Hoắc Khởi Minh luôn bị giày vò về việc có nên liên lạc với Long ca hay không. Hôm đó, sau khi có ý nghĩ dạy cho Liên Gia Kỳ một bài học ở câu lạc bộ tennis, người đầu tiên anh ta nghĩ đến là Long ca. Nếu muốn trút giận, tìm hắn ta chắc chắn sẽ là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng thủ đoạn của hắn có phần quá tàn độc. nếu đánh cho Liên Gia Kỳ một trận giống như ba kẻ lừa đảo hôm trước thì sợ rằng phiền phức cũng không ít. Liên Gia Kỳ không phải là kẻ chịu câm miệng chịu thiệt. Sau chuyện đó, chắc chắn anh ta sẽ báo cảnh sát điều tra. Hoắc Khởi Minh chỉ muốn ăn thịt cừu chứ không muốn gặp rắc rối.
La Thiên Vũ cũng khuyên anh ta: “Bỏ đi. Các em gái của mày trước đây, bây giờ có đến mấy cô đi theo người khác. Mày quản nhiều như thế làm gì. Đương nhiên tao biết người khác thì không sao, Điền Điền đi lại với Liên Gia Kỳ khiến mày khó chịu nhưng tìm Long ca để dạy cho Liên Gia Kỳ một bài học không giống như đối phó với ba tên kia. Cậu ta mà báo cảnh sát, ngộ nhỡ điều tra ra mày, lúc đó mày sẽ gặp phiền phức lớn đấy.”
Hoắc Khởi minh cũng biết điều này nên vẫn chần chừ chưa quyết định. Không cho Liên Gia Kỳ biết mặt thì anh ta không cam lòng, luôn nuốt không trôi cục tức này. Nhưng nếu thật sự trả thù thì anh ta lại sợ gặp rắc rối. kế sách nào vẹn cả đôi đường đây?
Vì chuyện này mà Hoắc Khởi Minh đã gây ra phiền phức lớn. Tối hôm đó, anh ta cùng bố đến một nhà hàng để tiếp một vị khách từ Mỹ đến. Anh ta cứ ngơ ngẩn như kẻ mất hồn, biểu hiện không tốt đó khó tránh khỏi bị bố anh ta trừng mắt nhiều lần. trong lòng anh ta càng cảm thấy không vui, mặt cứ sưng lên, hạm hực uống rượu. Một mình anh ta uống gần hết nửa chai XO lớn.
Uống đã khá nhiều, dạ dày bỗng sôi ùng ục. Hoắc Khởi Minh cảm thấy hơi say say liền nói tiếng “sorry” rồi đứng lên, rời khỏi bàn ăn vào nhà vệ sinh. Rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo rồi anh ta bước ra, đứng ở hành lang châm một điếu thuốc, định hút xong sẽ quay lại bàn ăn. Vừa hít được mấy hơi xì gà, anh ta bỗng nhìn thấy Điền Điền. Cô từ nhà vệ sinh nữ đi ra, trang điểm cực kỳ xinh đẹp. Mái tóc đen dài bóng mượt được buộc lại bằng một sợi ruy băng như công chúa. Cô mặc chiếc váy voan màu xanh nhạt, dài đến đầu gối. chiếc váy nhiều tầng xếp lên nhau như lá sen vừa thanh lịch lại vừa tinh tế. Cả người cô giống như bông sen mới nở đầu hạ, tỏa ngát hương thơm.
Sau phút sững người, Hoắc Khởi Minh cười mà như không bước đến chào: “Í! Điền Điền, sao cô lại ở đây? Hôm nay cô thật là đẹp!”
Hôm nay là thứ bảy, trước ngày sinh nhật mẹ Liên Gia Kỳ một hôm. Tuy mấy ngày nay, Liên Gia Kỳ luôn bận rộn với công việc ở Hồng Kông nhưng tối nào anh cũng nất chấp vất vả bay về thành phố G để gặp Điền Điền, Tối nay, anh đã đặt trước bàn ở nhà hàng Pháp nổi tiếng này để đưa cô đi ăn. Dụng ý của anh là muốn cô làm quen trước để ngày mai, khi đến nhà anh, cô sẽ không quá sợ sệt và căng thẳng.
Tối nay, mãi bảy rưỡi, máy bay của Liên Gia Kỳ mới hạ cánh. Sân bay cách nhà hàng này khá gần nên Điền Điền đến thẳng đây đợi anh. Anh vừa xuống máy bay liền gọi điện cho cô: “Anh vè rồi đây. Anh sẽ nhanh chóng đến chỗ em.”
Cô vui mừng nhưng vẫn không quên dặn dò: “Anh đừng vội quá! Lái xe chậm một chút, an toàn là số một.”
Liên Gia Kỳ sắp đến, Điền Điền vào nhà vệ sinh soi giường ngắm lại bản thân một chút. Con gái thường lấy việc chăm sóc sắc đẹp làm niềm vui mà. Đứng trước gương, cô chỉnh lại bộ váy mới đang mặc. Chiếc váy là món quà hôm qua Liên Gia Kỳ mang từ Hồng Kông về tặng cho cô. Anh nói anh vừa thấy đã nhắm trúng ngay.
“Màu sắc này giống như lá sen tươi mới. Em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Điền Điền cũng rất thích chiếc váy này. Màu xanh thuần khiết này thật sự rất giống màu chiếc lá sen non. Đây cũng là màu sắc cô thích nhất. Cẩn thận ngắm bên phải lại ngắm bên trái, khi chắc chắn mình đã có dáng vẻ đẹp nhất để xuất hiện trước mặt Liên Gia Kỳ rồi, cô mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Thật không ngờ, vừa bước ra thì cô đã gặp Hoắc Khởi Minh. Anh ta chỉ động lại chào hỏi. Cô cũng lịch sự đáp lại: “Chào anh Hoắc. Tôi đến đây ăn cơm.”
“Cô đến ăn cơm ư? Cô ăn mặc đẹp như vậy, chắc không phải đến một mình chứ? Đi cùng ai vậy? Có phải Liên Gia Kỳ không?”
Điền Điền thẹn hùng vẫn chưa trả lời nhưng nụ cười ngọt ngào của cô đã cho thấy tất cả. Nụ cười như có như không của Hoắc Khởi Minh bị thay thế bằng cơn giận và nỗi căm hận u tối. “Xem ra, cô đã bị Liên Gia Kỳ mê hoặc rồi. Tôi cũng thấy lạ thật đấy! Rốt cuộc cậu ta có điểm gì tốt mà khiến cả con em câm điếc của tôi và cô điều mê mẩn? Có phải hai người đều uống phải canh mê hồn của cậu ta rồi không?”
Hoắc Khởi Minh càng nói càng tức, câu cuối cùng hỏi thẳng vào mặt Điền Điền. Hơi rượu từ miệng anh ta phả ra khiến cô nhận ra anh ta đã uống không ít. Tuy chưa say nhưng anh ta cũng mượn rượu để gây chuyện, những lời nói của anh ta đều buột ra mà chẳng hề suy nghĩ. Trước đây, dù Hoắc Khởi Minh có chán ghét hay căm giận Liên Gia Kỳ đến thế nào nhưng trước mặt cô, anh ta vẫn luôn che giấu điều đó, chưa từng nói những lời châm chọc như vậy.
Điền Điền cảnh giác, lùi lại một bước để tránh khỏi hơi rượu phả ra từ miệng Hoắc Khởi Minh rồi nói: “Anh Hoắc, anh uống say rồi à? Có cần về nhà nghỉ ngơi trước không?”
Hoắc Khởi Minh càng tức giận hơn, gằn giọng: “Tôi không say. Cô nghĩ rằng tôi đang nói những lời của kẻ say rượu sao? Những điều tôi nói điều là sự thực. Liên Gia Kỳ là cái thá gì? Cậu ta còn chẳng đủ tư cách xách giày cho tôi ấy chứ? Cậu ta chỉ biết lừa gạt những cô nàng ngốc nghếch không có đầu óc như các cô thôi.”
Điền Điền biết Hoắc Khởi Minh đã say, tốt nhất là không so đo với anh ta nhưng những lời nói này khiến cô khó chịu. Cô tuyệt đối không cho phép người khác coi thường Liên Gia Kỳ như vậy. “Hoắc Khởi Minh, xin anh ăn nói tôn trọng người khác một chút. Anh là cái gì chứ? Anh chỉ biết ăn chơi đàn đúm mà thôi. Anh và Liên Gia Kỳ, ai không xứng xách giày cho ai thì mọi người đều rõ.”
Nói xong, không muốn dài dòng với Hoắc Khởi Minh nữa, cô vòng qua anh ta để về phòng ăn, chắc Liên Gia kỳ sắp đến rồi. Cô muốn ngồi ở bàn anh để đón anh chứ không phải ở đây lằng nhằng với con sâu rượu này.
Hoắc Khởi Minh kéo cánh tay cô không cho đi. Hơi rượu từ miệng anh ta phả vào mặt cô, giọng bực bội: “Cô nói cái gì? Nói lại lần nữ xem nào?”
Cửa chỉ của anh ta thật sự quá thô lỗ và bất lịch sự, ánh mắt đỏ vằn cũng tỏ rõ anh ta đã mất lý trí. Điền Điền sợ hãi cô cố sức vùng khỏi anh ta: “Anh làm gì thế? Đây là nơi công cộng. Xin anh hãy tôn trọng tôi một chút.”
Hoắc Khởi Minh vốn đã uống nhiều rượu, lại bị Điền Điền làm cho phát tức, lúc này, men rượu đã bốc lên tận đầu, anh ta chẳng thèm để ý đến những lời của cô. Không những anh ta dùng sức giữ cô mà tay kia còn kéo cả váy cô, quát lên vô cùng giận dữ: “Đố thối tha, Hoắc Khởi Minh tôi mà đến lượt cô coi thường sao?”
Điền Điền bị anh ta lôi kéo cánh tay thì còn có thể để yên nhưng tay kia của anh ta chạm vào ngực áo mình thì cả người cô bừng lên vì xấu hổ và giận dữ, cô liều mình vùng ra. “Anh buông tôi ra. Mau buông tôi ra!”
Cô tay đánh chân đá, cố gắng hết sức cuối cùng cũng đẩy được Hoắc Khởi Minh ra, nhưng trong nháy mắt, “roẹt” một tiếng, chiếc váy voan mỏng mềm mại trên người cô đã bị anh ta kéo rách. Lớp vải trước ngực bị xé toạc đến tận nách để lộ mảng da lớn trắng như tuyết, áo ngực ngực màu trắng cũng bị lộ ra.
“Á á á á….” Điền Điền theo phản xạ hai tay đưa lên che ngực, thét lên.
Một người phụ nữ nước ngoài đúng lúc đi từ nhà vệ sinh ra, thấy cảnh này, bà cũng thét lên: “Oh my god! Thật là quá đáng!”
Sau tiếng thét của hai người phụ nữ, không ít vị khách đã bị kinh động, lần lượt chạy đến. Một người có dáng vẻ giám đốc đứng ra hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Điền Điền bị xé rách váy còn đang ôm lấy ngực co ro, vừa xấu hổ, vừa giận dữ, vừa lo lắng, toàn thân run rẩy, miệng cũng lắp bắp không nói được lời nào.
Người phụ nữ nước ngoài đứng bên giận dữ chỉ thẳng vào Hoắc Khởi Minh nói: “Anh ta sàm sỡ cô gái này. Tôi đã tận mắt thấy anh ta xé váy của cô ấy.”
Sàm sỡ xé áo phụ nữ ở nơi công cộng là hành động thật sự khiến người khác phẫn nộ. Nhất thời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên án về phía Hoắc Khởi Minh. Vị giám đốc vừa cởi áo vest chuẩn bị khoác lên vai Điền Điền, vừa dặn nhân viên lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Lúc này, Hoắc Khởi Minh đã tỉnh táo hơn, biết mình gây ra chuyện lớn, vội nói: “Xin đừng gọi điện báo cảnh sát. Tôi chỉ là nhất thời uống say nên mới thất lễ. Tôi muốn xin lỗi cô gái này.”
Đương nhiên, vị giám đốc ướm hỏi ý kiến của Điền Điền: “Tiểu thư, cô có chấp nhận lời xin lỗi của anh ta không?”
Điền Điền vừa xấu hổ vừa giận dữ, liền lắc đầu mà chẳng thèm suy nghĩ, giọng cô run run: “Không! Tôi không chấp nhận. Xin hãy báo cảnh sát giúp tôi.”
Trong không khí hỗn loạn đó, Liên Gia Kỳ đã đến. Vừa bước vào nhà hàng, anh đã phát hiện ra bầu không khí bất thường liền đi về phía đám đông. Khi thấy Điền Điền khoác áo vest của vị giám đốc, giận dữ nhìn Hoắc Khởi Minh, anh biết nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. Anh lập tức rẽ đám đông, bước đến hỏi: “Điền Điền, sao thế này?”
Thấy Liên Gia Kỳ đến, Điền Điền òa lên khóc. Nước mắt cô rơi lã chã, vừa thương tâm vừa ấm ức. Cô nấc nghẹn không thể nào thốt nên lời, chỉ biết vùi mình trong lòng anh. Còn mọi người đứng bên, mỗi người một câu kể lại cho Liên Gia Kỳ nghe chuyện vừa xảy ra. Nghe mãi, nghe mãi, sắc mặt anh trở nên xám xịt. Quay lại nhìn Hoắc Khởi Minh, ánh mắt anh sắc tựa dao, lạnh như băng.
Hoắc Khởi Minh bị ánh mắt này nhìn xoáy vào thì cảm thấy mất tự tin. Anh ta muốn rời khỏi đây ngay, rời xa nơi thị phi này nhưng tình hình bây giờ, anh ta muốn cũng không thể nào đi nổi. Vị giám đốc đang gọi điện báo cảnh sát. Anh ta thực sự phiền não. Rượu đúng là thứu phiền phức, uống quá vài ly thành ra mất tỉnh táo, bây giờ nếu thật sự bị Điền Điền tố cáo sàm sỡ mà bị bắt vào đồn cảnh sát thì thật mất mặt.
May mà lúc này, Chủ tịch Hoắc, bố Hoắc Khởi Minh bước ra ngoài tìm con trai mãi không thấy quay lại. Khi ông biết Hoắc Khởi Minh lại gây chuyện thì tức đến dựng đứng cả lông mày lên. Ông cho thẳng con trai một cái bạt tai trời giáng rồi phẫn nộ nói : “Mày đúng là đồ không ra gì.”
Đánh thì đánh, mắng thì mắng, con trai không ra gì nhưng chủ tịch Hoắc vẫn không thể không lo. Ông dẫn Liên Gia Kỳ, Điền Điền và Hoắc Khởi Minh vào phòng riêng nói chuyện, hy vọng Liên Gia Kỳ có thể nể mặt ông, thuyết phục Điền Điền đừng chính thức tố cáo Hoắc Khởi Minh. “Gia Kỳ, hôm nay Khởi Minh cũng là uống quá nhiều nên mới như vậy. Nó tuyệt đối không cố ý mạo phạm cô Diệp đây. Trừ khi là kẻ ngốc, chứ bất kỳ người bình thường nào cũng không chọn một nơi công cộng như thế này để sàm sỡ một cô gái cả. Cháu hãy nể mặt ông già này, bỏ qua chuyện hôm nay được không?”
Liên Gia Kỳ trầm tư một lúc: “Vâng. Chủ tịch Hoắc, cháu có thể nể mặt chú không truy cứu chuyện này. Có điều, ở đây, cháu muốn làm một việc trước.”
“Việc gì?”
Liên Gia Kỳ không trả lời, ánh mắt lạnh lùng của anh chuyển hướng nhìn Hoắc Khởi Minh đang cúi đầu đứng bên bố. Bỗng một cú đấm thật mạnh nhằm thẳng vào cằm khiến anh ta không kịp chống đỡ, loạng choạng ngã xuống.
“Cháu đã làm xong việc cần làm. Chủ tịch Hoắc, chuyện hôm nay dừng ở đây. Hy vọng Hoắc Khởi Minh sẽ không có hành động như thế này lần thứ hai. Nếu không cháu tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.”
Sau khi buông những câu này, Liên Gia Kỳ kéo tay Điền Điền, không thèm ngoảnh đầu lại, lập tức rời khỏi căn phòng đó.
Sau chuyện ầm ĩ như vậy, bữa tối vốn đã lên kế hoạch tỉ mỉ bỗng tan thành mây khói. Sau khi trả vị giám đốc nhà hàng chiếc áo vest, Liên Gia Kỳ lấy áo của mình để khoác cho Điền Điền rồi đưa cô về nhà.
Điền Điền hai mắt đỏ hoa vì khóc. Chuyện xảy ra ở nhà hàng khiến cô vừa tức giận vừa đau lòng. Váy áo của mình lại bị một người đàn ông thối tha xé rách ngực. Điều này đối với một cô gái trẻ mà nói thực sự là nỗi sỉ nhục quá lớn. Đây còn là bộ váy Liên Gia Kỳ tặng cô, cô muốn mặc tối nay để cho anh ngắm, thế mà…
Liên Gia Kỳ an ủi cô: “Không sao. Sau này anh sẽ mua cho em bộ khác đẹp hơn. Đến lúc đó em lại mặc cho anh ngắm.”
“Em vốn muốn mặc hôm nay cho anh ngắm. Anh mà thấy đẹp thì mai em sẽ mặc đến nhà anh. Thế này thì mai em không biết mặc gì để đi gặp bố mẹ anh đây.”
“Không sao. Mai anh đến đón em sớm một chút, đưa em đi mua bộ váy mới thích hợp hơn rồi đến nhà anh.”
Điền Điền gật đầu rồi lại chần chừ, lo lắng: “Bố mẹ anh, liệu họ có không thích em không?”
“Không đâu. Anh đã nói rồi. Chỉ cần anh thích thì họ cũng sẽ thích.”
“Vậy anh…” Điền Điền kéo dài giọng, hai má đỏ ửng lên hỏi: “Tại sao anh lại thích em?”
Liên Gia Kỳ sững người giây lát rồi tiếp tục mỉm cười: “Sao em lại hỏi thế?”
Điền Điền có chút thẹn thùng: “Có phải là rất ngây thơ không? Anh không muốn trả lời thì thôi vậy.”
Liên Gia Kỳ suy nghĩ mãi mới thong thả nói: “Điền Điền, thực ra, anh cũng không biết trả lời thế nào. Ban đầu, anh chỉ đơn thuần là quan tâm đến em. Lúc đó, anh còn nghĩ rằng cái chết của bố em là do em trai anh gây ra nên anh luôn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải lo lắng, săn sóc cho em, không để em lầm đường lạc lối. sau đó, chân tướng sự việc đã rõ ràng, nhưng anh vẫn không thể ngừng để ý đến em. Về sau, sự quan tâm đó dần dần biến thành nỗi nhớ mong, biến thành một tình cảm khác. Em thấy đấy, anh không biết tại sao mình lại thích em nữa. Anh chỉ biết kết quả chứ không hiểu nổi quá trình. Câu trả lời như vậy có phải rất không lãng mạn không?”
Đúng là một câu trả lời không hề lãng mạn, nhưng Điền Điền nghe mà ánh mắt sáng lên, hai má đỏ ửng. Thích một người vốn là chuyện không thể ngăn nổi. Ban đầu, anh chỉ cho rằng mình có nghĩa vụ, có trách nhiệm quan tâm chăm sóc cô. Đến cuối cùng, anh lại không ngăn được mình nhớ mong cô. Suốt một quãng thời gian dài, cô luôn ở trong trái tim anh. May mắn thế nào, họ lại cùng sánh bước bên nhau trên con đường tình yêu này.
Bất giác, Điền Điền nhớ đến xác suất tình yêu bốn mươi chín phần triệu đó. Xác suất nhỏ nhoi như thế, tựa như một kỳ tích nhưng nó vẫn có thể xảy ra trong cuộc đời mỗi con người. Cô đã từng thầm hy vọng Liên Gia Kỳ là kỳ tích trong cuộc đời cô, bây giờ, số phận đã an bài đúng như vậy khiến cô vô cùng mãn nguyện. Lúc này, Điền Điền cảm thấy cô là người may mắn nhất, cũng là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.