như." Hắn áy náy nhìn người đối diện, "Không có ý tứ Vương tổng, là muội muội ta, nàng..."
"Ai, lão công ngươi thực sự là không cứu được." Kiều Lâm cảm giác huyệt thái dương đau quá đau quá.
"A nga, là "tình địch" của ta a..." Vương Hy Anh có thâm ý nhìn Vương Thanh, nàng vừa bước vào đã nói. Nàng sẽ đến, bất quá Kim Gia Hưng tiên sinh, lát nữa ta trêu chọc muội muội ngươi sinh khí cũng đừng có trách ta, ta cực kỳ đáng ghét có người muốn đoạt "vị hôn phu" của mình a."
"Tổng tài phu nhân yên tâm, ta nhất định đứng về phía ngài." Kiều Lâm vỗ ngực bảo chứng. Em gái chồng nàng vốn đã không ưa!
Chuông cửa vang lên, mọi người cũng đã lót bụng xong.
Kim Gia Hưng trong lòng phiền muộn mở cửa, chỉ thấy một người ăn mặc theo mốt thời thượng ước chừng tuổi lao vào. Gặp người trong phòng khách, nàng đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó lộ ra biểu tình vạn phần kinh hỉ
"Vương tổng tài nhĩ hảo." Nàng dịu dàng chào hỏi, quay đầu nhìn Vương Thanh.
Vương Thanh gật đầu, cũng chỉ là lễ nghĩa cho đúng nguyên tắc.
"Vương Thanh, ngươi xem vị tiểu muội này rất lễ phép a? Trong nhà chật ních người mà chỉ nhìn thấy mình ngươi." Vương Hy Anh tươi cười bắt đầu công kích.
"Ách... Cái kia, các ngươi là..."
"Tổng tài phu nhân đừng trách móc, em gái chồng ta là người như thế." Kiều Lâm liếc mắt nói.
"Hạ Như ngồi đi." Kim Gia Hưng ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, đem Thẩm Quân và Vương Hy Anh giới thiệu. Giới thiệu Vương Hy Anh thì cố ý gọi là "Thẩm Kiến Vũ" tiểu thư, nhấn mạnh là "tổng tài phu nhân". Giới thiệu xong hắn mượn cớ vào WC chạy. Hắn phải biến mất một hồi!
Chuyện này khiến Vương Hy Anh và Kiều Lâm đắc ý.
"Hạ Như, vị này chính là Tổng tài phu nhân của chúng ta, hảo chiêm ngưỡng?" Kiều Lâm cố tình nói.
"..." Hạ Như sắc mặt lúc này trở nên rất khó xem, nói thẳng: "Không phải nói Vương tổng luôn luôn độc thân sao?"
Vương Hy Anh thân mật túm lấy cánh tay Vương Thanh nói: "Di? Vương Thanh ngươi chưa nói chúng ta ở cùng một chỗ thật lâu sao?" Vốn có a, nàng với đệ đệ từ nhỏ ở với nhau, cả ngày lẫn đêm chung một chỗ, một năm vài lần. Khái ~ cũng không phải nói xạo.
"Ta cần thiết phải chỗ nào cũng nói sao? Tình cảm là chuyện của hai người, hà tất phải nói cho người ngoài." Vương Thanh cười đến rất ôn nhu. Mặt ngoài phối hợp, nội tâm muốn nói: thật là một nữ nhân buồn chán!
Thẩm Quân tiến đến: "Anh rể, ngươi cùng chị gái ta cũng sắp kết hôn, định đi đâu?" Ha ha ha, chết cười. Nha đầu Hạ Như biểu tình rất hài.
"Ân, đi Mỹ a." Vương Hy Anh cười đến dương quang sáng lạn.
Hạ Như bực bội, nghe người ta sắp kết hôn, nàng hiện tại cũng không biết làm thế nào, cố gắng giữ hình tượng. Cuối cùng cũng giả vờ cười cười, chỉ cần vị Vương tổng này chơi Tiên Tích, nàng cũng không tin không còn cơ hội. (>
Khi ba người Vương Thanh ra về Kim Gia Hưng mới xuất hiện, Vương Hy Anh cũng Thẩm Quân thiếu chút nữa cười đến chết, Kim Gia Hưng đúng là văn nhược thư sinh cổ xưa.
Thẩm Quân lái xe đi, Vương Thanh đưa Vương Hy Anh về chỗ nãi nãi, nhìn nãi nãi một chút rồi quay về nhà mình.
Hắn ở nơi cách xa nhà nãi nãi, nhưng từ công ty còn có thể lộn ngược lại, vậy nên chưa có dự định gì.
Lái xe rời khỏi tiểu khu, ở cửa tiểu khu nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Đã lần thứ ba nhìn thấy cái người ôm hài tử này. Lần đầu tiên là giữa trưa, lần thứ hai giống như hôm nay, mặt trời ngả về tây...
Kim sắc chói lọi chiếu vào gương mặt thanh tú của hắn, trong lòng còn có tiểu hài tử đang ngủ, một cảm giác ấm áp không nói lên lời.
Hắn nhịn không được phanh xe nhìn ba giây sau đó mới ly khai.
Không rõ vì sao, cảm giác giống như nhìn thấy thân ảnh màu lam kia...