Bạch Duật còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một thanh âm hùng hồn, trang nghiêm đột ngột vang lên.
“Ngươi nhìn thấy ta?”
Hả?
Ai? Tiếng ai nói đấy?
(_Д_≡_Д_)
Bạch Duật phản xạ có điều kiện ngó nghiêng bốn phía, nhưng không thấy có gì lạ.
Lẽ nào lại có quỷ á?
Nhưng trong mắt Vân Hiểu, một người tỏa sáng hệt như bóng đèn di động đang bay từ bàn thờ về phía nàng, cuối cùng dừng ở vị trí cách nàng hai bước chân.
Trong nhất thời, không gian xung quanh sáng càng thêm sáng, sáng đến chói mắt.
“Thì ra là thế, chưa từng tu luyện đã mở Thiên Nhãn.” Giọng nói của nam nhân chói mắt kia vang lên lần nữa, mang theo một chút ý vui mừng cùng tán thưởng.
“Tư chất tạm được.”
Vân Hiểu theo bản năng híp mắt, lùi về sau.
Sáng quá! Sáng đến mù mắt ta rồi.
Có lẽ nhận thấy sự khác thường của nàng, nam tử giơ tay, ánh sáng trên người chậm rãi tối lại, dường như đang tận lực thu liễm.
Trong khoảng khắc, một thân ảnh nam tử xuất hiện rõ ràng trước mắt hai người, bao gồm cả Bạch Duật.
Vân Hiểu lúc này mới thấy rõ diện mạo đối phương.
Trong chớp mắt, con ngươi nàng cứng lại, hai mắt trợn to.
Gương mặt tê liệt nhiều năm dường như có hi vọng hồi phục.
Nam tử trước mắt một thân bạch y đơn giản, sạch sẽ trang nhã như tuyết trắng đầu mùa.
Tóc đen như mực, dài chấm đất, chỉ dùng một dây trắng cột nhẹ nhàng kéo tóc lên.
Mấu chốt chính là khuôn mặt, bất luận là dùng bao nhiêu mỹ từ văn vẻ để tả, đều là sự khinh nhờn đối với giá trị nhan sắc kia.
Nếu nhất định phải dùng một câu để miêu tả, nàng chỉ thể miễn cưỡng nói —— không cách nào nhìn thẳng! Hoàn mỹ đến độ không cách nào nhìn thẳng!
Nàng sống đến nay hơn hai mươi mấy tuổi, mà chưa từng gặp cái cmn nhan sắc cấp bậc thần tiên nào như thế này a.
“Tổ…… Tổ…… Tổ……” Đột nhiên giữa không trung xuất hiện một bóng người, dọa lão nhân một phen sợ đến ngây người.
Mắt lão trợn to.
Miệng há hốc, nửa ngày không khép lại được.
Cứ kêu Tổ Tổ liên tục, nói mãi không nổi một câu.
Đầu óc lão càng trống rỗng, hai chân nhũn ra.
Đây thật là…… Tổ sư gia?!
Lão đang nằm mơ phải không? Mẹ ơi, mau xem, Tổ sư gia hiển linh thật kìa!
w(_Д_)w
Ánh mắt nam tử lúc này mới hướng sang người Bạch Duật, cũng không rõ nghĩ tới cái gì, khuôn mặt hắn lạnh lùng, biểu cảm không có biến hóa gì lớn, nhưng trên gương mặt tuyệt sắc kia viết to hai chữ—— ghét bỏ.
Thậm chí còn bật ra một tiếng hừ lạnh.
Hừ! Gỗ mục!
Bạch Duật mơ hồ cảm thấy tâm can đau xót, giống như vừa bị đâm một kích vậy.
Tổ sư gia bên kia cũng quay đầu tiếp tục nhìn Vân Hiểu.
Lúc này, sự ghét bỏ trong mắt mới tản ra, chậm rãi nói.
“Ngươi tên là gì?”
Vân Hiểu định thần lại sau cú sốc bởi nhan sắc nghịch thiên, theo bản năng đáp lời: “Vân Hiểu.”
“Ừm.” Nam tử gật đầu.
“Ngươi đã bái nhập làm môn hạ của ta, thì nên chăm chỉ tu hành, sớm trèo lên đại đạo.” Vừa nói, hắn vừa lật tay.
Một quyển sách màu lam xuất hiện giữa lòng bàn tay hắn.
“Đây là ‘ huyền tâm quyết ’, nhớ tu luyện cho tốt.”
Vân Hiểu hơi sửng sốt, quan sát quyển sách trong tay hắn, nhưng không đón lấy.
Lão nhân bên cạnh hít một ngụm khí lạnh.
Vẻ mặt không dám tin, kích động giống như sắp ngất.
Truyền…… Truyền truyền…… Truyền thừa!!
Tổ sư gia thế mà tự mình dạy nàng truyền thừa! Phải biết rằng ngoại trừ khai phái tổ sư của tam tông tứ môn, nàng là người đầu tiên được Tổ sư gia đích thân truyền thụ truyền thừa.
Vận khí nha đầu này thật quá tốt đi!
Thấy Vân Hiểu chậm chạp không nhúc nhích, lão nhân hận không thể lao tới nhận thay nàng.
Lão sốt ruột đẩy đẩy nàng, “Thất thần làm gì? Mau tiếp nhận đi!”
Vân Hiểu lại không có vẻ muốn nhận, ngược lại ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt.
Hắn được gọi là Tổ sư gia, hẳn rất lợi hại, không chừng có biện pháp đưa nàng trở về.
“Phát tài liệu giảng dạy thì để sau cũng được.” Vân Hiểu tiến lên một bước, nghiêm túc nói.
“Tổ sư gia, ta có chuyện…… Đệ tử có chút chuyện muốn thỉnh ngài chỉ điểm.” Sợ hắn không quen, nàng vội vàng đổi cách nói khác.
Trong mắt nam tử hiện lên một tia kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên có người được hắn truyền thừa thay vì mừng như điên, lại vội vàng đi hỏi chuyện khác.
Nhưng suy xét đến tư chất nàng không tồi, đặc biệt nổi bật khi đứng bên tên ngu xuẩn kia, hắn cũng không tức giận, ngược lại tâm tình khá tốt, gật đầu: “Hỏi.”
“Trong những huyền thuật của Huyền Môn có loại nào có thể mở ra đường hầm không gian, tiến vào một thế giới hoàn toàn khác với thế giới này không?” Tỷ như đưa nàng trở về Trái Đất?
“Ý ngươi là vạch phá hư không, xuyên qua thế giới?”
“Ặc…… hẳn là cũng tương tự như thế đi?”
Nam tử nhíu nhíu mày, trầm mặc một hồi mới nói:
“Theo ta được biết, thế gian chia thành giới Thiên Địa Nhân, sinh linh các giới luân hồi lặp đi lặp lại, sinh sôi không ngừng, mà tu hành chỉ giúp chúng sinh thoát ly khỏi sinh tử luân hồi, hưởng trường sinh bất lão.
Nhưng tam giới cũng có giới hạn, ta nghe nói bên ngoài tam giới, còn có cái thế giới khác.
Nhưng việc phá giới mà ra, đến nay ta chưa từng nghe nói có ai có thể làm được.”
“……” Nói cách khác, nàng không thể trở về thật.
Nàng tự dưng muốn đập mạnh vào cánh tay đỡ bà lão đó.
Nàng tuyệt đối là nạn nhân thảm thương nhất trong lịch sử các vụ lừa tiền mà!
“Bất quá ba ngàn đại đạo, việc có khó cũng không phải không thể làm được.” Đối phương bỏ thêm một câu.
“Muốn khám phá thiên đạo, phải dốc lòng tu hành mới được.” Nói xong, hắn lại đưa ra quyển sách kia.
Thôi, không thể quay về thì không thể quay về đi.
Vân Hiểu lúc này mới duỗi tay đón lấy, theo thói quen trả lời một câu.
“Cảm ơn.”
Lão nhân bên cạnh sắp bị chọc cho muốn điên rồi, trái tim nhỏ không ổn chút nào, lo sợ Tổ sư gia tức giận không cho nàng truyền thừa nữa.
Lão vội vàng giật giật tay áo nàng.
“Phải quỳ xuống!” Làm gì có ai tiếp nhận truyền thừa kiểu thế? Nói cảm ơn một cái là xong được à?
Vân Hiểu hiểu đạo lý nhập gia tùy tục, đành quỳ xuống.
“Đa tạ Tổ sư gia.”
“Ừm.” Đối phương lúc này mới hài lòng gật đầu.
Đúng là đồ tôn tốt!
Ngay sau đó hắn bay lên không trung, bóng người nhạt dần, trong tức khắc liền hoàn toàn biến mất.
Toàn bộ tầng tháp nhất thời tối sầm, chỉ còn lại một bàn thờ, cùng ba nén hương thẳng tắp.
Lão nhân thả lỏng người.
Toàn thân nhũn ra nhưng đáy lòng khó nén nổi sự hưng phấn.
Lão quên cả đứng dậy, trực tiếp giữ chặt Vân Hiểu bên cạnh, kích động nói.
“Nha đầu, ngươi quả nhiên có đại tạo hóa người a, vừa nhập môn Tổ sư gia liền hiển linh, còn đích thân dạy ngươi truyền thừa.
Ta quả nhiên không nhìn lầm người, ha ha ha ha.”
Vân Hiểu cúi đầu nhìn sách trên tay, thở dài một tiếng, nếu không thể quay về, đành chấp nhận làm thần côn thôi!
“Ta nói này nha đầu, ngươi phải cố học ‘Huyền Tâm Quyết’ cho thật tốt.
Nghe nói vạn năm trước, Tất Gia tổ sư chỉ đóng cửa ở nhà tu luyện huyền thuật này, mà phi thăng thành tiên.
Xem ra Tổ sư gia ký thác ở ngươi rất nhiều kỳ vọng, cố lên! Nỗ lực học hỏi, trọng trách làm rạng danh Thanh Dương ta liền giao cho ngươi.”
Lợi hại như vậy sao?
Vân Hiểu nhéo nhéo sách trong tay, chợt nhớ tới những từ điển thức y học, giáo trình thời đại học, …… So sánh ra thì hình như giáo trình này mỏng hơn một chút.
Chắc học không quá khó đâu nhỉ?.