Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng

chương 57: chương 57: king bị thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit : Linhxu

“A Phiêu!” KING vội vàng đỡ lấy nàng, lo lắng nhăn mi lại.

Nam Cung Phiêu lấy tay che ngực trái, trán toát mồ hôi, bàn tay mềm bắt lấy quần áo của hắn, toàn thân run run: “Đau quá, ngực đau quá!”

KING vội vàng cởi bỏ nàng nút thắt trên quần áo nàng, kéo áo ra, lộ ra Bra màu đen, lam mâu nhìn chăm chú vào chữ thập giá trên ngực trái đang phát ra ánh sáng bạc.

“Thật… Đau!” Nam Cung Phiêu không chịu nổi mãnh liệt kêu, đôi mắt đẹp chậm rãi nhắm lại, té xỉu trên ghế.

KING mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Snow trong màn hình TV, hắn đã dời khỏi cổ nữ nhân, đứng phía trước camera, làm khẩu hình nói với KING: ca ca, khả năng đặc biệt của ta là công kích bằng điện năng. Kèm theo một nụ cười tà mị, liếm liếm vết máu trên khóe miệng, kéo rèm cửa sổ ban công lại.

“…” KING khó hiểu nhăn mi lại, vì sao Snow lại với xuống tay Nam Cung Phiêu? Bọn họ có ân oán gì sao? Bản năng cho hắn biết, huyết tộc là có cừu tất báo, nhưng là hiện tại Nam Cung Phiêu là partner của hắn, hắn không thể trơ mắt nhìn nàng chịu tra tấn!

Ngày mai hắn phải hỏi rõ ràng mọi chuyện!

KING tắt đi TV theo dõi, ôm Nam Cung Phiêu đặt lên trên giường, để cho nàng nằm thẳng. Ngón tay cởi Bra của nàng ra, chữ thập giá vẫn như cũ tản ra ánh sáng màu trắng nhạt, đang tra tấn nàng.

Không nghĩ nhiều, đại chưởng ngưng tụ linh lực, dần dần bao trùm nơi mềm mại của nàng, ý đồ bình ổn kia dòng điện. Nhưng khi bàn tay vừa tiếp xúc đến chữ thập giá, nghe thấy “Xẹt” một tiếng, KING lập tức thu hồi tay, mở bàn tay ra, phát hiện lòng bàn tay mình bị chữ thập giá đốt bỏng.

“Sao lại như vậy…”

Đây là cảm giác bị thần khí gây thương tích, nhưng không phải do dòng điện tạo thành. Nhưng là sau khi tỉnh dậy, hắn đã chạm vào chữ thập giá, xác định tuổi của mình đã không ngại món đồ chơi buồn cười này, nhưng tại sáo lại bị chữ thập giá trên ngực nàng kháng cự?

Lam mâu xẹt qua khuôn mặt tái nhợt kia, KING lại ngưng tụ linh lực, bàn tay không biết sợ bao trụ bên ngực trái, cố nén cái loại cảm giác bị lửa cháy thiêu đốt nóng rực, kiên quyết muốn xua tan nỗi thống khổ trên ngực nàng.

Lòng bàn tay truyền đến hơi thở lạnh như băng, đôi mày nhíu chặt của Nam Cung Phiêu dần dần thả lỏng, cũng dần dần bình ổn hơi thở.

KING cảm giác được sự khôi phục của nàng, thu bàn tay lại, trong miệng chợt cảm thấy ngọt, “Phốc!” Phun ra một ngụm máu tươi, thống khổ nhăn mi lại. Nhưng khi nhìn lại khuôn mặt đang ngủ say kia, bạc môi gợi lên một nụ cười nhẹ vừa lòng.

Nàng như vậy đẹp nhất…

Cao lớn thân thể đứng lên, hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại bấm số khách sạn Senke ở, đi đến ban công, chờ người nghe máy.

“Uy ? Chủ nhân sao? Ngươi đang ở đâu?”

Điện thoại vừa thông, liền truyền đến tiếng Senke thở hổn hển gấp rút nói, như là đang… Chạy nạn?

KING nhăn mi lại, cúi mắt xuống, nhìn cảnh đêm bốn phía, thong thả phun ra hai chữ: “Khách sạn.”

“Nhà trọ chúng ta vừa ở đột nhiên cháy, may mà đúng lúc ta tìm Aojie lấy huyết.”

“Ngươi đang ở đâu?”

“Ta đang tìm ngươi a.”

KING nghiêm trọng hoài nghi hai chủ tớ bọn họ nói thêm gì đi nữa cũng sẽ không có kết quả, “Hoắc” một tiếng, cánh chim màu đen lộ ra, thân ảnh cao lớn bay vọt ra ngoài không trung, vừa tìm kiếm hơi thở của Senke, vừa cầm điện thoại: “Ngươi hãy đứng yên tại chỗ, ta tới tìm ngươi.”

“Nga, nhưng là, nhưng là…”

“Ân?”

“Được rồi, ta, ta sẽ đứng ở đây đi.”

“Ân.”

KING ngắt điện thoại, đứng yên trên không trung, đôi cánh ác ma màu đen đang chuyển động, lam mâu thong thả xẹt qua mỗi một nơi phồn hoa.

Một lát, tầm mắt dừng lại ở một chỗ trên đường cái, thân thể bỗng nhiên phóng về hướng đó, chỉ chốc lát liền đáp xuống một ngõ nhỏ tối đen, cánh chim thật lớn biến mất, thân ảnh cao lớn từ tao nhã trong bóng đêm bước ra, ánh mắt dừng trên người Senke đang né chiếc xe giữa đường.

KING hơi nghiêng đầu, hai tay đút vào túi sau quần bò, cất bước đi đến lối đi bộ, ở Senke chạy đến bên cạnh.

Senke gặp chủ nhân, lập tức thùng giữ nhiệt đi theo sau, ủy khuất nhíu mày: “Chủ nhân, sao bậy giờ ngươi mới đến?”

“Ta thấy ngươi tránh xe rất cao hứng.”

“… Ngươi bắt ta đứng tại chỗ a, cho nên ta không dám tránh ra chỗ khác.”

“Ân.”

KING không muốn cùng hắn tranh luận vấn đề này, cho dù không khôi phục trí nhớ, hắn cũng biết người này thật đáng yêu.

“Chủ nhân, A Phiêu tiểu thư đâu?”

“Nghỉ ngơi …” Lam mâu ngắm thùng giữ nhiệt trong tay hắn một chút, “Cầm bao nhiêu huyết?”

“Mười bình, hẳn là có thể dùng một thời gian. Thân thể chủ nhân cũng sắp khôi phục…”

“Ta lại bị thương.”

“A?” Senke mạnh sửng sốt, vội vàng kéo KING đứng lại, đánh giá trên dưới một lúc, còn nâng cằm lên KING, xem xét cổ của hắn, cũng không phát hiện chỗ nào không thích hợp.

“Chủ nhân, ngươi bị thương ở đâ ?”

“…” KING vươn tay ra, Senke cầm, mở ra, nhìn thấy trong lòng bàn tay có dấu vết bị bỏng, mày nhướng cao, hai mắt bắt đầu ửng đỏ lên, đau lòng cho chủ nhân.

“Ngươi xem ngươi xem, thật là một nam nhân anh tuấn, suất a.”

“Oa tắc, nam nhân thật ôn nhu, ánh mắt kia… Ta muốn say.”

“Đáng tiếc a, đồng tính luyến ái, thật đáng tiếc.”

“Đúng vậy, nam nhân suất như vậy.”

“…” KING bất đắc dĩ thở dài, tư tưởng của nữ nhân xã hội này còn khó lý giải hơn Nam Cung Phiêu.

Senke ngẩng đầu, vội vàng dắt tay KING: “Chủ nhân, nhanh trở về khách sạn đi.”

KING tùy ý Senke dắt đi phía trước, phi thường thong thả nhắc nhở một câu: “Senke, ngươi có biết ta đang ở đâu không?”

“Không biết.”(@@@@@ Senke đáng iu wa’’’’’’’’’’’’)

“…”

Hai người trở lại khách sạn, KING để cho Senke ngủ trong phòng của hắn, cũng bỏ bình huyết vào tủ lạnh trong phòng, còn mình đi vào phòng làm việc, đi đến bên cạnh Nam Cung Phiêu, phát hiện nàng vẫn ngủ ở tư thế vừa rồi, chưa hề cử động.

KING buông bình huyết ra, mở tivi theo dõi ra, xem xét hết các camera, không phát hiện có gì khác thường, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, chỉ mặc quần lót, ngủ ở bên cạnh Nam Cung Phiêu.

Ngày hôm sau, Nam Cung Phiêu bị tiếng di động đánh thức, hai mắt bỗng dưng trừng lớn, vươn tay về hướng âm thanh, nghe máy: “Uy ?”

“Ca ca ngươi tìm ngươi!”

“… Nga.” Nam Cung Phiêu theo bản năng nga một câu, từ điện thoại phone đến thanh âm Nghiệt Thần gọi Nam Cung Triết.

Đột nhiên, nàng cảm giác được bên cạnh có một thứ gì đó, mạnh mẽ quay đầu sang, đồng tử lập tức mở rộng, môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, nhìn chăm chú vào “Lỏa nam” bên cạnh! !

Tầm mắt xẹt qua cái chăn che nửa người dưới, bàn tay mềm không khỏi vươn tới, thong thả nhấc chăn lên?

“Thiết!”

Mới chỉ nhìn thoáng qua, Nam Cung Phiêu lập tức ảo não nhăn mặt nhăn mũi, hóa ra người này có mặc quần lót!(sakkkk, bó tay vs phiêu tỷ!!!!!!!!!)

“Muội muội!”

“Ách… Ân, ca, làm sao vậy?” Nghe thấy tiếng Nam Cung Triết, Nam Cung Phiêu vội vàng xua đi tư tưởng không tốt trong đầu, dựa vào đầu giường, thực thuận tay kéo chăn lại cho KING.

Thân trên của hắn thật sự rất chói mắt, khiến mình phi thường dễ dàng bị ảnh hưởng.

“Nghiệt Thần nói có người sẽ xuống tay với ngươi, ta… Ta rất lo lắng cho ngươi.”

Nam Cung Phiêu bĩu môi xem thường: “Làm ơn , là có người muốn xuống tay với ngươi!”

“… A?”

“Thời gian này tốt nhất ngươi nên ở bên cạnh Nghiệt Thần, đừng chạy loạn khắp nơi. Không! Tốt nhất vẫn là ở lại hội trường triển lãm, ta tin tưởng các biện pháp bảo an của ngươi, nơi đó an toàn!”

“Ân…” Đột nhiên, KING khẽ kêu lên một tiếng, xoay người lại, một tay khoát lên bên hông Nam Cung Phiêu, kéo nàng tới gần mình. Khuôn mặt tuấn tú hơi ghé sát vào, lam mâu hé mở, mơ hồ nhìn nàng, hoàn toàn trong trạng thái chưa tỉnh ngủ.

“…” Nam Cung Phiêu cúi mắt xuống, ánh mắt lưu ý đến hai cái răng nành lộ ra ngoài bạc môi lộ, thân thể bỗng dưng cứng ngắc, không dám lộn xộn.

Người này không phải vừa tỉnh đã muốn ăn bữa sáng đi! !

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio