Sau khi Nam Ca thức tỉnh biến thành Zombie, tránh hung tìm cát đã là bản năng. Lần này mặc dù cô nhìn thấy con Zombie hỗn hợp trước đoàn người này một lúc nhưng cô cũng không tùy tiện tấn công.
Vừa nhìn nó đã biết không dễ chọc, nếu như cô bị giết chết thì làm sao bây giờ?
nói sau đi, cô cùng con Zombie hỗn hợp mới là đồng loại, nó rõ ràng cảm giác được mình nhưng cũng không có công kích mình đấy thôi. Bản thân mình bị úng não mới có thể chủ động tìm nó gây phiền toái.
Nhưng hiện tại cô thật sự là hối hận muốn chết, lúc nãy cô không nên ôm tâm tình xem náo nhiệt mà ở lại chỗ này. cô nên sớm chạy trốn chứ!
Nam Ca chậm hơn Đường Tư Nguyệt một nhịp, tinh thần lực của cô ta đã công kích lên người con hỗn hợp! hiện giờ cô ta vốn là người sa cơ lỡ vận, đây không khác gì lấy trứng chọi đá!
Nam Ca muốn kêu cô ta dừng đã không kịp, con hỗn hợp kia vốn bị năm người phía dưới công kích cực kỳ táo bạo. Vài người phía trên còn đến khiêu khích, nó có thể buông tha Đường Tư Nguyệt mới lạ!
Vì vậy liền thấy được đủ mọi màu sắc, mấy loại lực lượng dị năng hỗn hợp cùng một chỗ, thẳng tắp hướng tới tầng xông đến!
Nam Ca cứu người cũng chỉ theo phản ứng, cô túm lấy Diệp Thiệu cùng Đường Tư Nguyệt né sang bên cạnh.
Nhưng Đường Tư Nguyệt vẫn bị chậm nửa nhịp, cô ta bị tinh thần lực của con hỗn hợp thể tập trung vào người. Đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi! Tinh thần lực cũng bị sụp đổ!
Lúc này Nam Ca cũng bất chấp Đường Tư Nguyệt là tình huống nào, bởi vì con hỗn hợp kia thấy bản thân nó chỉ công kích được một người. Bây giờ còn đang đuổi theo Nam Ca cùng Diệp Thiệu đâu!
Nam Ca không phải vạn bất đắc dĩ thì không muốn cùng nó chống lại, vì vậy cô trực tiếp buông tay cầm lấy Đường Tư Nguyệt ra. Kéo lấy cổ tay Diệp Thiệu bắt đầu ở trên tầng chạy vòng.
Trong này vốn chính là một tòa cao ốc hình tròn, Nam Ca cùng Diệp Thiệu chạy rất chật vật. Sau lưng liên tục có âm thanh bạo liệt truyền đến, con Zombie hỗn hợp thật sự là cái □□ phiền, nó lại có quá nhiều đầu, cũng có quá nhiều con mắt. Bất kể là Nam Ca chạy đi nơi nào, nó cũng có thể đuổi theo được.
Nhìn thứ tuỳ tiện đuổi theo con có dây leo cùng thanh kim loại, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể biến thành một ngọn lửa lớn. Nam Ca quả thực là phiền không chịu nổi.
Đều tại người tên Đường Tư Nguyệt kia, không có bản lãnh thì thôi đi, chủ động tấn công làm cái gì! Lúc này thì tốt lắm, vốn là Nam Ca còn có thể chạy đi mật báo cho Lệ Sâm, bây giờ nói không chừng đều phải chết ở chỗ này hết!
Diệp Thiệu bởi vì bị Nam Ca túm lấy kéo đi cho nên trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại kịp là đã xảy ra chuyện gì. anh ta chạy bên cạnh Nam Ca, có thể thấy mái tóc đen tung bay tóc cùng với gò má mĩ lệ của cô.
rõ ràng sau lưng có một loạt dị năng của con hỗn hợp theo đuổi không buông tha, vậy mà Diệp Thiệu lại lộ ra một khuôn mặt tươi cười. Là anh ta biết, Nam Ca của anh ta coi như là đã từng mất trí nhớ cũng sẽ không không để ý đến anh ta.
Cái tầng trệt này có hình tròn, Nam Ca mang Diệp Thiệu chạy một vòng lại trở về đến bên cạnh Đường Tư Nguyệt.
Diệp Thiệu biết rõ Đường Tư Nguyệt cũng chỉ là có lòng tốt, nhưng anh ta thật sự là không tha thứ được bởi vì cô ta xúc động, khiến cho Nam Ca cùng mình đều sa vào trong nguy hiểm.
Phong độ đàn ông khiếnn anh ta nói ra một câu tốt bụng cuối cùng với Đường Tư Nguyệt: "Bây giờ cô còn không đi? Nhanh lên, nhân lúc này rời đi thôi."
Giờ phút này Đường Tư Nguyệt cũng phát hiện mình gây họa, nhưng mà cô ta bị con Zombie hỗn hợp thể kia công kích, ngay cả hô hấp cũng trở nên yếu ớt không ít, làm thế nào từ nơi này rời đi đây?
Nam Ca nói chuyện khó nghe hơn Diệp Thiệu nhiều, cô cũng cực kỳ không ưa cô gái này: "Lần sau nếu cô còn muốn công kích thì hãy cách chúng tôi xa một chút."
Nếu như nói, Đường Tư Nguyệt đối mặt với Diệp Thiệu còn có chút lòng áy náy. Đối mặt với Nam Ca thì nửa điểm cũngkhông thừa, thậm chí cô ta còn thật sự hài lòng loại cục diện hiện tại. Dựa vào cái gì những người khác đang chiến đấu, Nam Ca có thể đứng ở một bên, cái gì cũng không làm?
Vì vậy Đường Tư Nguyệt ôm ngực, còn cười lạnh một tiếng: "Tôi cần cô để ý tôi sao?"
Nam Ca cắn răng, Diệp Thiệu biết rõ đây là cô đang ở ranh giới nổ tung. Tuy nhiên trước kia tính tình Nam Ca rất tốt, nghenói ở trước tận thế, cô còn mới vừa dễ dàng giải quyết một sự cố bệnh nhân. Năm đó trong trường học, cô cũng là người dễ tha thứ cho người khác nhất.
Nhưng ai biết, lần này Nam Ca quả thực chính là lật đổ tất cả nhận thức của anh ta, bởi vì cô trực tiếp buông cổ tay anh ta ra. Nửa điểm lưu tình cũng không thèm cho Đường Tư Nguyệt, cầm lấy cổ áo cô ta cứ thế mà ném người từ tầng xuống!
Vừa vặn không phải là cô muốn cùng con Zombie hỗn hợp này chiến đấu sao? Vậy thì mau xuống đi!
Đường Tư Nguyệt cũng không kịp phản ứng lại, tiếng kêu kinh hãi trong nháy mắt vang lên trong không trung. Nam Ca còn ở tầng mắt lạnh nhìn xuống, bởi vì dị năng xung quanh va chạm quá mạnh mẽ, lọn tóc cùng vạt áo cô cũng tung bay theo gió.
Giọng nói của cô mặc dù không lớn nhưng đủ để vài người ở đây đều nghe được rõ ràng rành mạch, lúc này cô còn ngưng mắt nhìn Đường Tư Nguyệt liên tục rơi xuống, nhìn đao gió ở trên người cô ta vạch ra từng vết từng vết thương, ngay cả quần áo cũng đều trở nên rách nát: "Tôi quản cô đi tìm chết."
Tầng cao như thế, nếu Đường Tư Nguyệt quả thật ngã xuống mặt đất thì nhất định sẽ chết. Tình huống nghìn cân treo sợi tóc vẫn là Tân Vũ Hoa cứu cô ta một mạng.
Mặc dù Tân Vũ Hoa cũng rất không tình nguyện cứu người. Đường Tư Nguyệt này vừa nhìn là biết vừa cùng Nam Ca phát sinh xung đột, tuy nhiên Nam Ca xử sự cũng có hơi cực đoan, vậy mà thật sự đem người ném xuống.
Căn cứ bọn họ có quy củ, ở ngoài chiến đấu trừ phi là lực bất tòng tâm, nếu không tuyệt đối không thể không cứu hoặc là phản bội đồng đội. Nếu như Đường Tư Nguyệt thật sự chết, về sau trở lại căn cứ, Nam Ca cũng sẽ đụng phải phiền phức.
Đường Tư Nguyệt vừa mới tiếp xúc với việc bị ném như thế, chờ một lần nữa ngồi trên mặt đất, cả người đều mệt lả.
Còn công kích con Zombie hỗn hợp cái gì, hiện tại ngay cả khí lực quan tâm người khác cũng không có. Choáng váng, cô ta chỉ ngây ngốc nhìn về phía trước.
Nhưng một người Đường Tư Nguyệt bị ném xuống, vẫn chưa tính là kết thúc.
Năm người kia đã công kích Zombie hỗn hợp rất lâu, một chút hiệu quả cũng không có. Cao Trường Húc quyết định thậtnhanh: "Tôi ở nơi này ngăn chặn nó, mọi người tập trung từ chỗ khác mở đường chạy trốn!"
Cái con hỗn hợp này không có đạn pháo đến oanh tạc, đoán chừng là sẽ không chết. Hôm nay vận khí của bọn họ cũng quá kém rồi, cũng không khảo sát tốt đã tới bệnh viện này, lần sau cũng không thể lại sơ ý như thế!
Vài đồng đội khác đương nhiên không đồng ý: "không được! Nếu chúng tôi đi thì anh làm sao bây giờ?"
Ngay cả Thường Phong vẫn luôn trầm mặc cũng kiên định nói một câu: "Muốn đi thì cùng đi."
Đối thoại của mấy người bọn họ, Nam Ca cùng Diệp Thiệu căn bản là không nghe thấy bởi vì bọn họ bây giờ còn đang mệt mỏi đây.
Diệp Thiệu không có dị năng, Nam Ca mang theo anh ta là sự vướng víu. anh ta kéo cánh tay mình ra, đối với Nam Ca nhu hòa cười cười: "Nam Ca, em mặc kệ anh, tự mình chạy đi."
Nam Ca thật muốn tự mình chạy. Nhưng mà đột nhiên bị Diệp Thiệu nói ra như vậy, cô ngược lại lại không muốn đi.
Vốn là bọn họ đang ở tầng , hiện tại tầng chịu không nổi. Bọn họ đã chạy đến tầng .
Nhưng coi như là mười mấy tầng có thể để cho Nam Ca kéo dài một đoạn thời gian, lúc nào mới có thể chạy đến tầng một?
Lúc này Diệp Thiệu cùng Nam Ca núp ở một chỗ đằng sau vách tường, Diệp Thiệu còn đem cả người mình che cho Nam Ca, tay anh ta sít sao nắm lấy tay Nam Ca. Ánh mắt kiên định không bao giờ có một chút do dự: "Em nghe sư huynh nói, hiện tại mang theo súng rời đi, những người kia không có loại vũ khí này đoán chừng là không giải quyết được. hiện tại em lập tức điđi!"
Nam Ca nhìn khẩu súng trong lòng bàn tay, nói thật, cô có mấy giây đầu óc đều là hỗn độn.
Đây hình như... Cũng không phải là lần đầu tiên có nhân loại bảo vệ mình.
Chỉ nói Lệ Sâm, lúc ban đầu anh đối với mình là thái độ ác liệt một chút. Nhưng bây giờ gặp phải Zombie, anh lúc nào cũng xông lên phía trước bảo vệ cô.
Còn đối với Diệp Thiệu thì sao? anh ta nói anh ta là sư huynh của mình, bản thân là tiểu sư muội anh ta yêu thương.
Nam Ca vốn là Zombie thiếu thốn tình cảm, thậm chí cô còn không hiểu, giờ phút này không nỡ cùng khổ sở trong lòng đến cùng là thế nào.
cô còn hốt hoảng hướng tới xung quanh nhìn thoáng qua, thân ảnh quen thuộc chẳng hề ở đây. Vì sao cô muốn gặp Lệ Sâm như thế? Có phải nếu có Lệ Sâm ở đây, chính mình sẽ biết nên làm như thế nào mới là tốt nhất hay không?
Diệp Thiệu thấy Nam Ca trầm mặc, mà vách tường phía sau cô cũng đã kiên trì không nổi, lập tức đẩy cô một cái: "Em nhanh lên đi! Lệ Sâm đang ở bên ngoài phải không? Bảo anh ta lập tức dẫn em rời đi!"
Đầu óc Nam Ca nóng lên, thật sự là bộc phát trong sự trầm mặc.
"Tôi không đi!" cô đem khẩu súng kia một lần nữa kín đáo đưa cho Diệp Thiệu: "Thứ này vẫn nên để lại cho Lệ Sâm dùng, thủ pháp của anh ấy tốt hơn tôi quá nhiều."
Diệp Thiệu kinh ngạc nhìn chằm chằm Nam Ca: "Em muốn làm gì?"
Nam Ca lạnh lùng nhìn xuống con Zombie hỗn hợp, một chút sùng bái cũng biến thành chán ghét: "Tôi lại muốn nhìn mộtchút, thứ này đến cùng có bao nhiêu lợi hại!"
Diệp Thiệu lập tức minh bạch Nam Ca muốn làm cái gì: "Em đừng xúc động!"
Lời anh ta còn chưa dứt, Nam Ca đã trực tiếp chộp lấy thanh đao, từ trên tầng nhảy xuống!
Bộ dáng khác hẳn khi Đường Tư Nguyệt rơi xuống, Nam Ca nửa điểm sợ hãi cũng không có, thậm chí cô có thể cảm giác được có ngọn gió mạnh mẽ thổi qua bên tai mình làm cho tầm mắt cô vô cùng rõ ràng.
Tiểu đội năm người kia hiện tại cũng đã ào ào treo màu, nhưng mà Tân Vũ Hoa vẫn trong nháy mắt chú ý tới Nam Ca, đối vớicô hô lên: "Chị Nam Ca! Chị đừng xuống đây! Con Zombie này quá lợi hại!"
Nam Ca cũng không tin cái này, lợi hại hơn nữa thì có thể như thế nào? Dù sao hôm nay không phải là nó thôn tính mình thìđó chính là mình giết chết nó!
Thời điểm cô nhảy xuống cũng đã tìm tốt góc độ, hướng về phía thân thể khổng lồ của con hỗn hợp mà đi. Nhưng mà quanh thân con hỗn hợp đều là đầu, sao có thể để cho Nam Ca thực hiện được, nó vậy mà lại di động!
Đợi đến thời điểm Nam Ca dựa vào gần, còn có rất nhiều cánh tay đưa ra giống như là muốn bắt lấy Nam Ca!
Nam Ca lúc này đã không biết rõ sợ hãi là thứ gì, trong mắt liên tục có hình ảnh lóe qua nhưng tốc độ quá nhanh. cô căn bản là bắt không được.
Đôi mắt cô đỏ tươi, trong đầu chỉ có một ý niệm, giết giết giết!
Vì vậy những cánh tay, bàn tay duỗi ra kia. Nam Ca giơ đao chém đi qua!
Năm người phía dưới nhìn, tim cũng đã nhảy vọt lên cổ họng. Cảm thấy Nam Ca nhất định sẽ bị thương, dù sao con hỗn hợp trong mắt bọn họ thật sự rất lì lợm.
Ai biết, thanh đao Nam Ca rơi xuống thân thể con hỗn hợp, vậy mà xảy ra hình ảnh cánh tay bay tứ tung!
Mà Nam Ca giờ phút này cũng vững vàng ở không trung giãn thân thể ra góc độ cực đẹp. Hai cánh tay cô nắm chặt thanh đao trực tiếp giơ qua đỉnh đầu, hét lớn một tiếng: "A! - - "