"Như em mong muốn." U Huỳnh nói, sau đó y thay đổi vị trí với Chúc Chiếu.
Ánh sáng màu bạc chỉ trong chớp mắt đã bao phủ cả bầu trời, loại khí tức giết chóc đột nhiên bạo phát.
Một cổ tinh thần lạnh như băng giống như đại dương mênh mông, quét qua toàn bộ rừng rậm Ngân Nguyệt, không, phải nói là toàn bộ đại lục.
Cho dù là đế đô ở xa ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được loại rung động này.
Linh hồn mỗi người đều kịch liệt dao động, dù tu vi của bọn họ mạnh mẽ hoặc thấp kém, trong đầu đều có một ý niệm, đó chính là thần phục tuyệt đối.
Những người trong rừng rậm Ngân Nguyệt gần người Lê Hi nhất càng là khắc sâu cảm giác bị chèn ép.
Nếu như Giang Lạc và Bạch Hổ vừa mới xuất hiện là bá đạo đế vương, tồn tại như Lê Hi và Chúc Chiếu - U Huỳnh lúc này chính là như các vị Thần hạ xuống không thể chống đối.
Tất cả ma thú đều nằm rạp xuống đất, cúi đầu thật sâu, còn các mãnh thú vừa mới ngang ngược càng là bị dọa sợ đến toàn thân run rẩy, khẽ động cũng không dám.
Cùng lúc đó, ánh sáng màu vàng ôn nhu xuyên thấu băng giá, ở trong bóng đêm phản chiếu một mảnh sáng lạn.
Toàn bộ người và thú được bao phủ trong ánh sáng màu vàng, vết thương đau nhức trên người đều được trị hết, ngay cả người hay thú đã tử vong cũng có thể sống lại.
Đất đai bị máu nhuộm đỏ cũng chậm rãi khôi phục lại màu sắc vốn có, mầm cây xanh nhạt từ dưới đất chui lên.
Những thi thể sớm chấm dứt hô hấp một lần nữa trở nên ấm áp, bọn họ mê man mở mắt ra, giống như chỉ mới vừa ngủ dậy.
Các loài ma thú vui mừng kêu to và tiếng cảm tạ của loại người đan xen, mà Thần âm cũng theo đó vang lên.
Ba người bốn thú chậm rãi từ phương xa đi tới, đến mức, dù là người hay ma thú, tất cả đều lê gối nhường đường. Còn Giang Lạc vừa mới tạo thành oanh động đã sớm bị người quên lãng.
Rốt cuộc ánh sáng của đom đóm sao có thể so với ánh sáng mặt trời và mặt trăng?
Tuyệt mỹ thiếu niên trên xe lăn ánh mắt ôn nhu lại thương xót, dưới thần quang càng tràn đầy thánh khiết và cao quý, trong suốt giống như thủy tinh.
Hai nam nhân gương mặt giống nhau, thân hình cao lớn tuấn mỹ đang thận trọng hộ bên người hắn. Khí tức trên người hoặc ôn nhu hoặc lãnh đạm, loại khí tràng cường đại trên người làm cho người không dám nhìn thẳng.
Hai bên bọn họ, lại chính là tứ đại Thánh Thú chỉ có thể nhìn thấy trên đồ cổ và di chỉ thần tích, lại giống như người hầu đi theo. Thiếu niên đang được chúng tinh phủng nguyệt chính là Thái Tử của Hoa Vân đế quốc bọn họ.
: đám người vây quanh ủng hộ một ai đó
Thần tích, đây mới thật sự là thần tích.
Không tiếng động cảm thán, nước mắt kích động thấm ướt viền mặt mọi người tại nơi đây.
Khi nhìn thấy xác chết sống lại, chấn động trong lòng bọn họ cũng đã không thể dùng ngôn ngữ nào đến diễn tả.
Thế nhưng vào giờ khắc này, loại chấn động này lại nhiều thêm phần chân thật cùng hưng phấn cuồng loạn.
"Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ!" Tiếng gọi càng ngày càng cao xé rách cả bầu trời, cuồng nhiệt trên mặt mọi người cũng đến cực hạn.
Thái Tử điện hạ của Hoa Vân bọn họ, người thừa kế tương lai của Hoa Vân, Quốc Vương tương lai, ô dù sừng sững không ngã, vào giờ khắc này rốt cuộc đã chứng minh được vinh quang chí cao vô thượng và thực lực sâu không lường được của hắn.
Lê Hi ôn nhu nở nụ cười, gật đầu ra hiệu.
Ánh sáng màu bạc lần thứ hai bao phủ rừng rậm Ngân Nguyệt, lần này cũng không còn là kinh sợ mà là giết chóc.
Những mãnh thú hơn ngàn năm trước cũng bởi vì thực lực quá mức mạnh mẽ mà không cách nào bị giết chết, ở trước mặt thần thú chí cao vô thượng rốt cuộc mất đi toàn bộ năng lực chống cự.
Bọn nó thậm chí cả kêu gào không cam lòng cũng không phát ra được, đã tan rã trong ánh sáng bạc.
"A!" Một tiếng kêu ngạc nhiên vang lên khắp khu rừng Ngân Nguyệt.
Tròn ngày sinh tử ác chiến, tròn tiếng chờ đợi lo lắng cuối cùng vào giờ khắc này tuyên bố kết thúc.
Vô số người mừng đến chảy nước mắt, ôm nhau khóc thành tiếng, sau đó đồng loạt quỳ gối dưới chân Lê Hi, thành tâm lễ bái.
Vào giờ khắc này, Lê Hi đối với bọn họ chính là chúa cứu thế, là Thần chí cao vô thượng.
Vô luận thân ở trong nguy cơ lớn cỡ nào, chỉ cần thành kính cầu nguyện là có thể được cứu rỗi và vĩnh sinh!
Giang Lạc vẫn còn ở trên cao gương mặt trắng bệch lại.
Thất bại trong gang tấc.
Nhiều lần sinh tử, tính toán chờ đợi có được cơ hội nhưng lại dễ dàng bị phá giải. Thậm chí ngay cả cơ hội giao chiến cũng không có liền thất bại thảm hại.
Đến nỗi thời cơ tốt gã lao lực tạo nên cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác. Bản thân ngược lại trở thành tên hề nhảy nhót, vô cùng nực cười.
Huống chi, từ khi tiến vào chiến trường cho tới khi kết thúc, Lê Hi từ đầu tới cuối chưa từng liếc nhìn gã một cái, so với hắn nói cái gì làm cái gì thì điều này càng làm cho gã khó có thể chịu đựng.
Đây là hoàn toàn coi khinh, tuyệt đối là khinh thường.
Dùng loại thái độ đối đãi với con kiến hôi, ngay cả tư thái cao cao tại thượng cũng không muốn làm ra, cũng bởi vì gã quá nhỏ bé, căn bản không đáng giá nhắc tới.
Không công bằng, thế giới này rất không công bằng! Dựa vào cái gì mà Trình Hoàn cái gì cũng có?
Xuất thân cao quý, thiên phú tuyệt đỉnh, thậm chí ngay cả Thần Thú cao cao tại thượng cũng phá lệ sủng ái hắn.
Mà bản thân chỉ có thể nhiều lần trải qua nhấp nhô, chịu hết lăng nhục, kéo dài hơi tàn bò lết ở tầng dưới chót nhất ở xóm nghèo cẩn thận kiếm sống.
Ghen tỵ mãnh liệt và oán hận lắp đầy ngực Giang Lạc, tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ trừng Lê Hi.
Thậm chí, trong lòng gã còn hối hận, vì sao tại thời điểm thi đấu sinh tử không trực tiếp giết chết hắn, chấm dứt hậu hoạn.
"Nếu như ta trở nên mạnh mẽ hơn..." Giang Lạc lẩm bẩm trong miệng, móng tay nhanh chóng cắm sâu vào da thịt.
Gã dù không cam lòng như thế nào cũng không có biện pháp nào khác.
Mà đúng lúc này, một nam sĩ quan lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau cắt đứt suy nghĩ của gã: "Dựa theo luật pháp đế quốc, cậu phải đi cùng chúng tôi một chuyến."
Còng tay có tác dụng cấm Thú Nguyên Lực còng cổ tay Giang Lạc lại, liên hệ cùng Bạch Hổ trong nháy mắt bị chặt đứt.
Dường như khí lực toàn thân trong nháy mắt mất đi, quanh thân trên dưới Giang Lạc đều là mồ hôi.
Bởi vì gã rõ lần đi này chỉ sợ là không cách nào đi ra.
Dựa theo luật pháp đế quốc, người tự tiện kinh động Bạch Hổ, tại chỗ tử hình!
Mà gã, chính là tội nhân thiên cổ dẫn phát thú triều Ngân Nguyệt.
Giống như có cảm giác, Lê Hi quay đầu nhìn Giang Lạc, sau đó thu hồi ánh mắt.
"Bây giờ cần diệt trừ sao?" U Huỳnh thấp giọng hỏi.
"Không cần." Lê Hi ngăn y lại:"Gã còn chưa chuộc lại tội nghiệt trên người, chết như vậy thực sự rất tiện nghi. Huống chi còn cần dựa vào tên đó tìm một người!"
"Được." U Huỳnh gật đầu, sau đó cùng Chúc Chiếu che chở Lê Hi rời khỏi.
Phía sau bọn họ là toàn bộ bình dân cùng ma thú tranh nhau quỳ xuống đất, đưa tiễn bọn họ rời đi.
Đế đô bên kia, tại tẩm cung Đệ Nhị Hoàng Phi, Đệ Nhị Hoàng Phi nhìn mật thư trong tay, toàn thân run rẩy.
Dù thế nào ả cũng không nghĩ ra, Lê Hi vậy mà đã mạnh mẽ tới cảnh giới như thế.
Thần Thú che chở cùng tứ đại Thánh Thú theo sau, không khác gì Sáng Thế Thần năm đó.
Nếu dựa theo lẽ thường loại tình thế này ả nên biểu hiện chịu thua lại thần phục. Nhưng ả không thể, bởi vì quan hệ giữa ả và Thái Tử từ lâu đã trở thành không chết không thôi. Hiện nay Thái Tử đắc thế, sao sẽ không nhổ cỏ tận gốc? Đến lúc đó, dù ả hay con trai chỉ có một đường là chết. Cho nên ả không thể chịu thua.
Buồn bực đi qua đi lại, thời khắc này Đệ Nhị Hoàng Phi đã mất đi ung dung ưu nhã như xưa, giống như dã thú bị nhốt trong lồng nóng nảy không yên.
Đột nhiên, ký ức đã bị phủ bụi tại chỗ sâu đưa tới chú ý của ả, ả lập tức xoay người trở lại phòng ngủ, mở ra một cái rương được cất giấu, từ trong lấy ra bản vẽ.
Chữ khắc trên đó phức tạp lại hơi mờ và linh kiện máy móc. Phía trái bên trên bản vẽ, chữ viết cứng rắn lại mạnh mẽ tràn ngập sát khí:"Thí Thần". (Giết thần)