Tại thời điểm Bạch Duật tỉnh lại, xung quanh tối om, mơ hồ nghe thấy những âm thanh kì lạ.
Theo thói quen, lão định đứng dậy thắp đèn, thì lại bị người bên cạnh kéo xuống.
"Xuỵt, nhỏ giọng thôi!" Là tiếng của nha đầu Vân Hiểu.
Bạch Duật ngơ ngác, lúc này mới nhận ra bọn họ đang ẩn náu trong một gian phòng nhỏ tối đen như mực, xung quanh không có cửa sổ, chỉ có một tia sáng nhạt hắt vào từ khe hở phía trước.
"Đây là đâu?" Lão mờ mịt nhìn bốn phía.
"Mật thất trong Tàng Thư Các." Vân Hiểu trả lời một câu.
"Ồ...!Cái gì?" Bạch Duật sửng sốt.
"Tàng Thư Các có mật thất á?" Có bao giờ? Sao lão lại không biết?
"Ừm" Vân Hiểu vừa xem xét tình huống bên ngoài, vừa gật đầu nói.
"Ta kéo kệ tủ bên trong cùng ra thì thấy sau bức tường có mật thất này"
"..." Má nó, lão ở đây hơn mấy chục năm rồi, chưa từng phát hiện sau kệ tủ có mật thất a.
"Làm...!làm sao ngươi biết?"
"Khi xem xét hai bên tường của hai căn phòng liền kề thì ta nhận thấy độ dày bức tường rất kì lạ, nên khẳng định có một không gian kẹp ở giữa.” Vân Hiểu nói với vẻ hiển nhiên, cuối cùng lại bỏ thêm một câu.
"Ta tới đây được hai ngày đã phát hiện rồi." Tìm ra cái cơ quan này cũng chẳng mất nhiều thời gian lắm.
Bạch Duật: "..." Ngươi lợi hại như vậy thì ngồi lên vị trí quán chủ của lão luôn đi!
o(╯□╰)o
"Đến rồi!" Vân Hiểu trầm giọng xuống, chỉ phía ngoài.
Quả nhiên, lão nghe thấy âm thanh kinh khủng như quỷ khóc sói gào kèm theo tiếng vang vỡ vụn tựa như có cái gì đó bị nghiền nát truyền đến từ bên ngoài, lượng lớn quỷ khí điên cuồng ùa vào khe hở, khiến cho người ta sợ hãi vô cùng.
Bây giờ lão mới nhớ ra vụ nữ quỷ, nhìn tình huống này xem ra ả tìm tới tận cửa rồi a!
Bạch Duật run lên, hạ thấp giọng nói, "Là...!là...!Nữ quỷ kia?"
"Ừm, đến rồi!" Vân Hiểu gật đầu, thần sắc vẫn tỉnh táo, bình ổn như cũ.
Bạch Duật lại càng run rẩy dữ dội hơn, vội vàng định rút bùa ra.
"Ối! Bùa đâu?" Lão sờ soạng khắp người một lúc mà vẫn không tìm nổi nửa mảnh giấy nào.
Rõ ràng lão vẽ nhiều bùa lắm cơ mà!
"Ta dùng hết rồi." Vân Hiểu đáp lại.
"Hết...!Dùng hết?" Hai mắt Bạch Duật trợn to.
Tốt xấu gì cũng phải giữ lại một tấm để phòng thân chứ?!
"Ừm." Vân Hiểu gật đầu, nghĩ tới điều gì lại nói.
"Lát nữa ta đếm đến ba, bên ngoài sẽ xuất hiện một ngọn lửa màu tím, đến lúc đấy ông phải dùng hết tốc lực chạy thẳng ra ngoài, hiểu chưa?"
"A! Hả?" Bạch Duật không kịp phản ứng.
Chạy cái gì? Tại sao phải chạy? Không phải chỗ này rất an toàn sao?
"Chuẩn bị này!"
"Gì cơ?" Chạy á?
"Ba, hai...”
"Đợi đã!" Làm ơn giải thích một chút đi mà!
"Một!" Vân Hiểu một tay xô cửa mật thất, một tay túm lão nhân, xông như điên ra cửa.
"Chạy!"
"Ớ..." Bạch Duật còn chưa nói xong, đã bị lôi xềnh xệch đi, đành phải chạy cùng nàng.
Đột nhiên trước mắt lóe lên ánh sáng, chỉ thấy một ngọn lửa màu tím bùng cháy, bao vây hết lũ quỷ lại.
Bọn quỷ đau đớn, kêu gào thảm thiết.
Khi trước ở trong mật thất không nhìn được, bây giờ mới thấy rõ hình dạng đám quỷ đang túm tụm bên trong ngọn lửa.
Không con nào có thân thể hoàn chỉnh, con khá nhất thì đứt tay đứt chân, đáng sợ hơn là những con bị thủng bụng, cụt đầu.
Bạch Duật mới chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy da đầu tê dại, sợ muốn tè ra quần.
Lão co cẳng chạy như bay, không cần Vân Hiểu phải kéo đi nữa.
Cũng may đám quỷ kia đã bị ngọn lửa màu tím chặn lại, tạm thời chưa thể đuổi kịp bọn họ được.
Bạch Duật đoán ngọn lửa màu tím đó chính là tấm Trấn Tà tử phù lão vẽ.
Thế nhưng lá bùa của lão là loại tử phù cấp thấp nhất, căn bản không ngăn lũ quỷ được bao lâu.
Quả nhiên bọn họ vừa chạy ra tới cửa, lửa liền tắt, lũ ác quỷ ồ ạt như thủy triều đuổi theo bọn họ.
Quỷ khí đen kịt ào ào ập đến như sóng cuộn, làm sập cả phòng ốc.
Bây giờ cũng không thấy Phù Ấn khắc trên cửa đâu nữa rồi.
Bạch Duật càng thêm sợ hãi, hai chân nhũn ra, không ngờ Tố Nương thực sự gọi được bách quỷ đến.
Toi rồi, toi rồi, toi rồi...!
Khoảng cách giữa lũ quỷ và bọn họ càng ngày càng gần.
Bỗng nhiên những cột đá ở hai bên đường sáng lóe lên.
Bầy quỷ như bị thứ gì đó đột ngột chặn lại, chúng kêu lên thảm thiết.
Bạch Duật ngoái đầu nhìn lại, thì phát hiện trên cột đá dán chi chít những tấm bùa màu vàng.
"Đừng quay đầu, chạy mau!" Vân Hiểu nhắc nhở một câu.
Lúc này, Bạch Duật mới phản ứng được.
Mấy lá bùa cấp thấp lão vẽ này chỉ có thể ngăn lũ quỷ được một lúc mà thôi.
Thế là lão lại lập tức tăng tốc chạy về phía trước.
Lúc này, bùa dán bốn phía cũng liên tiếp bốc cháy, những ngọn lửa màu đỏ sáng bừng khắp hành lang.
Bạch Duật chợt nhớ vừa nãy Vân Hiểu nói đã dùng hết bùa rồi.
Hóa ra nàng dán hết tại chỗ này.
Thế nhưng những lá bùa này dù nhiều nhưng hiệu quả không cao, chỉ thể tạm thời ngăn cản bọn quỷ.
Đạo quán nhỏ như vậy, kiểu gì bọn chúng cũng sẽ đuổi theo.
Mắt thấy bùa dán xung quanh càng ngày càng ít, rõ ràng sắp hết đến nơi rồi.
Làm sao bây giờ?
"Nha đầu..." Bạch Duật lo lắng kêu lên một tiếng.
Trước mắt bọn họ chính là ao sen, đã không còn đường thoát.
"Tới rồi!" Vân Hiểu đột ngột dừng lại, chỉ vào đình giữa ao nói.
"Chúng ta vào đó!"
"A! Hả" Thế không phải là tự nhảy vào đường chết sao? Tránh trong đình cũng vô dụng thôi.
Quỷ không sợ nước, bọn chúng vẫn sẽ đuổi theo vào tận đó.
"Hay là chúng ta đi tìm tổ sư gia..."
Lão còn chưa nói hết câu, đã bị Vân Hiểu lôi đi, rẽ bảy quẹo tám mới đến được đình nhỏ.
Bạch Duật muốn chạy ngược lại cũng không kịp mất rồi.
Toán quỷ bên kia đã thoát khỏi Linh phù, ùa ra hành lang, đuổi tới gần ao.
"Há há á a a a..." Từ trong đám quỷ truyền đến một tiếng cười trào phúng quen thuộc, một hồng y nữ tử chậm rãi bay ra.
"Ta còn tưởng rằng cái gọi là Huyền Môn có bản lãnh gì ghê gớm lắm.
Hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi.".
Truyện Trinh Thám
Nữ tử kia chính là Tố Nương, ả vẫn mang cái bụng thủng như cũ, chỉ khác là hơi thở chết chóc bám trên thân càng nồng đậm hơn trước.
Ả vừa lên tiếng, tất cả ác quỷ đều ngừng lại.
Nếu cẩn thận nhìn kĩ sẽ phát hiện toàn bộ quỷ hồn ở đây đều là nữ quỷ.
Bộ dạng còn trông kinh khủng, dữ tợn hơn cả Tố Nương nhưng trông hơi đờ đẫn.
Con ngươi đen ngòm nhìn chằm chặp vào hai người giữa ao.
Xem ra những ác quỷ này đã bị hơi thở chết chóc ăn mòn hết ý thức, đều đã biến thành du hồn, chẳng trách lại bị Tố Nương khống chế dễ dàng như vậy..