Edit: Phưn Phưn
Sáng sớm thứ bảy, Tần Khả được tài xế của Hoắc Tuấn đưa đến sân bay Kiền thành.
Tối hôm qua hao hết tâm tư, cuối cùng Tần Khả mới thuyết phục được Hoắc Tuấn đồng ý cho mình đi thành phố thủ đô để quay chương trình, nên chờ đến khi cô sắp xếp xong hành lý cho ngày mai rồi đi tắm thì đã là nửa đêm, lúc này Tần Khả cũng chỉ có thể mang cái đầu đau nhức bước lên chuyến đi.
Tổ chương trình đã đặt vé khoang phổ thông cho Tần Khả nhưng lại bị Hoắc Tuấn kiên trì đổi thành khoang hạng nhất, nên Tần Khả chỉ cần đến nhà ga sân bay qua trạm kiểm tra an ninh, rồi đi lên lối đi chuyên dùng dành cho khoang hạng nhất.
Trước khi máy bay cất cánh, Tần Khả nhận được tin nhắn của cái người đòi đi chung nhưng đã bị từ chối Hoắc Tuấn, nhìn tin nhắn đầy ngắn gọn khi nào hạ cánh thì nhắn cho anh, bất đắc dĩ đành trả lời một câu được, Tần Khả liền chuyển thành chế độ máy bay.
Sau khi máy bay cất cánh, lấy thái độ hết sức thân thiện từ chối khéo đồ uống từ tiếp viên hàng không, Tần Khả kéo tấm che lại chỉ xin một cái chăn mỏng, rồi yên tĩnh ngủ thiếp đi.
......
Có lẽ là do kỹ thuật lái của cơ trưởng rất tuyệt vời, nên Tần Khả không hề cảm nhận được máy bay hạ cánh hay xóc nảy khi hạ cánh xuống đất —— cô chính là bị đánh thức bởi giọng nói dịu dàng của tiếp viên hàng không.
Sau khi ngủ một giấc chẳng những đầu óc không dịu lại mà càng thêm đau nhức, Tần Khả chậm rãi ngồi thẳng người dậy.
Cô nhìn thoáng qua di động đang để chế độ máy bay.
——
Không thể tin nhưng cũng không thể không tiếp nhận được chính là, cô thật sự đã ngủ suốt ba giờ.
Tần Khả cười khổ.
Khoang hạng nhất có xe đưa đón chuyên dụng tại sân bay. Ở Kiền thành thì có Hoắc Tuấn, đương nhiên không cần phải gọi xe, tổ chương trình vốn đã đặc biệt sắp xếp một xe tới đón Tần Khả, nhưng vì chịu sự sắp xếp "Từ xa" của Hoắc Tuấn, cuối cùng Tần Khả vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi lên xe đưa đón sân bay, đi đến khách sạn mà tổ chương trình đã đặt cho khách mời tham gia chương trình.
Sau khi hạ cánh, Tần Khả thông báo một tiếng với người phụ trách mình của tổ chương trình xong thì gọi điện thoại cho Hoắc Tuấn.
Điện thoại vừa mới nhận.
Đầu bên kia tiếng hít thở của thiếu niên có chút dồn dập, "Tới rồi?" Âm cuối còn nhiễm thêm một tiếng thở dốc trầm khàn.
"..."
Nhớ tới tối hôm qua giọng nói trầm khàn ấy gọi một tiếng "Tần Tần" ngay bên tai mình, không hiểu sao trên má Tần Khả lại nóng lên, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, nhìn phong cảnh lướt nhanh qua tầm mắt rồi lại biến mất, cô gái nhỏ nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.
"Vừa mới tới. Anh đang làm gì vậy?"
"Tập quyền anh."
Theo thời gian trôi qua, ở đầu bên kia điện thoại hô hấp của Hoắc Tuấn đã dần dần ổn định lại.
Tần Khả mơ hồ nghe thấy anh nói với người bên cạnh một câu "Tạm dừng", lúc sau dường như đi cách xa một khoảng, cầm lấy bình nước uống liền mấy ngụm.
Tần Khả bất ngờ, "Sao đột nhiên lại tập cái này?"
"Vẫn luôn tập, chỉ là thường hay tránh em."
"?"
"Cũng không phải cảnh đẹp ý vui gì, có thể em sẽ không thích."
"..."
Nhớ đến kiếp trước ở con hẻm phía sau trường học, nhìn thấy vết máu trên áo sơ mi trắng của thiếu niên giống như bông hoa mai, vừa nhớ hình ảnh đầy kinh diễm ấy thì bỗng cảm thấy nhiệt độ không khí dường như tăng lên, Tần Khả thấp giọng nói:
"Không có."
"Hả?"
"Không có không thích." Trong đôi mắt của cô gái nhỏ lóe lên tia sáng dịu dàng, "Còn... Rất đẹp trai."
"..."
Sau khi đầu bên kia im lặng một lúc lâu, thì một tiếng cười vui vẻ khẽ vang lên.
Bị tiếng cười trêu chọc truyền đến từ trong điện thoại làm cho gương mặt đỏ bừng lên, Tần Khả hơi bực bội trong lòng. Không biết tại sao miệng của mình không kiềm chế được, cứ thế mà thổ lộ thẳng suy nghĩ trong lòng.
Cô tìm cớ rồi cúp điện thoại, lại phải bình tĩnh một lúc lâu mới dần loại bỏ đi được cảm giác thẹn thùng.
Chờ đến khi hoàn hồn lại, thì cô cũng đã đến dưới lầu khách sạn.
Bởi vì chỉ quay có hai ngày, nên Tần Khả cũng không mang quá nhiều hành lý, chỉ mang theo một túi đeo chéo dưới thắt lưng, thêm quần áo và đồ dùng vệ sinh, bước xuống xe.
Vừa đến ngoài cửa khách sạn, cô đã bị một cô gái trông khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi kéo lại.
"Em là Tần Khả phải không?"
"?"
Tần Khả sửng sốt theo bản năng, bước chân dừng lại, "Chị là...?"
"Chị là nhân viên công tác của chương trình《Học bá xuất sắc nhất》," Cô gái kia vừa nói với cô vừa phất ảnh chụp trong tay, cười nói: "Nghe nói em không muốn xe của tổ đến đón, nên chị đến đây, chị cũng chỉ có thể dựa vào cái này để đứng đây chờ em."
"À, thế..."
Thấy Tần Khả vẫn còn mờ mịt nhìn mình, cô gái kia chớp chớp mắt, phản ứng kịp thời, vỗ vào ót một cái: "Nhìn chị này, lại quên tự giới thiệu với em —— chị là Kiều Nam, em gọi chị Nam là được. Người phụ trách trước đó lúc liên lạc hẳn là đã nói với em rồi nhỉ? Em là khách mời đặc thù duy nhất, mấy khách mời khác đều có người đại diện hoặc trợ lý đi theo để sắp xếp hay đối phó với các loại tình huống, em cũng chỉ có chị —— trong quá trình quay quý một của chương trình, bất kể có chuyện gì, em nhớ đều phải nó cho chị biết trước tiên nhé."
"..."
Tần Khả bị giọng điệu khôi hài của đối phương chọc cho bật cười, nghe vậy liền cười gật đầu:
"Vậy sau này làm phiền chị Nam rồi."
"Hì hì, phiền toái gì chứ, đây là công việc của chị mà."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong khách sạn.
Sau khi Kiều Nam dẫn Tần Khả đi xử lý thủ tục thuê phòng, liền dẫn Tần Khả đi thẳng về phòng, trên đường đi dặn dò Tần Khả một số tình huống cần chú ý.
Vào trong phòng, trước khi rời đi, Kiều Nam đột nhiên kéo cửa lại, "Thiếu chút nữa lại quên mất."
"..." Tần Khả đang xoay người sang chỗ khác cất ba lô nghe vậy không thể không quay lại, nhìn người phụ trách có vẻ giống như hay quên của mình, "Sao vậy chị Nam?"
Kiều Nam: "Bởi vì lần này khách mời đều là người mới, cũng không quen biết lẫn nhau, trưa hôm nay tổ chương trình đã sắp xếp cho các em gặp mặt ăn một bữa cơm, để quen biết nhau một chút —— như vậy buổi chiều bắt đầu quay cũng sẽ không lúng túng."
Tần Khả nhìn thoáng qua đồng hồ, "Giữa trưa hôm nay?"
"Ừ, em nghỉ ngơi một lát đi, đến lúc đó chị lên đón em —— nếu như không thể đón được, vậy thì chị sẽ gửi thời gian và địa điểm đến điện thoại của em."
"Vâng ạ. Cảm ơn chị Nam."
"Đừng khách khí, nhân lúc còn thời gian, nhanh chóng nghỉ ngơi một lát đi."
"..."
Hai người nói xong, Kiều Nam liền xoay người đi ra ngoài.
Tần Khả vốn định đi tắm rửa, nhưng tính thử thời gian thì cảm thấy có thể không đủ, đành phải từ bỏ, cô ngả mình lên trên ghế sô pha, xoa thái dương rồi bắt đầu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nửa ngủ nửa tỉnh qua hơn nửa giờ, Tần Khả bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa chính là Kiều Nam.
"Chị nhận được thông báo bên tổ đạo diễn, bảo các em đến phòng bao ở dưới lầu khách sạn, em..." Kiều Nam cuối cùng cũng chú ý tới ánh mắt mông lung của Tần Khả, sửng sốt một chút rồi cười nói: "Em vừa mới tỉnh ngủ?"
Tần Khả có chút ngượng ngùng.
"Chị Nam, chị vào trong ngồi đi ạ, em rửa mặt xong liền ra."
"Ừm, không cần gấp đâu em."
Tần Khả mơ hồ đáp một tiếng, rồi xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Dùng nước lạnh ở khách sạn rửa mặt, rồi lau bằng khăn lông bản thân vừa treo lên trước đó, Tần Khả buông khăn lông xuống rồi đi ra.
"Chị Nam em xong rồi, có thể xuất phát."
"......"
Đứng ngoài cửa vừa cầm lấy di động Kiều Nam ngơ ngác, mở to hai mắt nhìn Tần Khả, qua vài giây mới khiếp sợ hỏi: "Em, em không trang điểm hay bôi dưỡng da gì hả?"
Tần Khả càng mờ mịt nhìn chị.
Hai người đối diện vài giây, Tần Khả lắc đầu.
Nhìn làn da trắng nõn vô cùng mịn màng của cô gái nhỏ, Kiều Nam thở một hơi thật dài.
"Cũng đúng, chị quên mất, trong tư liệu của em mới chỉ hơn mười sáu tuổi thôi đúng chứ? Tuổi trẻ thật tốt..."
Tần Khả dở khóc dở cười, không nói tiếp.
Kiều Nam dẫn Tần Khả đến phòng ăn ở dưới lầu, đến ngoài cửa thì chị dừng lại. "Chỉ đơn giản gặp mặt ăn bữa cơm thôi, em không cần khẩn trương." Kiều Nam nói xong thì nhìn vẻ mặt của Tần Khả đứng phía sau, chỉ thấy vẻ mặt của cô gái nhỏ bình tĩnh lạnh nhạt, ánh mắt cũng an tĩnh ngoan ngoãn, nào có dáng vẻ khẩn trương.
Trong lòng Kiều Nam không khỏi nghĩ "Cây trụ cột" được tiến cử vào quả nhiên không giống nhau, tố chất tâm lý này làm gì giống như người mới chứ...
Trên mặt chị không biểu hiện ra gì cả, chỉ cười cười.
"Chị thấy nói không chừng em có thể thích ứng được cái giới này của bọn chị đó, được rồi cố lên nhé."
Cảm nhận được đối phương có ý tốt, Tần Khả gật đầu.
Kiều Nam lại nói: "Bọn chị vẫn còn việc do bên tổ đạo diễn sắp xếp, vì vậy bữa cơm này không thể ăn cùng các em, chỉ có mấy người khách mời ở đây, em cứ đi vào làm quen từng người nhé."
"Vâng."
Một lần nữa tạm biệt Kiều Nam, Tần Khả đi vào trong phòng bao.
Lúc này trong phòng chỉ có một người, là một nữ sinh, gương mặt không tính là xinh đẹp nhưng trông cao cấp dễ nhìn, tỷ lệ dáng người vừa đẹp vừa cân đối, lúc này đang ngồi ở ghế sô pha đơn cúi đầu chơi di động.
Cô nàng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu, vừa thấy Tần Khả đang đứng đó thì sững sờ.
"Cô đi nhầm hay là...?"
Tần Khả đang định chào hỏi đối phương vừa nghe vậy thì có hơi bất ngờ, cô chớp chớp mắt, "Đây không phải chương trình《Học bá xuất sắc nhất》..."
"Phải," Cô còn chưa dứt lời, nữ sinh kia đã ngắt lời cô, "Cô cũng là khách mới đến quay chương trình?"
"Ừ." Tần Khả gật đầu.
"Kì lạ thật, sao tôi nhìn trong danh sách không thấy cô..." Đối phương nói thầm hai câu, trực tiếp hỏi thẳng: "Hay cô là người mới vừa được thêm vào tuần này?"
"..."
Suy nghĩ thấy cách nói này cũng không sai, Tần Khả liền thuận theo gật đầu.
——
Lúc này đầu cô có chút đau, thật sự không gượng dậy được tinh thần để giải thích đầu đuôi cho đối phương.
Tần Khả đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống.
Tần Khả không muốn nói gì, trông mặt lại có chút lạnh nhạt cùng với bề ngoài hoàn toàn không giống với kiểu thích trò chuyện.
Tần Khả gần như là vừa ngồi xuống, cô nàng liền duỗi ngón tay thon dài về phía Tần Khả:
"Tôi là Lăng Sương, còn cô?"
"Tần Khả." Tần Khả lễ phép khẽ nắm lấy đầu ngón tay của đối phương, cười cười.
"Chà, đúng thật là người mới rồi, tôi chưa từng nghe qua tên của cô." Gương mặt cao cấp Lăng Sương nói. "Đến vòng cuối cùng mới được nhét vào, hiệu suất làm việc của công ty cô không ổn lắm đâu."
"..."
Tần Khả ngẩn ra, lúc này mới phát hiện đối phương đã hiểu lầm cô cũng là người mới trong giới.
Tần Khả vốn định giải thích. Chỉ là hai giây trước cô im lặng đã làm cho Lăng Sương tưởng cô bị chọc trúng chỗ đau, cô nàng nhíu mày nhìn Tần Khả, "Xin lỗi nhé, con người tôi nói chuyện có hơi thẳng, cô đừng để ý."
Tần Khả bất đắc dĩ: "Không sao."
"Nếu cô là người mới, vậy có phải cái gì cô cũng không biết không?"
"... Ừm, không biết." Tần Khả thành thật lắc đầu.
"Vậy thì coi như để xin lỗi cho câu vừa rồi, tôi nói cho cô biết một việc," Lăng Sương cúi người về hướng Tần Khả, âm lượng giọng nói cũng hạ thấp xuống, "Trong chúng ta có một khách mời tên là Tề Điềm, cô từng nghe về cô ta chưa?"
"..."
Tần Khả tiếp tục thành thật lắc đầu.
Lăng Sương dùng một loại ánh mắt đại khái là thương hại nhìn Tần Khả, "Người đại diện nói trong giới này loại như tôi đã đủ ngốc rồi, làm thế nào mà cô còn ngốc hơn cả tôi thế?"
Tần Khả: "......"
May mà Lăng Sương cũng không để cho bầu không khí im lặng này thêm xấu hổ, cô nàng nhảy qua đề tài này, lại nói: "Cô ta chính là người không thể đắc tội nhất trong tổ chương trình, sau lưng cô ta có chỗ dựa lớn đấy."
"..."
"..."
"..."
Mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, cuối cùng Lăng Sương cũng chịu không nổi cái vẻ mặt không có biểu cảm gì kia, cô nàng ném cho ánh mắt thương tiếc, "Sao cô không hỏi tôi?"
Tần Khả chân thành nói ra nghi ngờ: "Hỏi cái gì?"
Lăng Sương: "......"
Lăng Sương vuốt mặt một cái, dùng một loại ánh mắt "Tôi phục cô rồi" nhìn Tần Khả, sâu kín nói tiếp: "Biết vì sao không?"
Lần này cũng không để cho Tần Khả có cơ hội tiếp thu, Lăng Sương tự động giải đáp, "Bởi vì kim chủ của cô ta là người đầu tư cho chương trình, hơn nữa còn là người đầu tư duy nhất —— người đó đến từ Tứ Cửu thành, nhị thiếu gia nhà họ Tống Tống Thanh Trác, đùi vàng nhất đẳng trong vòng tròn này."
Tần Khả: "."
Cái tên này hình như cô có ấn tượng ở kiếp trước...
"Thật ra nói cách khác, chương trình này căn bản là Tống nhị thiếu vì muốn nâng đỡ con chim hoàng yến của mình, nên vung tiền như rác làm chơi —— người ta là vai chính, chúng ta đều chỉ là người phối hợp thôi."
Nói xong câu đó, Lăng Sương cũng xoay người đi, khôi phục lại vẻ mặt cao cấp lạnh nhạt.
... Cái này đâu có giống với nét mặt của người phối hợp.
Quả thực so vai chính còn chính hơn.
Tần Khả nhìn vài giây, cảm khái trong lòng.
Quả nhiên, khuôn mặt vẫn luôn là thứ có tính đánh lừa nhất.
Ước chừng qua mười phút, các khách mời còn lại của chương trình cũng lục tục tới.
Tính luôn Tần Khả, thì tổng cộng khách mời có năm người, ba nữ hai nam. Một nam sinh tên Cố Vân Thành, diện mạo dáng người đều thuộc về loại rất có hương vị đàn ông, trầm mặc ít nói, anh ta là người thứ ba đi vào trong căn phòng này, mãi đến khi mọi người đều đã đến đông đủ, người này nói cũng không vượt quá ba câu. Một nam sinh khác có tên Tiếng Anh là July, cười lên rực rỡ như ánh nắng mặt trời tháng bảy, gương mặt trẻ con giống như em trai nhà bên, khóe miệng còn có chiếc răng khểnh.
Còn phía nữ sinh, đương nhiên khuôn mặt cao cấp Lăng Sương không cần phải nói, cái cây to lớn lên sân khấu cuối cùng chính là Tề Điềm —— hơn nữa còn đến trễ hơn mọi người ở đây khoảng mười phút.
Đủ để làm rõ địa vị "Nhân vật chính" của mình.
Chỉ là sau khi tiến vào, Tề Điềm lại mang gương mặt xinh đẹp tươi cười, mềm giọng nói câu xin lỗi với mọi người, đôi mắt lớn, vẻ mặt vô tội trong veo như nước.
Nét mặt này khi quét tầm mắt đến trên người Tần Khả, bỗng ngừng một lát, thiếu chút nữa là tan rã.
——
Phản ứng không khác lắm so với những người khác.
Hiển nhiên Tần Khả là người được thêm vào sau, tổ chương trình không biết là vô tình hay cố ý, cũng không hề thông báo cho bốn nghệ sĩ còn lại.
Chẳng qua Tần Khả vừa định giới thiệu, thì nghe thấy Tề Điềm cười khẽ một tiếng.
"Tôi biết rồi, cô chính là học bá thật sự mà tổ chương trình đào tới từ trường cao trung trọng điểm của Kiền thành đúng không?"
Cô ta vừa nói câu này ra, bao gồm cả Tần Khả, mọi người đều sửng sốt.
Những người còn lại vốn đã coi Tần Khả là nghệ sĩ mới, bây giờ lại nghe nói chỉ là một người bình thường thì hơi kinh ngạc một chút.
Mà còn Tần Khả là bởi vì sau lần thứ hai chứng kiến đặc quyền của cái người khoan thoai đến muộn này, việc mà ba người khách mời còn lại không biết nhưng Tề Điềm lại có thể nắm rõ như lòng bàn tay.
Quả nhiên, trong cái vòng tròn này, người có tài nguyên chính là mạnh nhất.
"Này... Tổ đạo diễn thật sự xếp một học sinh cao trung vào sao?" Lăng Sương nghĩ sao nói vậy, trước hết cảm khái.
Mà nhìn vẻ mặt và phản ứng của hai nam sinh còn lại cũng không khác nhau lắm —— rốt cuộc bọn họ bốn nghệ sĩ mới, bao gồm cả July thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất, thì cách đây không lâu cũng đều đã thành niên đủ tuổi. Chương trình《Học bá xuất sắc nhất》lại mời đến một học bá thật sự, nhất thời bọn họ không biết phải bày ra vẻ mặt nào.
Mà Tề Điềm bởi vì đã sớm có tin tức, nên phản ứng cũng nhanh nhất.
Cô ta nở nụ cười rực rỡ với Tần Khả: "Ừm, tôi nghe tổ đạo diễn nói, là một nữ sinh lớp mười có thành tích vô cùng vô cùng tốt, là thủ khoa thi đầu vào, học kỳ một lớp mười cũng là hạng nhất toàn khối, tôi còn cho rằng sẽ thấy một em gái nhỏ đeo mắt kính gọng đen —— thật không nghĩ tới, thoạt nhìn cô cũng không khác mấy so với những người trong giới nhỉ."
"..."
Một câu này không đề cập đến diện mạo của Tần Khả, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều đang đánh lên mặt cô.
Mà trước đó Tề Điềm sửng sốt, hiển nhiên là bởi vì —— cô ta cứ nghĩ nữ sinh học bá là sẽ có dung mạo bình thường thậm chí là xấu xí, sau đó biết được khách mời là Lăng Sương cũng không có tính uy hiếp gì đến mình, nên đã chuẩn bị xong cho việc quay hình, chuẩn bị làm một mỹ nhân ngồi trên ngai vàng, kết quả không nghĩ tới vừa vào cửa, lại phát hiện có một người bộ dạng không hề thua kém gì mình...
Ý cười nơi đáy mắt Tề Điềm vặn vẹo, cuối cùng vẫn che giấu nó đi, chào hỏi thân thiết rồi ngồi xuống giữa bốn người.
Từ khoảng cách gần trông thấy được gương mặt xinh đẹp cùng ngũ quan tinh xảo của Tần Khả, Tề Điềm thầm khó chịu trong thời gian rất dài —— sớm biết rằng, cô ta nên thổi thêm nhiều gió bên gối của Tống Thanh Trác hơn, cái danh ngạch học bá kia phải qua "Cửa kiểm định" của mình mới đúng.
Cho dù hối hận, nhưng lúc này cũng đã không còn cách nào khác. Tề Điềm chỉ đành cố nặn ra nụ cười, nhẹ giọng nói chuyện phiếm với mọi người trên bàn.
Tần Khả ung dung thản nhiên, rất ít khi đáp lại sự thân thiết của đối phương.
Cô không thích Tề Điềm cho lắm.
Cũng không phải bởi vì mấy lời mà Lăng Sương nói. Có lẽ là... Cô cảm thấy thấy cái dáng vẻ Tề Điềm cười nhìn người khác giống như đang đeo mặt nạ vậy, trông cực kỳ giống với Tần Yên.
Bầu không khí xấu hổ trong phòng vừa giảm xuống, thì cửa phòng bao đột nhiên bị người đẩy ra.
Một người trong tổ đạo diễn cùng với mấy anh trai khiêng máy quay phim đi vào.
Mọi người đều ngơ ngác.
Ai cũng không dự đoán được được tình huống bất ngờ này.
Dù sau thì, "Kịch bản" mà tổ chương trình đưa cho... Cũng không có viết như vậy!
Mà lúc này, người phát ngôn cho tổ đạo diễn đi đằng trước cười trông vô cùng thiếu đòn lên tiếng ——
"Kinh hỉ đây kinh hỉ đây, mọi người không cần kích động. Là thế này, buổi chiều chính là cảnh quay đầu tiên của《Học bá xuất sắc nhất》, nhưng trước đó, tôi muốn cho mọi người một phân đoạn để hâm nóng đã."
Thoạt nhìn July nhỏ tuổi nhất, nhưng tiếp thu lại nhanh nhất. Cậu ôm ngực ra vẻ giật mình: "Chỗ nào của mấy anh mà gọi là kinh hỉ hả, rõ ràng là kinh sợ! Một câu cũng không thông báo, đột nhiên chạy ra đòi hâm nóng cho chúng tôi?"
Tề Điềm hoàn hồn, cũng không cam lòng yếu thế.
Chẳng qua cô ta không giả bộ giật mình, chỉ trừng mắt nhìn anh trai trong tổ đạo diễn, "Nhưng mà tôi hơi tò mò, hâm nóng gì thế?"
"Thật ra rất đơn giản." Anh đạo diễn cười hì hì.
"."
Tần Khả thầm bổ sung, càng nói như vậy, thì càng thấy không có chỗ nào đơn giản.
Như là muốn nghiệm chứng cho lời nói của Tần Khả, anh trai đạo diễn mở miệng.
"Buổi chiều quay hình, mỗi khách mời ở đây đều được giao một thân phận mới —— cho lần quay thứ nhất, tổ đạo diễn chúng tôi quyết định sẽ cho một đặc quyền."
"Đặc quyền gì?"
Hiếm khi thấy Lăng Sương lên tiếng hỏi.
"Đặc quyền ưu tiên lựa chọn thân phận —— chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ, sau đó người nào thắng được trò chơi này, sẽ có trong tay manh mối ám chỉ thân phận, đạt được quyền chọn lựa."
Lăng Sương không dấu vết liếc mắt nhìn Tề Điềm một cái, lạnh nhạt hỏi một câu: "Vậy những người khác thì sao?"
Anh đạo diễn gãi đầu, "Những người khác thì vẫn giữ nguyên kế hoạch, xáo trộn thân phận, rút ngẫu nhiên."
"..."
Trong phòng yên tĩnh vài giây, Tề Điềm cười vỗ tay, "Tôi thích cái này —— cho nên chơi trò gì thế?"
Anh trai đạo diễn nghe vậy thì cười thần bí.
"Đương nhiên là trò chơi đó phải vô cùng phù hợp với tên của chương trình chúng ta rồi."
Trong phòng lại im lặng.
Tên của chương trình là gì?
《Học bá xuất sắc nhất》.
Bốn nghệ sĩ mới, đột nhiên không khỏi có một dự cảm xấu.
Ánh mắt của bọn họ đều thống nhất nhìn sang Tần Khả.
Trung tâm của những tầm mắt đó Tần Khả đang bình tĩnh thả hồn lên mây —— đầu choáng váng, huyệt thái dương còn giật giật đau đớn, cô có cảm giác bây giờ chính mình có trạng thái xa rời thế giới.
Dù sao kết thúc quay hình là cô có thể lấy được thù lao.
Đến nỗi biểu hiện...
Bây giờ cô cũng chẳng còn tinh lực để nhìn xem ống kính ở đâu.
Được rồi, hết thảy đều tùy duyên vậy.
Trong lúc cả năm khách mời còn đang phản ứng, thì phòng bao lại một lần nữa mở ra, một tấm bảng đen có bánh trượt dưới chân được người đẩy vào.
Sau khi dừng lại, anh trai đạo diễn cười bước qua.
"Trò chơi này thật sự rất đơn giản."
Anh đạo diễn vừa nói chuyện vừa duỗi tay qua, lật tấm bảng đen lên.
Một đống chữ Hán lộn xộn đặt trước mắt mọi người ——
Sa thạch gia ma hồ an vĩnh như tĩnh tạ tự loạn tiếu sơn bôn lỗ đông đàm nam bắc quân dụng hải xuyên vị đãn tứ tam
July gãi gãi thái dương, nhỏ giọng hỏi: "Đây là muốn bọn mình ghép vần Hán ngữ hả?"
"..."
Vừa định lên tiếng anh trai đạo diễn tức khắc câm nín.
Qua mấy giây, anh ta mới nở một nụ cười cứng ngắc:
"Không phải, đây là một bài thơ, mời các bạn khôi phục nó lại như cũ. Người đầu tiên làm được, thì có thể lấy được đặc quyền chọn thân phận."
Vừa nghe lời này, mấy khách mời đều im lặng, bắt đầu không chớp mắt vội vàng nhìn chằm chằm vào tấm bảng đen —— việc này không hề được đạo diễn nhắc đến trong kịch bản của bọn họ, vậy chứng minh cái này hoàn toàn phải tự phát huy.
Mà bốn nghệ sĩ mới đều là vì một mục đích mới tham gia chương trình này, đương nhiên không muốn buông tha cho cơ hội ra mắt nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng hai phút sau, bốn nghệ sĩ mới đều mãnh liệt yêu cầu đem từ "Nhẹ nhàng" này vào trong dấu ngoặc kép.
July xị mặt than thở đầu tiên, mạnh mẽ nói chuyện với ống kính: "Xin lỗi mọi người, giáo viên ngữ văn tiểu học giáo viên ngữ văn sơ trung giáo viên ngữ văn cao trung —— những gì mà mọi người dạy em đều quên hết rồi ạ."
Cố Vân Thành đứng bên cạnh vẫn luôn trầm mặc ít nói nhìn vào tờ giấy đã vẽ loạn trong tay mình, cũng thở ra một hơi thật dài.
Hiển nhiên cảm xúc tán đồng không cần nói cũng biết.
Đến nỗi bên kia, Lăng Sương vốn là khuôn mặt vô biểu tình lại càng thêm lạnh nhạt. Chẳng qua sau khi ánh mắt cô nàng chạm đến Tề Điềm cũng đồng dạng không có được kết quả, trong lòng liền hả giận rất nhiều.
Vậy thì hy vọng duy nhất chỉ có thể gửi gắm ở...
Lăng Sương quay đầu lại, tràn ngập mong chờ nhìn phía trong góc, cô gái nhỏ không giống bốn người bọn họ để ý đến việc lên hình ——
Một tờ giấy trắng.
Lăng Sương: "?"
Lăng Sương cảm thấy kì lạ ngẩng đầu lên, sau đó dựa vào ưu thế địa lý của mình, phát hiện...
Cô gái nhỏ có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đang mượn góc mà ống kính không quay tới —— ngủ gà ngủ gật.
Lăng Sương: "........."
Lăng Sương: Tối hôm qua bà đây bốn giờ mới ngủ, nhưng cũng chưa buồn ngủ thành hình dạng gấu ngủ đông như thế đâu!
Mà thật không may, không chỉ Lăng Sương phát hiện trạng thái của Tần Khả gần như sắp ngủ mất ——
Vẫn luôn quan sát phản ứng của mọi người Tề Điềm cũng chú ý tới.
Cô ta vốn còn lo lắng Tần Khả sẽ đoạt mất nổi bật của mình nên có khúc mắc với Tần Khả, lúc này thấy đối phương trắng trợn lười biếng ngay dưới mí mắt của tổ chương trình, trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt liền nhẹ giọng cười mở miệng:
"Chà, tôi bắt được một người lười biếng rồi nhé —— Tần Khả, có phải cô đã có dự tính sẵn trong lòng rồi đúng không, nhìn cô này, cũng sắp ngủ quên mất rồi đấy!"
"..."
Đương nhiên trong hiện trường thu hình quan trọng này Tần Khả sẽ không ngủ mất, chẳng qua là đầu của cô thật sự rất đau, hơn nữa trong phòng lại yên tĩnh, cũng dự tính được đoạn này sẽ bị bên tổ đạo diễn cắt đi, nên cô chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Nhưng sau khi nghe thấy giọng nữ vui vẻ kia, Tần Khả liền biết chính mình không thể nghỉ ngơi được.
——
Không chỉ một giây này, một kỳ này cũng vậy... Thậm chí là quý này.
Tại sao lại luôn bị "Côn trùng" cắn lên người vậy nhỉ?
Tần Khả gần như đã tỉnh lại được một chút, rốt cuộc làm cái gì mà lại có thể chọc đến côn trùng như vậy.
Nhanh chóng thay đổi cảm xúc trong lòng xong, Tần Khả mở mắt ra.
Chú ý tới ống kính cũng bị hấp dẫn bởi lời nói của Tề Điềm, Tần Khả cười nhạt.
"Không phải. Chỉ là tôi không có thói quen viết ra giấy, đã quen nghĩ thầm trong đầu rồi."
Nghe xong lời này, trong mắt Tề Điềm lướt qua cảm xúc khinh thường ——
Cái gì mà nghĩ thầm chứ, rõ ràng là đang kiếm cớ cho bản thân.
Từ lúc tấm bảng xuất hiện, Tần Khả nhìn còn chưa tới mười giây đã nhắm mắt lại!
Nghĩ như vậy, trên mặt Tề Điềm lại nở nụ cười ngọt ngào: "Thật sao? Nghe lợi hại thật đấy, vậy cô nghĩ ra kết quả chưa?"
"..."
Tần Khả đã quen với người có tính cách lòng dạ hẹp hòi như Tề Điềm, chẳng khác gì Tần Yên. Cho nên cô biết rất rõ, hôm nay nếu bản thân không khiến đối phương kinh sợ một chút, vậy thì đối phương tuyệt đối sẽ không biết chữ ngoan được viết thế nào.
Nghĩ như vậy, Tần Khả nhìn những tấm thẻ đen trên bàn, nhìn chằm chằm vài giây, lại chuyển hướng sang đạo diễn đứng bên cạnh những tấm thẻ đen đó:
"Thật ra đề này có hai cách giải đúng không?"
Anh trai sửng sốt, rất bất ngờ.
"Bạn đã nhìn ra?"
Tần Khả việc đáng làm thì phải làm, đứng lên đi qua, đến trước tấm bảng đen mới dừng lại.
Cô gái nhỏ giơ một ngón tay lên, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vẽ lên trên tấm bảng đen.
"Đơn giản nhất chính là phương pháp toán học, nếu nói là một bài thơ, vậy thì khả năng rất lớn sẽ là ngụ ngôn hoặc thất tuyệt, nhìn theo số lượng từ, vừa nhìn là hiểu ngay —— là bài thơ thất tuyệt."
Tần Khả cầm phấn viết lên, nhanh nhẹn đánh số trên đầu mỗi chữ.
" đến , giả thiết bọn họ không tùy tiện làm lộn xộn, vậy chỉ có một quy luật, đơn giản nhất chính là trích lần lượt từng chữ ra."
Tần Khả vừa nói, vừa bắt đầu từ chữ số đến số , mỗi bốn chữ thì chia thành một nhóm cứ theo trình tự như vậy mà chia thành bảy nhóm.
Cô nói như vậy xong, bốn người ở đằng sau đã có người ngạc hiên hô một tiếng ——
"A, hình như có thể nhìn ra được cái gì đó rồi." Lên tiếng chính là July, chỉ là sau khi nói xong cậu lại cảm thấy kì lạ "Ơ" một tiếng, "Không đúng. Sa hồ tĩnh tiếu đàm quân vị? Không thành câu mà."
Tần Khả bất đắc dĩ cười cười, xoay người.
"Đọc ngược lại —— vị quân đàm tiếu tĩnh hồ sa. Trích từ thơ của Lý Bạch 《Vĩnh Vương đông tuần ca (Kỳ )[]》."
Anh trai đạo diễn ở bên cạnh nhắc nhở: "Người đầu tiên viết hoặc đọc thuộc toàn bộ bài thơ sẽ là người chiến thắng."
Tần Khả gật đầu, đi đến chỗ trống trên bảng đen, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mấy chữ cái lộn xộn kia, trực tiếp viết ra toàn bộ bài thơ ——
《 Vĩnh Vương đông tuần ca (Kỳ ) 》
( Đường) Lý Bạch
Tam xuyên Bắc lỗ loạn như ma, Tứ hải nam bôn tự Vĩnh Gia.
Đãn dụng Đông sơn Tạ An Thạch, Vị quân đàm tiếu tĩnh Hồ sa.
Bốn khách mời ở phía sau, ngoại trừ Tề Điềm thì ba người còn lại đều đã từ bỏ, chỉ còn duy nhất Tề Điềm là còn đang cố gắng ghép lại dựa theo phương pháp mà Tần Khả nói —— nhưng mà cô ta hoàn toàn không biết bài thơ này, đương nhiên không thể thuần thục được như Tần Khả.
Cho đến khi Tần Khả đã viết xong, thì ngay cả một câu thứ ba hoàn chỉnh cô ta còn chưa thể viết ra.
Tề Điềm tức giận đến nghiến răng, lấy di động ra lén để ở dưới bàn gửi đi một tin nhắn.
Mà lúc này, những người còn lại.
July đang nhìn bóng lưng của Tần Khả, "Trước đó tôi chỉ chú ý tới An với Thạch, còn tưởng là đang nói đến Vương An Thạch, kết quả là làm thế nào cũng không tìm được chữ Vương, haizz."
Tần Khả nghe vậy thì hơi chần chờ, nhưng vẫn mở miệng nói thẳng.
"Thơ này không phải nói đến Vương gia Vương An Thạch, mà là Tạ gia Tạ An Thạch —— Đông Sơn Tạ An Thạch, chính là nói đến việc năm đó Tạ An trở lại làm quan sau khi ẩn cư ở Đông Sơn. Câu chuyện về người Tể tướng này rất huyền thoại, trong lịch sử thành tựu cũng không kém Vương An Thạch."
Mà lúc này sau một khoảng thời gian im lặng thì Lăng Sương yếu ớt lên tiếng: "Tần Khả, cô nói phương pháp thứ hai, không lẽ là dựa vào tích lũy, vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra ư."
"..."
Tần Khả cười nhạt, cho cô nàng một sự im lặng coi như là câu trả lời khiêm tốn.
Cuối cùng anh trai đạo diễn cũng hồi phục lại được tinh thần, trong lòng thầm nghĩ không hổ là học bá được đặc biệt đưa tới để chống đỡ sàn đấu, bằng không hôm nay thật đúng là cảnh quay nhạt nhẽo, chỉ có thể dựa vào gian lận và cắt nối biên tập...
Nghĩ như vậy, nụ cười của anh ta dành cho Tần Khả càng thêm chân thành, "Vậy xem ra đặc quyền này chính là Tần ——"
Còn chưa dứt lời, ngoài cửa lại truyền tới hai tiếng ồn ào:
"Tống nhị thiếu, Tống nhị thiếu, ngài không thể đi vào được đâu, bên trong vẫn đang quay hình!"
"Hừ, tôi là người đầu tư cho chương trình này, vậy tại sao tôi không thể vào?"
Nói đến nửa câu sau thì đã có người đẩy cửa ra, trực tiếp truyền thẳng vào lỗ tai của mọi người.
Chú thích:
[] Vĩnh Vương đông tuần ca (Kỳ ) của Lý Bạch:
Phiên âm:
Tam xuyên Bắc lỗ loạn như ma,
Tứ hải nam bôn tự Vĩnh Gia.
Đãn dụng Đông sơn Tạ An Thạch,
Vị quân đàm tiếu tĩnh Hồ sa.
Dịch nghĩa:
Giặc Bắc tràn vào Tam Xuyên loạn tựa yêu ma,
Khắp chốn bỏ cửa thành Nam chạy giặc giống thời Vĩnh Gia.
Giá được dùng như Tạ An Thạch ở Đông Sơn,
Vì Vua sẽ dẹp loạn cát bụi giặc Hồ.
Dịch thơ:
Tam Xuyên giặc tràn loạn yêu ma,
Người trốn thành Nam ngỡ Vĩnh Gia.
Như Tạ Đông Sơn, chừng có thể,
Vì Vua, ta quét cát Hồ ra.