Edit : Tiểu Hạ
Beta : Tiểu Hạ
_________________________________________
Lam Phong thật sự rất lớn, khoảng cách từ khu dạy học đến nhà ăn làm Ninh Thu chạy gần mười phút chờ tới nơi đã thở hồng hộc.
Cô chờ cho hô hấp vững vàng rồi mới bước vào nhà ăn. Nhà ăn không cung ứng bữa sáng. Cho nên nơi này vào buổi sáng nhìn không có bóng học sinh nào. Nơi này không bật đèn chỉ có nơi lấy cơm có ánh đèn hồng cam. Cũng may hiện tại là mùa hạ cũng chỉ mới sáng sớm. Không mở đèn cũng chẳng ảnh hưởng thị giác, chỉ là hơi tối một chút.
“Ngư thúc, chú ở đâu?” Ninh Thu xách theo túi đi tới nơi lấy cơm. Thấy bên trong không có bóng người liền duỗi cổ qua cửa sổ mà xem xét.
Lại gọi lần nữa thì phòng bếp nhỏ bên kia mới tinh tế rào rạt truyền đến tiếng vang. Nam nhân trung niên xoa ổ gà trên đầu. Bị quấy rầy giấc ngủ vốn có chút không cao hứng nhưng khi thấy người đến là Ninh Thu. Đáy mắt hắn lại nhiều thêm vài phần kiên nhẫn: “Hải sản ăn ngon không?”
Nói đến cái này sắc mặt Ninh Thu có chút xấu hổ đem túi hải sản đưa qua cửa sổ : “Thật ngại quá, Ngư thúc. Túi hải sản này thật sự quá quý cháu không thể nhận.”
Rồi sau đó sợ hảo tâm của người khác bị cô phụ cô bổ sung nói: “Hải sản của chú ăn rất ngon, cháu rất thích!”
Cô còn nhớ rõ Thời Quân nói Ngư thúc vui nhất có người thích hải sản của mình, tiếp xúc với nhau một lúc cô cũng thấy thế. Cô nói ăn ngon không phải khách sáo mà chính là sự thật.
Lời ca ngợi dùng đúng chỗ quả nhiên Ngư thúc lập tức cười ha hả, vẫy vẫy tay không hề khúc mắc nói: “Không có gì, không lấy thì thôi vậy chú đúng là cũng hơi đường đột. Nếu thích thì giữa trưa ăn nhiều một chút.”
Được thông cảm Ninh Thu như gà con mổ thóc gật gật đầu. Còn đem kẹo đậu phộng cô mang theo đưa một viên, thẹn thùng cười: “Đây là kẹo đậu phộng mẹ cháu làm, đưa cho chú nếm thử.”
Trước khi đi Ninh Thu bỗng nhiên quay lại lại mang theo vài phần tò mò hỏi: “Có thể cho cháu hỏi một chút hải sản này là chủng loại gì? Tại sao ở trong túi thời gian dài như vậy mà vẫn còn sống ?”
Ngư thúc thần bí mà cười cười, chớp chớp mắt: “Đây là bí mật, cháu không biết .”
Ninh Thu cũng không chấp nhất, cảm ơn một lần nữa liền rời đi.
Lam Phong không có tiết tự học, thời gian đi học cũng trễ hơn các trường trung học khác gần một giờ. Nhưng Ninh Thu có thói quen dậy sớm, sáng sớm đã tới rồi. Đều nói một ngày bắt đầu từ giờ Dần. Cô muốn thừa dịp sáng sớm nhiều thời gian bối xem bài mới hoặc là học từ đơn tiếng Anh.
Trong phòng học vẫn chỉ có Ninh Thu và Tân Từ. Phòng học trống trải nên cho dù chỉ là tiếng bước chân đi đường cũng rất lớn còn mang theo tiếng vọng. E ngại có người ở bên cạnh. Ninh Ghu đang nằm bò ngủ cũng ngại ngùng mà không dám đọc ra tiếng chỉ lẩm nhẩm ở trong lòng.
Tới khi nhiệm vụ tự học hoàn thành cô mới vừa lòng mà khép sách vở lại. Rồi sau đó phát hiện Tân Từ không biết khi nào mở mắt đồng tử lấp lánh tỏa sáng. Lúc này đang nhìn Ninh Thu không chút giấu diếm.
“Cậu ăn kẹo không ?” Ninh Thu từ cặp sách lấy ra hũ kẹo đưa đến trên bàn Tân Từ. Hũ kẹo có - viên kẹo đậu phộng chỉnh chỉnh tề tề. Viên kẹo lớn nhỏ gì đều có hình vuông.
Tân Từ không khách khí trực tiếp mở nắp ra, ngón tay lấy một viên kẹo đậu phộng ngậm trong miệng. Cắn một cái thì mùi thơm của sữa và đậu phộng lan ra khắp miệng .
“Cảm ơn.” Tân Từ rụt rè chỉ ăn một viẻn kẹo. Nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm bình không thèm chớp.
“Cậu nếu là thích liền lấy ăn đi, nhà tớ còn nhiều.” Ninh Thu nhìn ra vui mừng trong mắt Tân Từ thiện ý mà mở miệng.
Ninh Thu giây trước vừa mới nói giây sau hũ kẹo đã bị Tân Từ cất vào cặp. Tựa hồ ý thức được động tác của mình quá vội vàng. Cậu dừng một chút ung dung đem khóa kéo cặp sách kéo lên. Cười đến lộ ra hai má má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Chỉ là một hũ kẹo thôi, lại có thể làm cho thiếu niên trước mắt lộ ra biểu tình thỏa mãn như thế khiến Ninh Thu im lặng không nói. Từ lúc tiến vào cổng trường cô đã thấy tới cách Tân Từ ăn mặc giống như đúc với quần áo ngày. Một kiện màu trắng đơn bạc liền mũ sam. Kiểu dáng như là những bộ quần áo bán sỉ lẻ ven đường cái loại này giá rất rẻ khuynh hướng cảm xúc còn kém.
Khuôn mặt thiếu niên tuấn dật dưới hàng lông mi dài là đôi mắt sâu thẳm màu trà phảng phất lộ ra ánh sáng. Thiếu niên cao m làn da trắng nõn. Không phải loại trắng do ốm yếu mà người khác vừa nhìn thấy đã biết cậu rất khỏe mạnh. Dáng người cao dài, chân dài thẳng tắp bọc trong chiếc quần hưu nhàn. Cả người tràn đầy chí khí của thiếu niên ngây ngô lại khiến tim người khác đập thình thịch.
Quần áo mặc trên người rẻ bèo cũng không tổn hại đến vẻ đẹp của thiếu niên. Ngược lại càng có thêm khí chất nên có. Như là quần áo của cửa hàng có nhãn hiệu xa hoa nếu xem nhẹ chất lượng của nó
Thưởng thức một chút vẻ đẹp của thiếu niên trước mặt. Ninh Nhu như đi lạc vào cõi thần tiên. Cô đoán gia cảnh nhà Tân Từ có lẽ không tốt lắm. Trầm ngâm một lát mở miệng: “Cậu nếu thích ăn kẹo thì ngày mai tớ lại cho mang cho cậu hũ được không?”
Thanh âm cô gái nhỏ khinh khinh nhu nhu, giống như là một mảnh lômg chim bị gió nhẹ nhàng thổi bay lướt nhẹ qua nội tâm Tân Từ.
“Vậy làm phiền cậu rồi.” Tân Từ một chút cũng không có từ chối ý tứ. Khóe miệng hơi nhếch nhếch cười đến rụt rè, vô hại.
Cậu ấy cũng thật đẹp ! Ninh Thu thầm than trong lòng. So sánh với Thời Quân phong tình mỹ nhân không giống nhau. Tân Từ phảng phất là một loan thanh tuyền, lạnh lẽo thanh triệt, dư vị ẩn ẩn mang theo một tia ngọt lành. Khó chất của cậu ấy sẽ không làm người khác có cảm giác áp bách. Ở chung có cảm giác rất thoải mái.
Nhìn thiếu niên cong khóe môi cười đến, tầm mắt Ninh Thu không tự giác mà nhìn môi hồng phấn, mũi thon dài rồi sau đó nhìn đôi mắt đen láy của Tân Từ. Ánh mắt cô mơ hồ má hơi hồng ậm ừ một tiếng: “Không phiền, không phiền.”
Lúc Ninh Thu dời đi tầm mắt làm bộ dường như không có việc gì nhìn chằm chằm cửa phòng học. Tân Từ đồng tình nở nụ cười nhẹ.
_________________________________________
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN