Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng

chương 11: chương 11: đến trường?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Linhxu

Beta: Hana

Nam Cung Phiêu yêu cầu Aojie trong khoảng thời gian ngắn làm cho KING một cái hộ chiếu và chứng minh thư, biến KING hoàn toàn trở thành một người hiện đại. Sau khi bàn bạc hợp lý, ba người cáo biệt, bọn họ trước tiên rời khỏi Memory bar, về nhà chuẩn bị công việc.

Nam Cung Phiêu buông túi xách, cởi áo khoác, dẫn KING đi vào hầm ngầm trong biệt thự. Hai người tới trước một cái thùng gỗ, cô rút ra một chiếc cặp da lớn, đặt trên mặt bàn gỗ trong hầm ngầm.

Mở cặp ra, Nam Cung Phiêu bắt đầu lắp ráp súng lục, KING nhìn động tác của cô không chớp mắt.

“Súng lục QSZ. mm, sử dụng đạn bình thường DAP. mm, trọng lượng trung bình là . kg, dài mm, băng đạn chứa được viên, phương thức bắn bán tự động, tự động nòng súng tự động quay. Sát thương mục tiêu trong vòng m, hiệu quả sát thương mạnh hơn súng mm ba lỗ kéo của nước ngoài, đầu đạn xâm nhập vào cơ thể không hình thành hiệu ứng như súng ba lỗ kéo mà mạnh hơn đến . lần, lực sát thương của súng lục có thể nói là đứng thứ nhất trên thế giới. Là súng quân dụng chiến đấu của bộ đội đặc chủng.”

KING tiếp nhận súng lục, đánh giá một phen, khó hiểu nhíu mày: “Đây là vũ khí?”

“Đây là loại vũ khí thuận tiện nhất để mang theo. Phải nhắm ngay vào trái tim, hoặc là đầu, đây chính là vết thương trí mạng. Chỉ cần nhìn thấy trong tay địch nhân có vũ khí, anh không thể có chút do dự, nhất định phải nhanh tay hơn hắn! Bằng không, kẻ chết sẽ là người chúng ta cần bảo hộ, hoặc là chính chúng ta!”

“Thế chẳng phải rất ầm ĩ sao?”

“Lắp bộ phận giảm thanh này vào sẽ không ầm ĩ. Có điều, phải là trong thời điểm nguy hiểm nhất mới được dùng, nếu có thể dùng biện pháp khác giải quyết hãy tận lực giảm bớt thương vong, nhưng nhất định phải đảm bảo an toàn của điện hạ.”

“OK.” KING cầm lấy vũ khí tùy tiện cắm vào trong túi quần áo, “Vậy còn em?”

“Của tôi cái gì?”

“Vũ khí.”

“Ha ha, nhiều lắm, nhất thời nói không xong, có cơ hội sẽ cho anh thấy.”

“…”

“Đây là bao da súng lục, cứ dùng như vậy.”

Nam Cung Phiêu cởi áo khoác của hắn, kéo hai cánh tay hắn lên, đeo dây lưng vào, điều chỉnh độ dài dây lưng, làm cho nó vừa khít với dáng người của hắn. Sau đó lại lấy súng lục ra, đặt ở trong túi vũ khí.

“Mặc áo sơmi đồng phục vào, còn nữa nhất định phải mặc áo khoác, như vậy sẽ không có ai phát hiện vũ khí của anh.”

Giải thích xong, cô vừa vặn nhướng mi mắt, phát hiện một cái cằm cương nghị đang dán tại trán của cô, lam mâu nhìn thẳng vào mắt cô.

Nam Cung Phiêu lập tức lui về phía sau hai bước, sợ hãi nhìn hắn: “Anh… anh hôm nay mới ăn rồi mà.”

“Tôi đã ăn no.”

“… Vậy anh tại sao lại nhìn tôi.”

“A.”

KING lúc này mới phát hiện chính mình thật sự bị cô hấp dẫn, vội vàng ngẩng đầu lên, đem tầm mắt đặt vào một bộ vũ khí khác còn chưa lắp ráp trong cặp

Ngón tay thon dài cầm lấy hai cái linh kiện, mi mắt rủ xuống, bắt đầu học Nam Cung Phiêu lắp ráp súng lục.

Nam Cung Phiêu nhìn chăm chú vào thủ pháp nhanh nhẹn của hắn, mắt kinh ngạc trừng to, cô vẫn chưa dạy hắn, chính là mới chỉ làm một lần, hắn liền hoàn toàn hiểu ?

Chỉ chốc lát, một khẩu súng đầy đủ xuất hiện trước mặt Nam Cung Phiêu, KING lại nghi hoặc gãi gãi đầu.

Nam Cung Phiêu nhìn súng lục, hỏi: “Làm sao? Có gì sai sao?”

“Ách, nhiều hơn hai linh kiện.”

“…” Hắn cũng không phải thông minh như cô tưởng tượng.

“Nhưng súng này giống của tôi như đúc.”

“Thân ái, hai linh kiện này là mặt khác của khẩu súng .”

“… A.”

Ngày hôm sau, Nam Cung Phiêu sáng sớm liền vọt vào phòng KING, một cước đá văng nắp quan tài, hai tay kéo bờ vai của hắn, dùng sức lay động.

“KING! Rời… Giường… …”

Mỗ nam hoàn toàn không nhúc nhích.

“Có biện pháp!”

Bàn tay mềm mạnh mẽ buông ra hắn, lao xuống lầu một, mở tủ lạnh lấy ra một túi huyết, đổ vào sau đó lại trở lại phòng.

“KING! Ăn bữa sáng!!”

Mỗ nam ngửi được hương vị máu tươi, lam mâu mở ra một khe hở, nhìn cái ly trong tay cô.

“Thân ái , đứng lên rời… A! Anh.. anh..anh…”

Nói còn chưa nói xong, ly đã trở lại trong tay Nam Cung Phiêu, huyết bên trong toàn bộ đã nằm trong bụng KING, một giọt cũng không còn.

“SHIT! Anh còn không đứng dậy, tôi giết anh…”

“Nổi lên, mười phút sau gặp.”

“Nhớ kỹ nha, phút, tôi làm bữa sáng chờ anh.”

“Hai chén huyết, thêm một phần trứng gà chiên với chân giò hun khói, cám ơn.”

“…”

Mười phút sau, KING quả nhiên đúng giờ xuất hiện ở nhà ăn, nắng sớm xuyên qua thủy tinh rơi xuống đất, chiết xạ ở mặt bàn bóng loáng, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình, làn da trắng nõn gần như trong suốt.

Một thân đồng phục màu lam đậm, mái tóc màu bạc dường như phát sáng trẻ trung, đuôi tóc hơi lắc lư trong gió. Ngón tay thon dài cầm dao nĩa, tao nhã cát lạp xườn, trong đôi mắt màu lam không có chút thần sắc, chỉ là vô cùng muốn đi ngủ.

Đối diện, Nam Cung Phiêu đang ăn một ổ bánh bao, cầm lấy sữa tươi uống một hơi.

KING chậm rãi ngẩng đầu, vừa vặn thấy cái lưỡi đinh hương đỏ thẫm tà mị liếm môi, động tác thong thả mà mê người, cuối cùng môi đỏ mọng mở ra, “Hô!” Phát ra một tiếng khinh ngâm thỏa mãn.

Tầm mắt cao thấp đánh giá một phen, không thể phủ nhận, nàng mặc vào đồng phục đỏ thẩm, liền hoàn toàn biến thành bộ dáng một sinh viên, rất khó nhìn ra tuổi thực của cô, khuôn mặt trẻ thơ có ưu thế tuyệt đối.

Nam Cung Phiêu một bên cầm lấy bánh, một bên nhìn khuôn mặt tuấn tú lười biếng, đặc biệt cặp lam mâu mê người, sâu, gợi cảm, làm cho người ta luyến tiếc dời mắt.

Ma cà rồng chính là ma cà rồng, vĩnh viễn đều là chủng tộc cao quý nhất, thần bí nhất trong cảm nhận của cô.

Đúng là một cực phẩm soái ca, gia nhập tưởng Memory bar quả thực chính là tin sốc nhất trên thị trường, tiền của cô nhất định sẽ cuồn cuộn mà đến.

Phát tài ! !

KING cảm giác được ánh mắt tà ác của cô, nghiêng đầu, cầm lấy chiếc ly có chân dài, một bên suy nghĩ ý tưởng của cô, một bên nhấm nháp máu tươi.

Nam Cung Phiêu bỗng dưng nhớ tới một sự kiện, lập tức hỏi: “Đúng rồi, KING! Ma cà rồng không phải có khả năng đặc biệt sao? Khả năng đặc biệt của anh là cái gì?”

“Không nhớ.”

“Không phải chứ? Khả năng của chính mình mà cũng quên?”

“Sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ .”

“…”

“Yên tâm đi, tôi sẽ nhớ lại thôi.”

Nam Cung Phiêu gật gật đầu, cắn xong miếng bánh bao cuối cùng, xem đồng hồ, vội vàng kéo KING: “Nhanh chút, đừng để muộn.”

“Tôi lái xe.”

“Không cần! Anh không có bằng lái.”

“Tôi là anh trai em.”

“Chờ anh có chứng nhận thân phận nói sau.”

” Nếu em muốn lái bọ cánh cứng, tôi tình nguyện trở về ngủ.”

“… OK! Lái xe thể thao.”

Bạc môi của KING nhếch lên, cười đến mê người, đôi môi đỏ mọng phun ra một chữ: “Thanks!”

Mỗ nam sáng sớm lấy được thắng lợi đầu tiên, không cần ngồi cái lồng sắt kia!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio